• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Hi Thần tràn đầy tự tin đưa Ôn Ninh cùng đệ đệ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc sắp đến sơn môn thì định nói với đệ đệ kế hoạch của mình, không ngờ thúc phụ canh giữ ở sơn môn, bắt được hai huynh đệ bọn họ ngay lúc đó, đóng cửa cấm bế bọn họ luôn.

Lam Hi Thần làm sao có thể thỏa hiệp chứ, hắn lấy viên đá lưu ảnh mang bên mình ra, từ khi hắn vô cớ ngất đi, Lam Khải Nhân không yên tâm huynh đệ bọn họ nên kêu hai người bọn họ mang theo bên người, đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra, hiện tại đã phát huy tác dụng, mặc dù không phải là tác dụng mà Lam Khải Nhân nghĩ.

Lam Hi Thần trích xuất lại cảnh tượng hôm nay bọn hắn đến Cùng Kỳ Đạo nhìn thấy, khiến Lam Khải Nhân cũng nổi cơn tức giận, nói với Lam Hi Thần rằng bọn họ đã làm đúng, thuận tiện kêu y sư chăm sóc tốt cho Ôn Ninh. Kim gia này thực sự điên rồi! Cho dù là tù binh cũng không nên đối xử không ra con người như vậy.

Sau đó Lam Hi Thần nói về việc cấm bế, Lam Khải Nhân tỏ ý sẽ miễn trừ, nhưng vẫn cần phải phạt chép gia quy, dù sao đi nữa người đứng đầu một tông phái tuỳ ý ra mặt như vậy cho dù là có lý do, thì vẫn là không hợp quy củ. Song Bích nhận phạt.

Đến khi Ngụy Vô Tiện và Ôn Tình đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ vẫn đang chép gia quy, cả hai cảm thấy gần đây tại sao bọn họ cứ chép gia quy hoài. Thôi bỏ đi, dù sao bình thường cho dù không bị phạt cũng thường chép sách.

Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cảm thấy rất là cảm khái, trong lòng không khỏi hoài niệm những ngày đi học trước đây, nhưng nghĩ đến Lam Khải Nhân, hắn quyết định vẫn là không nên đi vào, đưa Ôn Tình đến sơn môn, đệ tử Lam gia sớm đã biết tin tức, nhưng không biết tại sao Ngụy Vô Tiện không đi vào, trái lại dẫn theo một nữ tử. Tuy nhiên bọn họ xưa nay luôn biết lễ nghĩa, cũng không tiện hỏi han, cho nên chỉ có thể dẫn Ôn tình trở về báo cáo.

Mà Lam Hi Thần và Ôn Tình mắt lớn trừng mắt nhỏ, được rồi, cũng không phải, cùng lắm là hai người nhìn nhau không nói một lời thôi. Sau khi biết được thân phận của Ôn Tình, Lam Hi Thần ôn văn nho nhã sai người dẫn nàng đi tìm Ôn Ninh, đợi người đi rồi, lập tức ngự kiếm đến Lan Lăng tìm Kim Quang Dao.

Chẳng phải nói rằng Ngụy Vô Tiện trọng nghĩa giữ lời hay sao? Người tốt mà không làm tới cùng, lại bỏ chạy như thế à! A Dao! Cùng Nhị ca đi bắt người nào!

Còn Lam Vong Cơ đơn thuần đáng yêu vẫn ngoan ngoãn chép gia quy, tự hỏi không biết khi nào huynh trưởng xử lý xong công việc, y rốt cuộc có nên đợi huynh trưởng cùng chép phạt hay không.

Ngụy Vô Tiện lẻ loi trở về Vân Mộng, ban đầu hắn muốn nhân cơ hội gặp Lam Vong Cơ, nhưng hắn lại không biết gặp được người rồi thì nên nói cái gì, hơn nữa nếu Lam Khải Nhân biết hắn lại bắt nạt Lam Trạm, sợ rằng sẽ không bỏ qua cho hắn. Ôi trời, nghĩ hắn năm đó quyết chí làm ô uế đệ tử đắc ý của ông ấy, thế mà còn thực sự thành công, bây giờ Ngụy Vô Tiện hắn trên người không có kim đan, vẫn là không nên lấy cứng đối cứng.

Ngụy Vô Tiện cô đơn tịch mịch sống không còn gì luyến tiếc nằm trên nóc nhà Giang gia, hoàn toàn không biết Giang Trừng đang ở bên ngoài tìm mình rất lâu rồi.

Nguyên nhân là thế này, Giang Trừng vốn ở Liên Hoa Ổ rất ổn, đầu tiên là tỷ tỷ nói Ngụy Vô Tiện không biết chạy đi đâu, y cũng không coi là chuyện lớn, dù sao sư huynh y mấy hôm nay an phận như vậy, bây giờ không nhịn được nữa đi loanh quanh cũng là bình thường. Nhưng rồi không chịu nổi a tỷ lo lắng, vừa mới ra cửa lại đụng ngay Kim Tử Hiên đang trên đường lớn.

Chậc, Giang Trừng tuy nói là dự định chấp nhận Kim Tử Hiên làm tỷ phu của y, nhưng đột nhiên nhìn thấy thì vẫn không muốn cho hắn sắc mặt tốt. Tuy nhiên Kim Tử Hiên ngược lại không để ý, đại trượng phu co được giãn được, năm đó tìm đường chết, bây giờ phải chịu đựng thôi, vẫn phải chú ý Nguỵ Vô Tiện một chút nhưng nói chung tạm ổn.

