Nhà ăn lúc này đã tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, nhưng không có mấy người đến.
Lớn nên có chút trống trải.
Thích Du nghĩ cũng không nghĩ, tiến thẳng đến phòng bếp phía sau nhà ăn, bằng gương mặt nhỏ nhắn vô hại mượn được của bác đầu bếp một quả dưa leo.
Kỹ thuật nấu nướng cao cấp, thường dùng nguyên liệu mộc mạc nhất để nấu ăn.
Thích Du từ trong túi lấy ra con dao mình mang theo bên người để phòng thân, mặc dù đã khử trùng, nhưng cô nghĩ đến vị thiếu niên cao lãnh kia, cảm thấy dao đã rửa sạch mấy lần rồi vẫn có chút làm bẩn hắn.
Hệ thống nhìn Thích Du lần lượt cọ rửa dao cùng dưa leo dưới vòi nước, luôn cảm thấy màn này vô cùng... kỳ hoa*.
*Kỳ lạ, hoa mỹ
Con người sinh hoạt đều phức tạp đến vậy sao.
Vì phòng ngừa bộ nhớ không thể nào giàu có của mình đã rét vì tuyết lạnh vì sương, hệ thống hoàn toàn không dám lục soát phân tích hành vi kì lạ này của kí chủ rốt cuộc là bình thường hay không bình thường.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô, cầm lấy dao nhỏ đã rửa sạch sẽ, giống như chơi đùa, đem dưa chuột băm mỏng như cánh ve.
Trải đều đều trong hộp cơm.
Hệ thống lúc này mới phát hiện, trong hộp cơm của Thích Du có một bát cơm trắng.
Dưa leo trải lên cơm oánh nhuận như trân châu, có thể xem như là tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng...
Đây chính là bát cơm trộn dưa leo mà???
Thậm chí còn không bằng nộm dưa leo, tối thiểu nộm dưa leo còn có tư vị.
Hệ thống trơ mắt nhìn Thích Du đóng gói hộp cơm một lần nữa, lắp bắp hỏi: 【 Chỉ... chỉ có cái này? 】
Thích Du lời nói hùng hồn: 【 Cơm có phải do tao tự làm không? 】
【 Dưa leo có phải tao làm? 】
【 Đây xem như là tính một bữa cơm đúng không? 】
Hỏi ba lần, hệ thống bị hỏi đến mờ mịt.
Cơm đúng là cô làm, nhưng... tối hôm qua cô để người hầu tự rửa sạch gạo, sáng sớm chỉ cần hâm nóng mang theo là được rồi.
Về phần dưa leo... đúng là cô cắt.
Nhìn khách quan, cũng xem như cô làm một bữa cơm.
Thích Du theo mặc định của hệ thống cầm lấy hộp cơm nhỏ, vui sướng đi đến ban nhất lớp mười một.
- ---
Có không ít bạn học ở nhà ăn nhìn thấy một màn Thích Du múa dao.
Không dám thở mạnh nhìn cô.
Mãi đến khi Thích Du rời đi, mọi người mới bắt đầu nghị luận.
"Trời ạ, nữ sinh xinh đẹp vừa nãy kia, kỹ năng cắt quá điêu luyện rồi."
"Trù nghệ khẳng định cũng rất tốt, dáng dấp thật đẹp lại hiền lương, tao muốn theo đuổi."
"Tao cũng muốn theo đuổi, ai biết bạn đó không?"
"Hình như là em gái ruột của giáo bá? Chúng mày dám theo đuổi nữa không?"
"..."
Trên đường đi ăn cơm của Thích Thần thu hoạch vô số ánh mắt ghen tị, ghen ghét nhưng chột dạ của nam sinh.
Mi tâm Thích Thần nhíu lại: "Cái quỷ gì vậy..."
Hắn đi đến lớp mười một không tìm được em gái nhà mình thì thôi, vì sao trên đường đi những người này còn dùng loại ánh mắt kia nhìn hắn.
Thích Thần tiện tay túm mấy đứa lại để hỏi chuyện.
Ai ngờ, từ những cái miệng này mà biết được tin trù nghệ của em mình rất cao siêu.
Nhìn xinh đẹp hắn còn thừa nhận, nhưng trù nghệ cao siêu?
Thích Thần trong đầu hiện lên hình ảnh khói bốc lên xám cả phòng bếp lúc sáng sớm, cười nhạo một tiếng.
Toàn bộ phòng bếp nổ chỉ còn lại một cái nồi cơm điện được xem như là trù nghệ cao siêu sao?
*
Tầng học lớp mười một.
Thích Du mang hộp cơm màu xanh nhạt cùng hệ thống đang lo lắng, đi vào ban nhất.
Dù sao cũng là lúc nghỉ trưa, đa số học sinh đều đến nhà ăn.
Nhưng phòng học vẫn có không ít học sinh tự mang cơm trưa.
Phòng học to như vậy, Thích Du nhìn một chút đã thấy thiếu niên Tạ Cảnh không mặc đồng phục ngồi ở hàng sau cùng kia.
Trong lòng cảm khái, không hổ là bạch nguyệt quang, quy định tất cả học sinh đều phải mặc đồng phục chỉ có hắn được phép không mặc.
Toàn trường cô chỉ thấy cái ngoại lệ duy nhất này.
Vậy đại khái chính là thuộc về đãi ngộ đặc biệt của bạch nguyệt quang mà nữ chính cũng không chiếm được.
"Mẹ nó, ở đây lấy đâu ra tiểu mỹ nữ này vậy."
"Chân này là chân thật sao?"
"Tiểu muội muội, đến lớp chúng ta tìm ai đấy?"
Trong phòng học, nam sinh nhìn Thích Du, trêu chọc nói.
Cho dù học tốt, đối mặt với tiểu cô nương xinh đẹp, không quản được con mắt cùng miệng vẫn là bản tính của con trai.
Nhất là Thích Du quá mức sáng chói, còn mặc đồng phục phong cách Anh, ưu thế dáng người đều lộ hết ra, dưới làn váy chính là đôi chân dài tinh tế, càng làm cho người ta không dời mắt nổi.
Những nam sinh kia con mắt không hẹn mà rơi vào mặt cùng chân của cô.
Thích Du đôi mắt nhìn quanh, bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp: "Nhìn đủ chưa?"
Mấy nam sinh mới đầu không kịp phản ứng, sau đó cười vang.
Một thiếu nữ yếu đuối thế mà dám uy hiếp một đám nam sinh bọn họ???
Ha ha ha ha ha!
Đúng là trò cười.
Thích Du một tay cầm hộp cơm nhỏ, một tay miễn cưỡng chống trên bàn học.
Bành một tiếng.
Một chưởng vỗ xuống bàn.
Bàn học rắn chắc trong nháy mắt xuất hiện vết nứt nhỏ.
Thiếu nữ yếu đuối hướng về phía bọn họ cười càng vui vẻ hơn: "Bây giờ nhìn đủ chưa?"
Mấy nam sinh liếc nhìn nhau, sau đó cấp tốc lui về vị trí của mình, không còn vây quanh Thích Du nữa.
Cmn!
Mẹ nó thiếu nữ yếu đuối, đây chính là thiếu nữ sắt thép thì có!
"Đủ rồi được rồi."
"Tôi thật ra là bị mù, tiểu tỷ tỷ chắc không muốn cùng người tàn tật này chấp nhặt đâu."
"Cmn, kỳ thật tôi cũng mù lòa!"
Một đám người sợ im thin thít ngồi xuống, thậm chí còn lấy sách giáo khoa ra, dáng vẻ vẫn luôn học tập.
Có thể thấy được mong muốn cầu sinh rất mãnh liệt.
Thích Du thu tay về, ánh mắt liếc qua chỗ cách đó không xa, thiếu niên im lặng từ đầu đến cuối.
Phòng học an tĩnh dọa người.
Thiếu niên kia không kịp thu ánh mắt lại.
Thích Du sững sờ nửa giây, điềm nhiên như không có việc gì nhìn hắn nói: "Tiểu ca ca cũng muốn nhìn sao?"