Không giống những đôi mắt mê luyến khiến hắn chán ghét của những người khác.
Tạ Cảnh phát hiện mình không ghét cô tới gần, thậm chí không có cách nào cự tuyệt cô giống như đã từng cự tuyệt người khác.
Hắn hình như không hi vọng đôi mắt xinh đẹp này lộ ra tia thất vọng.
Muốn nhìn đôi mắt này khi vui vẻ, sẽ như thế nào.
Bàn tay Tạ Cảnh đang cầm sách không tự chủ mà nhẹ nhàng buông ra, dưới ánh mắt mọi người, chậm chạp há miệng.
Ăn dưa chuột mà Thích Du đưa tới bên môi hắn.
Tống Viện Viện trơ mắt nhìn Tạ Cảnh ăn cơm của Thích Du, không thể tin trừng to hai mắt: "Làm sao có thể!"
Không chỉ là cô ta, các bạn học khác cũng đều không dám tin vào hai mắt của mình.
Bọn họ đều biết Tạ Cảnh đã lâu, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua một Tạ Cảnh thế này.
Chẳng khác nào gặp quỷ...
- ---
Thích Du nhìn hắn ăn hết, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, vui sướng cười, trong mắt phảng phất như có ngôi sao, lung linh tỏa sáng.
Tạ Cảnh tim đứng lại, cặp mắt đen nhánh trong khoảnh khắc dấy lên một ngọn lửa, mơ hồ muốn đem người đối diện thiêu đốt.
Đôi mắt xinh đẹp như vậy, thích hợp nhất để cất giấu, tốt nhất có thể ngâm với Formalin để bảo tồn vĩnh cửu, khi đó hắn có thể thưởng thức mỗi lúc mỗi nơi.
Thích Du chưa phát giác được ánh mắt của Tạ Cảnh, trong đầu cô truyền đến âm thanh của hệ thống.
Hệ thống: 【 Lời kịch lời kịch, đừng quên! 】
Thật không dễ dàng.
Nhiệm vụ còn một bước cuối cùng nữa.
Thích Du ánh mắt lơ đãng nhìn biểu cảm khó coi của Tống Viện Viện, môi cười, đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ nhìn Tạ Cảnh: "Ăn cơm của tôi, là người của tôi."
Hệ thống nghe Thích Du nói ra lời kịch hoàn chỉnh này, thiếu chút nữa vui đến phát khóc: 【 Ting, nhiệm vụ hoàn thành. Huhuhu, kí chủ đại nhân cô cuối cùng cũng hiểu chuyện, không tiếp tục nói lung tung nữa, thật cảm động mà. 】
Thích Du không thèm để ý cái hệ thống gà cùi này, hài lòng đem hộp cơm đóng lại: "Không quấy rầy mọi người lên lớp nữa, lần sau gặp."
Nhiệm vụ hoàn thành dứt khoát rời đi, không có chút gì lưu luyến.
Giống như tra nam ăn xong liền chạy.
Tạ Cảnh nhìn tai nhỏ trắng trắng sau khi nói xong câu đó, thoáng xuất hiện màu hồng nhàn nhạt.
Rất đáng yêu.
Cũng rất xinh đẹp.
Càng làm hắn thích đến mức muốn cất giữ.
Tiếng chuông vào học buổi chiều đột nhiên vang lên.
Mọi người mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.
Nếu không phải vừa tận mắt chứng kiến, bọn họ rất hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không.
Thích Du cảm thấy chỉ cần mình chạy nhanh, xấu hổ sẽ không đuổi kịp cô.
Trước mặt mọi người nói ra lời thoại có chút biến thái kia, thật đúng là cần một tâm thái vững vàng.
Nhưng mà, trước khi đi, thấy được biểu cảm giống như ăn phải thứ bẩn thỉu của Tống Viện Viện, Thích Du lại hơi ác mà cảm thấy chơi rất vui.
- ---
Thích Du vừa tiến vào lớp thì tiếng chuông vang lên.
Cũng không biết, chân trước cô vừa đi, chân sau Tạ Cảnh đã rời khỏi trường học mà đến bệnh viện.
Làm xong nhiệm vụ, Thích Du cảm thấy quá thoải mái.
Lợi dụng thời gian nghỉ giữa tiết buổi chiều, đem bộ đề toán học Olympic mới tinh ra làm.
Diệp Lạc Ti ngồi ở bên cạnh thì trợn mắt hốc mồm.
Không tự chủ mà khích lệ cô: "Tiểu Du, cậu thật lợi hại."
Tiểu Du???
Bọn họ quen đến mức ấy sao?
Đứa bé lớn lên ở nước ngoài đều thoải mái như vậy à.
Thích Du vừa lúc làm xong một đề cuối cùng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng của Diệp Lạc Ti, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì xem như là lợi hại đi."
Đều là kiến thức cô đã biết từ kiếp trước, Thích Du chỉ là làm để giết thời gian thôi.
Nghe Diệp Lạc Ti chân thành khích lệ, Thích Du nhìn bộ đề trước mắt chẳng khác nào mấy phép cộng trừ đơn giản, có chút xấu hổ.
Cuối tuần này, cô nhất định phải đi tiệm sách tự mua lấy mấy quyển.
Trước đó cô từng nói với người trong nhà muốn mua một chút đề khó của khoa học tự nhiên, nhưng mà...
Thích gia chuẩn bị cho cô đều là tài liệu cấp ba, thậm chí còn có cấp hai.
Thích Du rất phiền não.
Cô trước kia ngu ngốc suốt mười bảy năm, sống sót qua mấy năm học kiểu gì vậy.
Đề đơn giản thế này cũng không làm được.
Bây giờ người trong nhà đều cho rằng cô chỉ là học tra mà thôi.
-
Diệp Lạc Ti nghĩ đến sự tích cực đi ăn cơm của Thích Du, nghiễm nhiên xem cô như là một tên háu ăn.
Cười tủm tỉm nói: "Tiểu Du, để ăn mừng ngày đầu tiên chúng ta ngồi cùng bàn, buổi chiều tan học tớ mời cậu đi ăn tiệc kiểu Pháp."
Tiệc kiểu Pháp?
Đó là bữa tiệc lãng mạn mà.
Thích Du không chút do dự lắc đầu: "Trong nhà có người quản, vừa tan học là phải về nhà, không cần chúc mừng."
Không đơn giản chỉ là có người quản, còn là thần giữ cửa nữa.
Thích Du nghĩ đến buổi trưa hôm nay không chờ Thích Thần đi ăn cơm cùng, chắc là anh trai lại đang oán thán rồi.
Diệp Lạc Ti rất mất mát: "Vậy à, thật đáng tiếc."
"Vậy trưa mai có thể chứ?"
Thích Du nhìn khuôn mặt em bé buồn bã của bạn ngồi cùng bàn, ai u, thật không nỡ để người đáng yêu như vậy thất vọng mà, quá sai lầm.
Nghĩ nghĩ: "À thì..."
Hệ thống nhanh chóng phát giác được, bắt đầu nháo: 【 Không thể, kí chủ à, cô sao có thể đang theo đuổi bạch nguyệt quang lại cùng người khác đi ăn được chứ. 】
【 Tôi tuyệt đối không đồng ý! 】
【 Cô quá cặn bã! 】
Khóc lóc om sòm, nháo đến nháo đi.
Ai theo đuổi bạch nguyệt quang?
Thích Du đầu lông mày nhẹ chau lại, chờ một chút, nhiệm vụ của nàng đến cùng là cái gì? Đúng, là công lược bạch nguyệt quang.
Thích Du đột nhiên ý thức được —— công lược chẳng khác nào theo đuổi.
-
Bên này, Diệp Lạc Ti không có phát giác được biểu cảm của Thích Du, vẫn như cũ thành tâm mời: "Cho nên, bạn ngồi cùng bàn muốn đi không?"
Thích Du còn chưa trả lời ——
Ai ngờ, Lâm Bắc Tông bỗng nhiên xuất hiện, liếc nhìn Diệp Lạc Ti, giọng mang theo ghét bỏ: "Ngu xuẩn, một chút ánh mắt cũng không có, không thấy người ta không muốn đi à."
Lâm Bắc Tông cùng Diệp Lạc Ti, hai người là giáo thảo bất phân cao thấp ở ban quốc tế, tự nhiên là thủy hỏa bất dung.
Đương nhiên, chủ yếu là Lâm Bắc Tông không thể nhìn được bộ dáng như con chó nhỏ của Diệp Lạc Ti, liền rất ghét bỏ hắn không đủ mạnh mẽ!
Lúc này thật vất vả tìm được cơ hội, đương nhiên là phải gây chuyện rồi.
Lâm Bắc Tông nhìn tiểu bạch kiểm Diệp Lạc Ti, kiên cường đứng trước bàn, chờ hắn oán trách mình.
Không nghĩ tới.
Diệp Lạc Ti mơ hồ chớp mắt một cái, đối với tiếng trung không phải quá quen thuộc, ngu xuẩn là cái xưng hô gì vậy?
Hắn ngốc ngốc hỏi: "Cậu vừa gọi tôi là gì?"
Lâm Bắc Tông cảm thấy khiêu khích, cười lạnh nói: "Ngu xuẩn, SB*, lão tử gọi mày đấy, sao, muốn đánh nhau à."
* sb = 傻 屄, 傻 đọc là cran, nghĩa là ngu ngốc
Chỉ dựa vào Diệp Lạc Ti ư, Lâm Bắc Tông cảm thấy mình có thể đánh được ba người như vậy.
Thích Du từ người trong cuộc biến thành quần chúng vây xem, vẻn vẹn chỉ bằng thời gian nói một câu của Lâm Bắc Tông.
Thế là, cô kẹp ở giữa hai người, nhìn bọn họ rõ ràng nước đổ đầu vịt mà nói chuyện.
Môi mím chặt, sợ mình cười ra tiếng.
Nhưng mà...
Một giây sau, Thích Du thấy Diệp Lạc Ti từ gầm bàn lấy điện thoại di động ra, mở từ điển, tìm kiếm ý nghĩa của từ SB.
Diệp Lạc Ti ở phương diện học tiếng trung hết sức chăm chỉ, hắn một bên nhìn một bên lẩm bẩm: "SB tương đương sweet baby, tương đương bảo bối ngọt ngào."
Sau đó hít một hơi lãnh khí nhìn Lâm Bắc Tông: "Cậu... cậu... cậu thế mà tỏ tình với tôi!"
"Nhưng tôi thích con gái!"
Lâm Bắc Tông dấu chấm hỏi đầy mặt???
What?
Thổ lộ cái cọng lông ấy.
Lâm Bắc Tông: "Cmn, ngu xuẩn!"
Diệp Lạc Ti: "Cậu lại còn đùa nghịch lưu manh!"
Lâm Bắc Tông: "!!!" Ai mẹ nó đùa nghịch lưu manh!
Thình lình xem được một trận nam nam yêu hận tình thù, Thích Du: "..."
Trầm tư hoài nghi ban quốc tế đến cùng là một lớp học như thế nào.