Kim Tử Hiên biết chuyện xảy ra trên Kim Lân Đài, hắn cũng không tiện nói gì nhiều, dù sao lúc đó hắn không có mặt. Nhưng dựa vào việc Kim Tử Huân mấy ngày nay, cho dù nằm yên không thể nhúc nhích cũng mắng Ngụy Vô Tiện, thì hắn biết Ngụy Vô Tiện đụng phải Kim Tử Huân là nhất định sẽ cãi nhau.

Chỉ là không ngờ Lam Hi Thần sẽ ra tay, nhưng lời đồn Ngụy Vô Tiện không coi ai vào mắt, không xem Giang Trừng ra gì vẫn được lan truyền. Hắn nói với Giang Trừng, kêu y đừng coi là thật, thuận tiện hỏi Ngụy Vô Tiện hắn trở về chưa, hắn muốn nói y đừng quan tâm đến mấy khách khanh đó của Kim gia, không có năng lực gì chỉ thích sắp đặt người khác, biểu Nguỵ Vô Tiện đừng để tâm.

Giang Trừng bực tức nói Kim Tử Hiên vài câu, nhưng nhớ đến mấy người Kim gia đó lại không phải do Kim Tử Hiên quản, liền quay đầu đi tìm Ngụy Vô Tiện. Không phải y chỉ mới lơ là Nguỵ Vô Tiện một chút thôi sao, hắn đã chạy tới Kim Lân Đài rồi. Đáng đời bị người ta bắt nạt.

Đợi Giang Trừng tìm khắp Vân Mộng một lượt cũng không tìm thấy người đâu, định tìm lại một lần nữa, thì Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, bị ép buộc nhưng cũng là tự nguyện, đã đến Vân Mộng rồi.

Lúc này, trăng mờ gió lạnh, chó sủa ngõ sâu, Lam Hi Thần bất mãn kéo kéo bộ y phục sẫm màu trên người. Tông chủ Lam gia hắn từ nhỏ đều mặc màu trắng màu lam, y phục màu khác có thể mặc vào người hắn đếm được trên đầu ngón tay. Kim Quang Dao, ở bên cạnh một thân y phục dạ hành tiêu chuẩn, đã không muốn nói rốt cuộc tại sao mình không thuyết phục được mà ngược lại còn trở thành đồng phạm.

Y nhìn Lam Hi Thần đang bực bội bứt rứt bộ y phục màu xanh đậm trên người, sâu sắc thở dài một hơi, trời mới biết, Lam Hi Thần thế mà muốn trực tiếp tới cửa cướp người, y khuyên can hết lời thiếu điều quỳ trước Nhị ca mới khiến hắn miễn cưỡng đồng ý đến khuya ra tay, thậm chí bộ y phục trên người này, là do hắn chết sống không chịu mặc y phục dạ hành, nên phải tìm cho hắn bộ quần áo màu xanh sậm nhất, vậy mà hắn vẫn ghét bỏ như thế.

Kim Quang Dao hận quá mà! Y vì sao không thể từ chối Nhị ca của y! Sau đó trong bóng đêm nhìn nhìn gương mặt đứng đầu các công tử thế gia kia, y đúng là đồ nhan khống đáng chết. Y bây giờ chỉ biết cầu nguyện nơi Ngụy Vô Tiện ở tuyệt đối đừng có người nào. Cho dù có thì cũng đừng quá nhiều.

Kim Quang Dao siết chặt thanh gỗ trong tay, dự định nhân lúc Lam Hi Thần trói người thì sẽ đánh bất tỉnh tất cả những người ở đó. Tranh thủ để không ai nhìn thấy gương mặt kia của Lam Hi Thần.

Ngụy Vô Tiện nằm trên mái nhà rất an nhàn, không hề biết Giang Trừng đang ở bên ngoài Liên Hoa Ổ tìm hắn đến lật cả trời, ngoài ra còn có hai người đang có ý đồ ra tay với hắn.

Mà Giang Trừng thấy trời đã khuya, không thể không lên đường về nhà. Nhưng Lam Hi Thần đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trên mái nhà, đạt được mục đích mà không tốn công sức gì, Lam Hi Thần kích động nhìn Kim Quang Dao một cái, Kim Quang Dao cũng rất kích động! Ngụy Vô Tiện ở trên mái nhà một mình! Không có ai! Trời còn rất tối nữa! Ông trời phù hộ nha!

Vì vậy, khi Giang Trừng từ xa nhìn thấy nhà mình, Lam Hi Thần đã lưu loát đánh ngất Ngụy Vô Tiện và trói lại, lúc đang chuẩn bị mang về, thì Giang Trừng cũng đã tới trước cửa nhà. Chỉ nhìn thấy hai người kéo Ngụy Vô Tiện từ nóc nhà y xuống, vèo một cái ngự kiếm chạy mất.

Đừng hỏi làm sao Giang Trừng nhận ra được Ngụy Vô Tiện, đó là vì lúc bọn họ bắt người đi thì Trần Tình của Ngụy Vô Tiện rơi xuống đập trúng đầu y. Giang Trừng chịu đựng cục u nhìn chằm chằm hai vệt kiếm quang kia bay về phía Lan Lăng, hay lắm! Kim gia lợi hại! Vậy mà dám đến Liên Hoa Ổ bắt cóc người! Kim khổng tước khốn nạn! Còn muối cưới tỷ tỷ y hả, nằm mơ đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK