"Những học sinh khác chỉ có thể chọn một, nhưng bảo bảo của tôi thông minh như vậy nên chắc vào cả hai nhóm không thành vấn đề."
"Bảo bảo, con cảm thấy thế nào?"
Mẹ Thích không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này, nhìn dáng vẻ của con gái không để ý chút nào, nếu không thì đã sớm nói trước với mình, không làm bà hiểu lầm đứa bé yêu sớm.
Thích Du nhún vai, cằm hơi nâng lên: "Cũng được ạ."
"Dù sao bình thường con vẫn làm đề của cả hai môn."
Tham gia cả hai đội tuyển không có vấn đề gì.
Thầy Châu / thầy Trần: "..."
Chỉ vậy thôi?
Giải quyết xong rồi?
Bọn họ vì sao không nghĩ tới cách này nhỉ?
Có lẽ theo bản năng cho rằng, không có mấy học sinh có thể ôn thi cả hai môn nên không để ý đến việc Thích Du không phải học sinh bình thường.
Có thể làm được đề toán khó như vậy, còn hoàn thành rất nhiều đề vật lý trong vòng một đêm, loại hiệu suất này, coi như mười đội tuyển học sinh giỏi cũng không theo kịp.
Hai thầy giáo cuối cùng cũng phản ứng được.
Nhưng hai mẹ con người ta đã chuẩn bị trở về.
Lúc đi ngang qua Tạ Cảnh, bước chân Thích Du đột nhiên đình trệ.
Bởi vì trong đầu hệ thống đã phát ra âm thanh điện tử hỗn loạn: 【 Tích tích tích, trừng phạt cảnh báo, bởi vì kí chủ cự tuyệt tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến, khởi động kịch bản trong sách phát triển, chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt lôi điện. 】
Hả?
Còn mẹ nó thật sự có trừng phạt!
Thích Du dừng bước lại, thà gặp chuyện phiền phức còn hơn là bị sét đánh thành thịt khô.
Thậm chí cô có thể cảm giác được tiếng sấm đang bắt đầu phía trên đỉnh đầu mình: Rẹt rẹt rẹt.
Thích Du nhanh chóng đi lên phía trước, duỗi cánh tay ra, cưỡng ép nắm lấy Tạ Cảnh, ở trước mặt tất cả mọi người tuyên bố: "Mẹ, con muốn cùng tham gia đội tuyển với cậu ấy."
...
...
Phòng làm việc to lớn của hiệu trưởng, trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng nói.
Trọn vẹn ba giây, mọi người mới đồng thời phản ứng:
Hiệu trưởng: "???"
Hai thầy giáo: "!!!"
Ngay trước mặt hiệu trưởng và thầy nói muốn cùng một nhóm với nhau, học sinh này có phải là có chút phách lối không.
Nhưng mà, ánh mắt mama ngay lập tức sáng lên.
Mẹ Thích: "Bảo bảo khá lắm, mẹ đồng ý!" Có phong phạm hồi trẻ của bà!
Gặp được người mình thích là phải dũng cảm một chút, bằng không thì sớm muộn cũng để người khác cướp mất.
Lúc trước nếu không phải bà ra tay chuẩn xác, hung ác, hiện tại lão Thích không biết đã rơi vào tay ai nữa.
Thích Du không biết mẹ già đang cảm thán trong lòng.
Hệ thống: 【 Ting ―― nhiệm vụ hoàn thành, nguy hiểm giải trừ. 】
Thích Du cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn, vừa rồi thậm chí đã có tiếng sấm lóe lên, suýt chút nữa thôi...
Mình biến thành thịt khô.
May mắn, còn sống.
Còn sống vì sao lại tốt như vậy chứ.
Chủ yếu là bị sét đánh chết thật sự, thật sự, thật sự quá xấu!
Thích Du mau chóng buông tay Tạ Cảnh ra.
Cực kỳ giống tra nữ trêu chọc xong liền chạy.
Nhiệm vụ hoàn thành, lúc này không chạy, chờ đến khi nào.
Cô vừa định vô thức đưa tay kiểm tra khuôn mặt của mình có phải là nóng rực lên rồi không.
Ai ngờ, Thích Du vừa buông.
Một giây sau ――
Liền bị bàn tay hơi lạnh của thiếu niên một lần nữa nắm ngược lại, thậm chí còn ở góc độ mà mọi người không xem được, hững hờ vuốt nhẹ.
Thích Du nháy mắt run rẩy một cái.
Cmn!
Có ý tứ gì?
Đây là ý gì!
Trước mắt bao người Tạ Cảnh muốn làm gì.
Cô nhưng là một tiểu tiên nữ rất hiểu chuyện.
Làm ra mấy việc vô lý này tất cả đều do cái hệ thống ngu xuẩn bày ra hết.
Thích Du trong lòng mãnh liệt oán giận, nhưng trên mặt vẫn như cũ không đổi sắc, giống như người vừa bị trêu chọc không phải cô.
Phản xạ có điều kiện trêu chọc ngược lại.
Đầu ngón tay tinh tế gãi gãi lòng bàn tay thiếu niên.
Sau đó hất cằm, ra vẻ đắc ý với Tạ Cảnh.
Đây gọi là thân thể phản ứng nhanh hơn so với đầu óc.
Đợi đến lúc lý trí quay trở lại, nụ cười của cô dừng một chút.
Tiện tay, tiện tay, tiện tay!
Đối diện với đôi mắt đầy ý cười của thiếu niên, Thích Du hơi ngơ ngác, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn đôi mắt của Tạ Cảnh như vậy.
Đôi mắt hơi sâu, một màu đen tuyền, mí mắt lại rất mỏng. Đôi mắt hình dạng hẹp dài, bên trong cụp vào bên ngoài vểnh ra, lúc nhìn chăm chú người khác khiến cho người ta không tự chủ được mà hãm sâu vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế.
Hắn nhìn cô chằm chằm, môi mỏng khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói: "Muốn cùng nhóm với tôi?"
Thích Du đối diện với cặp mắt u ám thâm thúy, nhanh chóng khôi phục lý trí.
Đây chỉ là nhiệm vụ, nhiệm vụ, nhiệm vụ.
Nam nhan họa thủy, họa thủy, họa thủy, họa thủy.
Cũng bởi vì hoạ thủy như thế, mới hủy hoại thanh danh của mình.
Không biết còn tưởng rằng cô vừa rồi giống hệt một kẻ hám sắc.
Cô bình thường rất đứng đắn.
Ai biết trước mặt cái tên họa thủy này, thân thể phản ứng nhanh như vậy, đầu óc còn chưa kịp nghĩ kỹ gì, tay đã tự động mà sờ rồi.
Tạ Cảnh bị Thích Du cào nhẹ trầm thấp cười ra tiếng, càng nắm chặt ngón tay của cô hơn, không cho phép cô lộn xộn nữa.
Thích Du bị Tạ Cảnh nắm chặt tay, khí lực của cô rất lớn, nếu muốn tránh thoát cũng không phải không có khả năng, nhưng lỡ may lực đạo lớn quá, không cẩn thận làm Tạ Cảnh gãy tay thì phải làm sao bây giờ.
Thích Du nghiêm túc suy tính, tuyệt đối không phải do cô trầm mê đôi tay xinh đẹp này đến mức không bỏ được.
Tuyệt đối không phải!
Nội tâm Thích Du khẳng định chắc chắn.
Tại phòng làm việc rộng rãi của hiệu trưởng, tiếng cười nhẹ của Tạ Cảnh rất rõ ràng.
Hiệu trưởng thật sự là rất không muốn quản.
Dù sao hai người này cũng đều là bảo bối.
Không nói đến Thích Du, riêng Tạ Cảnh sớm đã là hi vọng của toàn trường.
Hiện tại lại thêm Thích Du, chỉ cần hai người kia không làm sập trời, hiệu trưởng đều mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Thích Du à, mặc dù người lớn trong nhà em đồng ý, nhưng yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới những bạn học khác trong nhóm, các em bình thường ở trường nên khiêm tốn một chút."
Mí mắt rủ xuống, ra hiệu cho bọn họ buông tay ra.
Ngược lại hai thầy giáo, nhìn Thích Du rồi lại nhìn Tạ Cảnh.
Thích Du thì chắc chắn rồi, có thể sẽ giúp nhóm của hai người càng vẻ vang và vinh dự.
Nhưng nếu thêm Tạ Cảnh, niềm vui nhân đôi à nha.
Thầy Châu phản ứng nhanh nhất: "Tạ Cảnh à, em có muốn cùng Thích Du tham gia vài đội tuyển Olympic không? Môn toán học của thầy hoan nghênh em."
Thầy Trần chậm nửa nhịp, trừng lớn mắt: Đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ đến.
Thế mà bị lão Châu vượt lên trước.
Thầy Trần không cam lòng yếu thế chen tới, cố gắng thể hiện mình rất hòa ái dễ gần: "Tạ Cảnh à, thầy cũng hoan nghênh em, dù sao thầy cũng dạy em môn vật lý, coi như em muốn tham gia đội tuyển nào thì cũng phải lựa chọn môn của thầy đầu tiên đó."
Trong nháy mắt, Tạ Cảnh trở thành mục tiêu của hai thầy.
Người bị nắm tay, Thích Du vì các thầy tiến lên mà lùi lại vài bước
Thích Du nghiêng đầu nhìn Tạ Cảnh một chút.
Đã thấy thiếu niên sắc mặt hờ hững nhạt nhẽo, bàn tay nắm chặt thêm mấy lần.
Tạ Cảnh cách cô càng ngày càng gần, trên người cô gái có hương thơm nhẹ nhàng, khiến tâm tình nóng nảy của hắn vì thầy giáo tới gần mà kiềm chế được hai phần.