• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Bình nhìn hai người Lam thị Song Bích nhất thời vẫn có chút chưa hồi thần, về phần thiếu niên đằng sau bọn họ rõ ràng bị trói nhưng trên mặt lại nở nụ cười, thấy mình nhìn gã, thậm chí còn trở nên hung dữ trừng mắt nhìn mình, chỉ cho rằng đó là một tiểu bối nghịch ngợm của Lam gia hoặc là một tay ăn chơi của nhà nào đó gây náo loạn ở trước mặt Song Bích.

Nhưng sau đó nghĩ lại, Song Bích làm sao có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, chỉ e rằng người này tuổi nhỏ nhưng rất không đơn giản. Không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Lam Hi Thần nhìn không ra những suy nghĩ của Thường Bình, chỉ ôn hoà hỏi Thường Từ An đang ở đâu, Thường Bình tất nhiên không biết hai huynh đệ bọn họ đến đây gây chuyện, lúc này cung kính dẫn hai người tiến vào phòng khách, nhanh chóng kêu người mang trà lên, sau đó sai hạ nhân đi tìm người.

Thường Bình ngồi đó bất an tiếp chuyện mấy câu, rồi sau đó lại bị Tiết Dương trào phúng, thấy vẻ mặt Lam Hi Thần không thay đổi, hắn ngược lại không tiện lên tiếng. Mãi cũng đợi được Thường Từ An trở về, vội vàng chạy ra xa khỏi phòng khách.

Thường Từ An ngơ ngác, cũng không rõ ba người bọn họ tìm mình làm gì. Nhưng vì Song Bích, cho nên cũng rất cung kính, Tiết Dương trong lòng khinh thường, ngoài mặt vô cùng trào phúng, gã cũng không hề ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng cười khẩy một, khiến y càng thêm hoảng sợ.

Thường Từ An nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng hết nhịn nổi hỏi: "Không biết vị tiểu bằng hữu ở sau lưng Trạch Vu Quân đã làm gì? Tại sao...... khụ khụ, tại sao trói hắn lại?"

Y chỉ cho rằng Tiết Dương vì bị hai người Song Bích trói lại, cho nên trong lòng không vui mới thường xuyên cắt ngang cuộc trò chuyện đơn phương của y với Song Bích. Thực tế đúng là Tiết Dương không vui, nhưng phần lớn nguyên nhân tất nhiên là bởi vì Thường Từ An gây ra. Mồm mép hắn lúc này trông có vẻ hiền lành tốt bụng, nhưng ngược lại làm cho Tiết Dương nhớ tới khi hắn lừa dối gã năm đó cũng trong bộ dạng này, thậm chí còn để một chiếc xe ngựa cán qua ngón tay út của gã, khiến người ta kinh tởm.

Lam Hi Thần đương nhiên cảm nhận được hận ý ngút trời của Tiết Dương, hàng lông mày không khỏi nhíu lại một cái, lúc đầu nghe Tiết Dương nhắc tới Thường Từ An tuy nghiến răng nghiến lợi, không giấu được vẻ khinh thường, hơn nữa thiếu niên này thoạt nhìn là một kẻ ngỗ nghịch không nghe lời, không chịu thiệt thòi, chỉ cho rằng hai người có lẽ có hiềm khích, nhưng bây giờ gặp Thường Từ An, thực sự không giống một người có thể làm gì Tiết Dương, nhưng thiếu niên này vẫn tràn đầy hận ý, ngay cả con thỏ trắng trong tay cũng không khỏi run rẩy, như là có thể nhìn ra vậy.

Hắn nhìn Lam Vong Cơ, đệ đệ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, lấy ra một túi kẹo từ trong ngực áo, cởi dây thừng cho Tiết Dương, một tay cầm kẹo, một tay khống chế gã nói:

"Cho ngươi kẹo, ngươi kể rõ ràng."

Tiết Dương là loại người thấy kẹo là sáng mắt sao? Đương nhiên! Không phải! Sau đó hậm hực nhận lấy viên kẹo từ tay Lam Vong Cơ, ngồi xuống ghế như một đại gia, chỉ nói một câu:

"Trước đây hắn dùng điểm tâm để đổi lấy một ngón tay của ta."

Sự đau đớn rõ mồn một của năm đó, vậy nhưng chỉ một câu là có thể nói hết, đối với Tiết Dương mà nói, đau đớn nhất không phải là ngón tay bị đứt lìa, mà là gã đã thực sự tin tưởng Thường Từ An, gã nói cho Song Bích nghe với thái độ không hề quan tâm, căn bản không hiếm lạ đám người chính phái bọn họ đứng ra làm chủ thay cho gã. Cho là làm chủ, nghĩ đến chống trời thì cũng chỉ là dùng tay đánh trả, nghiến đứt một ngón tay của gã mà thôi.

Tiết Dương ngậm viên kẹo nhìn Thường Từ An nhoẻn miệng cười, rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, nhưng lại khiến Thường Từ An cảm thấy giống như nụ cười lạnh lùng của lệ quỷ.

Thường Từ An toàn thân run rẩy, hắn tất nhiên không nhớ ra Tiết Dương, lúc này chẳng qua e ngại Song Bích, nhưng trong đầu hắn vẫn có chút ấn tượng, cho nên cảm thấy rất áy náy, chỉ quệt bàn tay đầy mồ hôi lạnh, cười nói:

"Chuyện, chuyện này...... sao nói vậy được, tiểu bằng hữu có hiểu lầm gì không? Tại hạ làm sao có thể làm ra một việc như thế?"

Lam Vong Cơ nhìn hai người Tiết Thường, người trước kể xong rồi thì một câu cũng không mở miệng nói nữa, chỉ tiếp tục ăn kẹo, người sau thì toát mồ hôi lạnh ròng ròng, hoang mang hoảng loạn giải thích, nhưng vì gấp quá mà lắp ba lắp bắp. Hắn hơi có chút ngập ngừng nhìn Tiết Dương, khiến ba người còn lại nhìn về phía hắn, Tiết Dương trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại nhướng mày nhìn Hàm Quang Quân xem sẽ nói ra đạo lý gì.

Lam Vong Cơ lại không như gã nghĩ, lúc này dựa vào trực giác y biết sự việc là đúng, nhưng vẫn là nhịn không được:

"Không ngờ ngươi trông khá thông minh mà hoá ra lại...... đơn thuần như vậy?"

Nói xong còn sợ mình nói sai vội vàng nhìn Lam Hi Thần, thấy huynh trưởng gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Còn Tiết Dương sắc mặt vặn vẹo, lúc này chỉ cảm thấy Thường Từ An hoàn toàn không phải là người gã căm ghét nhất, mà chính là Lam Vong Cơ này! Có lẽ ánh mắt của gã quá trực tiếp, Lam Hi Thần trong lòng bất mãn, giơ tay gõ lên đầu Tiết Dương, lực tay đó, ai bị gõ thì người nấy biết.

Tiết Dương nước mắt lưng tròng nhìn Lam Hi Thần, đường hoàng một thế gia công tử nói động thủ là động thủ, còn có giáo dưỡng không hả!

Lam Hi Thần hồi thần lại có chút áy náy nói: "Đây không phải là sợ ngươi doạ đến Lam Vong Cơ nên nhất thời không dằn lòng được hay sao, xin lỗi!"

Mẹ kiếp, sớm muộn gì cũng có ngày gã đè hai huynh đệ bọn họ xuống đất mà chà đạp!

Thấy ba người bọn họ hoàn toàn không chú ý đến mình nữa, Thường Từ An rất hài lòng thử trốn chạy, nhưng lúc còn cách cửa lớn chỉ một bước, Lam Hi Thần trực tiếp rút Sóc Nguyệt ra khỏi vỏ, linh lực dồi dào trong nháy mắt đánh hắn lùi trở lại, còn ngã xuống với tư thế chó ăn c*t.

Lam Hi Thần thong dong nhàn nhã mang Lam Vong Cơ ra phía sau mình, bụi đất đầy trời trong nháy mắt bị linh lực chắn lại, nhưng Tiết Dương ở bên cạnh lại bị ăn một họng đất cát.

Lam Hi Thần nói: "Thường đạo hữu hành động như vậy xem ra sự việc đúng là như vậy rồi, cũng mệt cho ngươi làm ra được chuyện dùng điểm tâm đổi lấy một ngón tay gãy."

Quay đầu nhìn Tiết Dương, giọng điệu vẫn như cũ nhưng lại cảm thấy có chút hận rèn sắt không thành thép, chỉ nghe Lam Hi Thần tiếp tục nói:

"Tiểu bằng hữu cũng vậy, giao dịch vừa nhìn đã thấy thiệt như vậy cũng chịu làm, những năm qua không dễ dàng gì ha!"

Tiết Dương trong lòng phỉ nhổ một cái, chửi mẹ kiếp vài lần, gã dám khẳng định Lam Hi Thần thật sự cho rằng lão già Thường Từ An kia dùng điểm tâm để mua ngón tay của gã. ĐM! Gã không nên kể ra mà!

Lam Hi Thần lại không biết Tiết Dương trong lòng hối hận, lúc này cũng một lời khó nói hết nhìn Thường Từ An, làm ra việc mua bán độc ác này, cũng không biết sau lưng đã mua bán bao nhiêu người, không được, vẫn nên nhốt hắn lại và định tội thôi. Lam Vong Cơ cũng cảm thấy nên như thế, thân thể tóc da đều là cha mẹ cho, sao có thể mặc cho người khác trao đổi?

Là một kẻ bị tình nghi mua bán người, Thường Từ An đang định giải thích vài câu, thì bị Lam Hi Thần dùng bao kiếm đập lên đầu, nổ đom đóm tung toé ngất đi. Lam Hi Thần thử ước lượng bao kiếm Sóc Nguyệt, trong lòng nghi hoặc, mấy người này tại sao dễ ngất đi như vậy ta! Rõ ràng Sóc Nguyệt có phải là cái búa gì đâu. Chậc, thân thể quá yếu, thật vô dụng.

Bọn họ ở bên đây hùng hùng hổ hổ thông báo cho thiên hạ biết về tội ác của Thường Từ An, khiến thế gia chấn kinh, không ngờ thiệt nha, một gia tộc nhỏ thầm lặng, thế mà có thể gây ra chuyện ác độc như vậy, vội vàng xoá tên Thường gia, đua nhau cắt đứt qua lại, sợ bị người ta nghi ngờ là thành viên tiếp tay cho bọn buôn người.

Đám người Ngụy Vô Tiệnở bên này nhận được tin tức rất là nghi hoặc, đặc biệt là Ngụy Vô Tiện, lúc nàyhắn đang chống cằm suy nghĩ, không lẽ vẫn là hắn tự mình đa tình, đại ca và LamTrạm thật sự đúng là chỉ đi ra ngoài săn đêm trừ ác làm việc thiện thôi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK