Vân Thâm Bất Tri Xứ,
Trời còn rất sớm, núi rừng âm u, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, mây mù lượn lờ, có hai người ngồi trên phiến đá xanh, một người mặc bạch y đang đánh đàn, một người mặc hắc y đang nằm dài, năm tháng yên bình. Đi lại gần có thể nghe thấy một trong hai thanh niên đang thao thao nói gì đó cùng với vẻ tươi cười, thanh niên bên cạnh thỉnh thoảng đáp lại, giọng nói trong trẻo nhưng trầm thấp.
Hai người này chính là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Từ khi bị nhốt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc ban đầu Ngụy Vô Tiện còn lo lắng cho Giang gia, nhưng Lam Hi Thần nhanh chóng đưa đến cho hắn lá thư Giang Trừng gửi, hắn mới biết Giang Trừng đã quyết định để hắn lại Lam gia, thậm chí không hiểu sao còn hỏi về việc kết hôn với Lam gia, khiến cho Ngụy Vô Tiện đối mặt với Lam Vong Cơ đơn thuần ở bên cạnh, cảm thấy mặt già đỏ bừng, mượn lời Lam Khải Nhân thường hay nói nhất, quả thực chẳng ra làm sao!
Ấy nhưng mà, cưới nữ tu là không thể rồi, cưới Lam Trạm có vẻ không tồi chút nào nha! Khụ khụ. Nếu như gia chủ đã lên tiếng, Ngụy Vô Tiện đành phải thỏa hiệp thôi, cũng không biết Lam Hi Thần làm cách nào nói với Lam Khải Nhân, lão cổ hủ đó vậy mà có thể nhân nhượng để hắn ở trong khuê phòng, khụ khụ, phòng ngủ của Lam Vong Cơ! Tuy không thể ngủ cùng nhau, nhưng tại sao lại cảm giác rất tiếc nuối nhỉ.
Thanh niên mặc hắc y nghiêng đầu ngắm nhìn tiểu tiên vương trắng như ngọc, gương mặt này làn da này, không được! Phải nhẫn nhịn! Ngụy Vô Tiện thầm niệm ba lần không nên chọc ghẹo thiếu niên nhà lành, tiếp tục lải nhải, tranh thủ làm cho Lam Vong Cơ hiểu rằng hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thực sự rất nhàm chán, rất nhàm chán, rất rất nhàm chán. Tuy nhiên thiếu niên nhà lành không hề cảm thấy nhàm chán một chút nào, tiếp tục an tĩnh tấu khúc nhạc Thanh Tâm Âm.
Lam Hi Thần tìm tới đây, nhìn khung cảnh năm tháng yên bình này, trong lòng rất vui, nhìn kìa, chẳng bao lâu nữa đệ đệ hắn sẽ thu hoạch được một đạo lữ hạnh phúc mỹ mãn đó nha! Thấy hai người chú ý tới mình, Lam Hi Thần gật đầu mỉm cười nói:
"Nghe nói Kim công tử và Giang cô nương sắp đính hôn, hay là Vong Cơ cùng Nguỵ công tử trở về Giang gia một chuyến."
Hả? Hừ, Kim Tử Hiên! Mẹ kiếp! Ngụy Vô Tiện phẫn nộ, sau đó lại nghe được ba chữ 'về Giang gia', giống như nghe được âm thanh của thiên nhiên! Hắn, Ngụy Vô Tiện, cuối cùng cũng có thể trở về nhà mẹ đẻ!
.......
Phi, nhà mẹ đẻ cái quỷ gì! Lại vội vàng nhìn về phía Lam Vong Cơ, sợ y không cho phép trở về. Ồ, tại sao Ngụy Vô Tiện lại bị Lam Vong Cơ bắt chết như thế (bị người khác kiểm soát về mặt cảm xúc không thể thoát ra được trong khi bản thân lại là cam tâm tình nguyện).
Bởi vì lúc mới đầu Ngụy Vô Tiện từ chối ở cùng một phòng với Lam Vong Cơ, ngược lại cũng không phải vì sợ bị Lam Vong Cơ làm cái gì, chỉ đơn giản vì cảm thấy ngủ cùng Lam Vong Cơ sẽ rất mệt, dù sao đi nữa, giờ Hợi đi ngủ của người Lam gia......
Lần đầu tiên định lén lút bỏ trốn lúc Lam Vong Cơ đang ngủ, kết quả còn chưa chạy tới cửa, Lam Vong Cơ đã tỉnh dậy, mặt đầy vẻ thương tâm nhìn hắn hỏi:
"Nguỵ Anh, ngươi ghét ta như vậy sao?"
Thử hỏi ai chịu nổi hả??! Câu này trước đây đều là do hắn nói, tại sao lúc đó Lam Trạm vẫn có thể bình tĩnh như vậy, nhưng bây giờ hắn vừa nghe thấy là sợ hãi, sau đó Ngụy Vô Tiện liền ngoan ngoãn để cho Lam Vong Cơ kéo trở về giường nằm xuống đàng hoàng. Thậm chí y còn chu đáo đắp chăn cho Ngụy Vô Tiện. Hiền huệ, thật sự hiền huệ (đảm đang dịu dàng, dùng cho vợ).
Từ đó trở đi hễ không nghe theo ý muốn của Lam Vong Cơ, thì y đều sẽ hỏi câu này, Ngụy Vô Tiện giống như con rắn bị nắm điểm yếu bảy thốn, không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lam Vong Cơ. Đây có lẽ là do hắn ăn mềm không ăn cứng đúng không.....
May mà Ngụy Vô Tiện không biết đây thực ra là cách Lam Hi Thần dạy Lam Vong Cơ. Bây giờ hắn vẫn cho rằng Lam Vong Cơ sau khi say rượu có một trái tim ngại ngùng yếu đuối, sợ mình không cẩn thận làm tan vỡ trái tim người ta. Tra nam Ngụy Vô Tiện đã bị đoá hoa trắng Lam Vong Cơ bắt chết.
Thấy đệ đệ huấn luyện vợ rất giỏi, Lam Hi Thần mỉm cười nghĩ thầm, đến lúc thả ngươi đi rồi, dù sao ngột ngạt trong nhà cả ngày, tâm trạng cũng sẽ không tốt, tâm trạng không tốt thì sẽ ăn không ngon, ăn không ngon thì sẽ không mập được, nhìn nhìn vóc người nhỏ gầy này của Ngụy công tử, rõ ràng cũng không thấp hơn Vong Cơ bao nhiêu, mà trông có vẻ còn yếu hơn cả a Dao. Hắn là một huynh trưởng tốt, làm sao có thể có thằng nhóc nào mà hắn nuôi không tốt được!
Lam Vong Cơ tất nhiên gật đầu đồng ý, dù sao miễn là Ngụy Vô Tiện không rời bỏ y thì y có thể trông chừng để hắn đừng tìm đường chết. Thanh niên mặc bạch y đánh xong nốt nhạc cuối cùng, đứng dậy ôm đàn lên, ra hiệu cho Ngụy Vô Tiện đi theo mình. Người sau lập tức bĩu môi, rất không tình nguyện, thậm chí muốn làm nũng, nhưng Lam Vong Cơ lạnh lùng vô tình và kiên định dứt khoát đưa hắn đến chỗ Ôn Tình.
Lam Hi Thần đã hiểu, xem ra lại đến giờ uống thuốc rồi.Nhìn thanh niên đi xa dần, luôn cảm thấy hình như không có hắn cũng không sao, nếukhông thì, tới Kim Lân Đài đi dạo một chút nhỉ? Dù sao, cảm thấy a Dao gần đây hẳnlà rất bận rộn!
Trời còn rất sớm, núi rừng âm u, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, mây mù lượn lờ, có hai người ngồi trên phiến đá xanh, một người mặc bạch y đang đánh đàn, một người mặc hắc y đang nằm dài, năm tháng yên bình. Đi lại gần có thể nghe thấy một trong hai thanh niên đang thao thao nói gì đó cùng với vẻ tươi cười, thanh niên bên cạnh thỉnh thoảng đáp lại, giọng nói trong trẻo nhưng trầm thấp.
Hai người này chính là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Từ khi bị nhốt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc ban đầu Ngụy Vô Tiện còn lo lắng cho Giang gia, nhưng Lam Hi Thần nhanh chóng đưa đến cho hắn lá thư Giang Trừng gửi, hắn mới biết Giang Trừng đã quyết định để hắn lại Lam gia, thậm chí không hiểu sao còn hỏi về việc kết hôn với Lam gia, khiến cho Ngụy Vô Tiện đối mặt với Lam Vong Cơ đơn thuần ở bên cạnh, cảm thấy mặt già đỏ bừng, mượn lời Lam Khải Nhân thường hay nói nhất, quả thực chẳng ra làm sao!
Ấy nhưng mà, cưới nữ tu là không thể rồi, cưới Lam Trạm có vẻ không tồi chút nào nha! Khụ khụ. Nếu như gia chủ đã lên tiếng, Ngụy Vô Tiện đành phải thỏa hiệp thôi, cũng không biết Lam Hi Thần làm cách nào nói với Lam Khải Nhân, lão cổ hủ đó vậy mà có thể nhân nhượng để hắn ở trong khuê phòng, khụ khụ, phòng ngủ của Lam Vong Cơ! Tuy không thể ngủ cùng nhau, nhưng tại sao lại cảm giác rất tiếc nuối nhỉ.
Thanh niên mặc hắc y nghiêng đầu ngắm nhìn tiểu tiên vương trắng như ngọc, gương mặt này làn da này, không được! Phải nhẫn nhịn! Ngụy Vô Tiện thầm niệm ba lần không nên chọc ghẹo thiếu niên nhà lành, tiếp tục lải nhải, tranh thủ làm cho Lam Vong Cơ hiểu rằng hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thực sự rất nhàm chán, rất nhàm chán, rất rất nhàm chán. Tuy nhiên thiếu niên nhà lành không hề cảm thấy nhàm chán một chút nào, tiếp tục an tĩnh tấu khúc nhạc Thanh Tâm Âm.
Lam Hi Thần tìm tới đây, nhìn khung cảnh năm tháng yên bình này, trong lòng rất vui, nhìn kìa, chẳng bao lâu nữa đệ đệ hắn sẽ thu hoạch được một đạo lữ hạnh phúc mỹ mãn đó nha! Thấy hai người chú ý tới mình, Lam Hi Thần gật đầu mỉm cười nói:
"Nghe nói Kim công tử và Giang cô nương sắp đính hôn, hay là Vong Cơ cùng Nguỵ công tử trở về Giang gia một chuyến."
Hả? Hừ, Kim Tử Hiên! Mẹ kiếp! Ngụy Vô Tiện phẫn nộ, sau đó lại nghe được ba chữ 'về Giang gia', giống như nghe được âm thanh của thiên nhiên! Hắn, Ngụy Vô Tiện, cuối cùng cũng có thể trở về nhà mẹ đẻ!
.......
Phi, nhà mẹ đẻ cái quỷ gì! Lại vội vàng nhìn về phía Lam Vong Cơ, sợ y không cho phép trở về. Ồ, tại sao Ngụy Vô Tiện lại bị Lam Vong Cơ bắt chết như thế (bị người khác kiểm soát về mặt cảm xúc không thể thoát ra được trong khi bản thân lại là cam tâm tình nguyện).
Bởi vì lúc mới đầu Ngụy Vô Tiện từ chối ở cùng một phòng với Lam Vong Cơ, ngược lại cũng không phải vì sợ bị Lam Vong Cơ làm cái gì, chỉ đơn giản vì cảm thấy ngủ cùng Lam Vong Cơ sẽ rất mệt, dù sao đi nữa, giờ Hợi đi ngủ của người Lam gia......
Lần đầu tiên định lén lút bỏ trốn lúc Lam Vong Cơ đang ngủ, kết quả còn chưa chạy tới cửa, Lam Vong Cơ đã tỉnh dậy, mặt đầy vẻ thương tâm nhìn hắn hỏi:
"Nguỵ Anh, ngươi ghét ta như vậy sao?"
Thử hỏi ai chịu nổi hả??! Câu này trước đây đều là do hắn nói, tại sao lúc đó Lam Trạm vẫn có thể bình tĩnh như vậy, nhưng bây giờ hắn vừa nghe thấy là sợ hãi, sau đó Ngụy Vô Tiện liền ngoan ngoãn để cho Lam Vong Cơ kéo trở về giường nằm xuống đàng hoàng. Thậm chí y còn chu đáo đắp chăn cho Ngụy Vô Tiện. Hiền huệ, thật sự hiền huệ (đảm đang dịu dàng, dùng cho vợ).
Từ đó trở đi hễ không nghe theo ý muốn của Lam Vong Cơ, thì y đều sẽ hỏi câu này, Ngụy Vô Tiện giống như con rắn bị nắm điểm yếu bảy thốn, không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lam Vong Cơ. Đây có lẽ là do hắn ăn mềm không ăn cứng đúng không.....
May mà Ngụy Vô Tiện không biết đây thực ra là cách Lam Hi Thần dạy Lam Vong Cơ. Bây giờ hắn vẫn cho rằng Lam Vong Cơ sau khi say rượu có một trái tim ngại ngùng yếu đuối, sợ mình không cẩn thận làm tan vỡ trái tim người ta. Tra nam Ngụy Vô Tiện đã bị đoá hoa trắng Lam Vong Cơ bắt chết.
Thấy đệ đệ huấn luyện vợ rất giỏi, Lam Hi Thần mỉm cười nghĩ thầm, đến lúc thả ngươi đi rồi, dù sao ngột ngạt trong nhà cả ngày, tâm trạng cũng sẽ không tốt, tâm trạng không tốt thì sẽ ăn không ngon, ăn không ngon thì sẽ không mập được, nhìn nhìn vóc người nhỏ gầy này của Ngụy công tử, rõ ràng cũng không thấp hơn Vong Cơ bao nhiêu, mà trông có vẻ còn yếu hơn cả a Dao. Hắn là một huynh trưởng tốt, làm sao có thể có thằng nhóc nào mà hắn nuôi không tốt được!
Lam Vong Cơ tất nhiên gật đầu đồng ý, dù sao miễn là Ngụy Vô Tiện không rời bỏ y thì y có thể trông chừng để hắn đừng tìm đường chết. Thanh niên mặc bạch y đánh xong nốt nhạc cuối cùng, đứng dậy ôm đàn lên, ra hiệu cho Ngụy Vô Tiện đi theo mình. Người sau lập tức bĩu môi, rất không tình nguyện, thậm chí muốn làm nũng, nhưng Lam Vong Cơ lạnh lùng vô tình và kiên định dứt khoát đưa hắn đến chỗ Ôn Tình.
Lam Hi Thần đã hiểu, xem ra lại đến giờ uống thuốc rồi.Nhìn thanh niên đi xa dần, luôn cảm thấy hình như không có hắn cũng không sao, nếukhông thì, tới Kim Lân Đài đi dạo một chút nhỉ? Dù sao, cảm thấy a Dao gần đây hẳnlà rất bận rộn!