Khi Kim Tử Hiên đến cổng lớn Giang gia, trông giống như một thư sinh tinh thần sa sút vì bị cướp, mặt mày tiều tuỵ, ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng xuất hiện, ồ, là phấn rơi ra rồi, lộ ra mặt mày thật.
Giang Trừng vẻ mặt không kiên nhẫn đi qua đi lại trong nhà, Ngụy Vô Tiện ở một bên cùng Lam Vong Cơ chơi trò liếc mắt đưa tình, Giang Trừng đợi rất lâu cũng không thấy Kim Tử Hiên đâu, nhịn không được nghĩ đoạn đường ngắn như vậy Kim Tử Hiên chắc là sẽ không đi lạc đâu đúng không? Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mà buồn cười, nhưng còn chưa chuẩn bị nói cho Giang Trừng.
Cho nên đến khi Kim Tử Hiên và Giang Trừng gặp nhau, Giang Trừng vừa mới định tra hỏi, thì nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn, cau mày hỏi:
"Ngươi đây là bị cướp à? Hẳn là ngươi sẽ không đến nỗi giữ không được sính lễ đấy chứ?"
Ánh mắt trần trụi viết đầy hai chữ "rác rưởi".
Kim Tử Hiên đỏ bừng cả mặt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, cũng may sau đó sính lễ lập tức đã đưa tới, tiếp theo hai bên yên tĩnh một cách khó hiểu tiến hành nghi thức nạp thái, nếu không nhìn sắc mặt chủ sự hai bên, thì thực tế trông vẫn rất là tốt đẹp nha.
Đợi sau khi Kim Tử Hiên mọi thứ ổn định, tinh thần thoả mãn rời đi, Ngụy Vô Tiện mới ôm bụng cười lớn kể với Giang Trừng, sau đó đắc ý cùng Lam Vong Cơ đi tìm Giang Yếm Ly để đâm thọt Kim Tử Hiên. Bỏ lại Giang Trừng nhìn sính lễ hậu hĩnh mà vô cùng đồng cảm và vui mừng. Trong lòng cười chế giễu, khụ.
Mà Kim Tử Hiên sau khi về đến Lan Lăng hậu tri hậu giác nghĩ đến tại sao Lam Vong Cơ cũng ở đó? Nhưng vì đang cao hứng chuyện hôn nhân với Giang Yếm Ly đã quyết định xong nên cũng không để ý.
Bên đây hai nhà Kim Giang đã ổn định, bên kia Lam Hi Thần ở Thanh Hà đang kích động lôi kéo Tam Tôn và Nhiếp Hoài Tang phân tích xem hắn đã trả giá bao nhiêu vì Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, chủ yếu là một mình hắn kể về bộ dạng khốn đốn vì tình của Lam Vong Cơ trông đáng yêu thế nào.
Nhiếp Hoài Tang nghe rất là say sưa hứng thú, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lam Hi Thần, chỉ cảm thấy Hi Thần ca ca thật là ngầu, thế mà dám gán ghép Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ với nhau. Còn Kim Quang Dao mỉm cười nhìn bọn họ, vẻ mặt nhẹ nhõm vì cuối cùng không phải chỉ mình y biết được.
Về phần Nhiếp Minh Quyết thì đầy mặt ngơ ngác mờ mịt, cố gắng nghiêm túc lắng nghe lời Lam Hi Thần kể. Trong lòng đang nghĩ, trong những ngày y đi săn đêm hoá ra Nhị đệ và Tam đệ của y đã sống muôn màu muôn vẻ như vậy sao? Cơ mà, cảm thấy mình với tư cách là Đại ca hình như không có chút cảm giác tồn tại nào, tại sao đều không tìm y để bàn bạc một chút, chẳng lẽ, hai nghĩa đệ này của y cảm thấy y không đáng tin!
Lý nào lại thế!
Nhiếp Minh Quyết nói: "Hi Thần, sau này nếu có bất kỳ việc gì ta có thể giúp được thì nói ra, đừng khách khí!"
Kim Quang Dao và Nhiếp Hoài Tang nhìn nhau, đầu đầy hắc tuyến, gương mặt cạn lời nhìn Nhiếp Minh Quyết. Lam Hi Thần ngược lại rất vui vẻ nhìn Nhiếp Minh Quyết nói:
"Vậy sau này lúc Vong Cơ thành thân làm phiền Đại ca giúp ta trấn áp hiện trường!"
Có Đại ca ở đó, mấy bạn bè kia của Ngụy công tử nhất định sẽ không dám gây khó dễ Lam Vong Cơ, hây da, hắn thật là một huynh trưởng tốt và thông minh!
Nhiếp Minh Quyết thầm nghĩ đây là sợ hai nam nhân thành thân sẽ có người nói xấu sao? Ha ha, có y ở đây, xem ai dám nói lung tung. Vì thế Nhiếp Minh Quyết lập tức đập bàn tỏ ý:
"Không thành vấn đề! Cứ để ta lo!"
Thấy hai người này đã bàn đến chuyện thành thân của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, Kim Quang Dao chỉ cảm thấy đau đầu, cũng không biết Lam Khải Nhân biết được thì tâm tình sẽ thế nào. Y nhìn nhìn hai vị nghĩa huynh này của mình, y cảm thấy nếu tiếp tục bàn tiếp có thể nào lập tức áp giải Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đi bái đường luôn không. Nhưng sau đó nghĩ lại, ngay cả Xuân Cung đồ cũng đã chuẩn bị rồi, hừm, bái đường chỉ sợ cũng là thuận theo ý muốn của hai người bọn họ thôi.
Nhiếp Hoài Tang với tư cách là đệ đệ út ít ăn dưa ăn đếnngập mặt, nhịn không được nghĩ đến các chuyện khác, ví dụ như, Nguỵ huynh và VongCơ huynh rốt cuộc là ai gả ai cưới? Đây thực sự là một vấn đề thú vị. À, cũngkhông biết mười cuốn Xuân Cung đồ có đủ không, có cần tìm thêm một ít không đây?
Giang Trừng vẻ mặt không kiên nhẫn đi qua đi lại trong nhà, Ngụy Vô Tiện ở một bên cùng Lam Vong Cơ chơi trò liếc mắt đưa tình, Giang Trừng đợi rất lâu cũng không thấy Kim Tử Hiên đâu, nhịn không được nghĩ đoạn đường ngắn như vậy Kim Tử Hiên chắc là sẽ không đi lạc đâu đúng không? Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mà buồn cười, nhưng còn chưa chuẩn bị nói cho Giang Trừng.
Cho nên đến khi Kim Tử Hiên và Giang Trừng gặp nhau, Giang Trừng vừa mới định tra hỏi, thì nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn, cau mày hỏi:
"Ngươi đây là bị cướp à? Hẳn là ngươi sẽ không đến nỗi giữ không được sính lễ đấy chứ?"
Ánh mắt trần trụi viết đầy hai chữ "rác rưởi".
Kim Tử Hiên đỏ bừng cả mặt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, cũng may sau đó sính lễ lập tức đã đưa tới, tiếp theo hai bên yên tĩnh một cách khó hiểu tiến hành nghi thức nạp thái, nếu không nhìn sắc mặt chủ sự hai bên, thì thực tế trông vẫn rất là tốt đẹp nha.
Đợi sau khi Kim Tử Hiên mọi thứ ổn định, tinh thần thoả mãn rời đi, Ngụy Vô Tiện mới ôm bụng cười lớn kể với Giang Trừng, sau đó đắc ý cùng Lam Vong Cơ đi tìm Giang Yếm Ly để đâm thọt Kim Tử Hiên. Bỏ lại Giang Trừng nhìn sính lễ hậu hĩnh mà vô cùng đồng cảm và vui mừng. Trong lòng cười chế giễu, khụ.
Mà Kim Tử Hiên sau khi về đến Lan Lăng hậu tri hậu giác nghĩ đến tại sao Lam Vong Cơ cũng ở đó? Nhưng vì đang cao hứng chuyện hôn nhân với Giang Yếm Ly đã quyết định xong nên cũng không để ý.
Bên đây hai nhà Kim Giang đã ổn định, bên kia Lam Hi Thần ở Thanh Hà đang kích động lôi kéo Tam Tôn và Nhiếp Hoài Tang phân tích xem hắn đã trả giá bao nhiêu vì Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, chủ yếu là một mình hắn kể về bộ dạng khốn đốn vì tình của Lam Vong Cơ trông đáng yêu thế nào.
Nhiếp Hoài Tang nghe rất là say sưa hứng thú, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lam Hi Thần, chỉ cảm thấy Hi Thần ca ca thật là ngầu, thế mà dám gán ghép Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ với nhau. Còn Kim Quang Dao mỉm cười nhìn bọn họ, vẻ mặt nhẹ nhõm vì cuối cùng không phải chỉ mình y biết được.
Về phần Nhiếp Minh Quyết thì đầy mặt ngơ ngác mờ mịt, cố gắng nghiêm túc lắng nghe lời Lam Hi Thần kể. Trong lòng đang nghĩ, trong những ngày y đi săn đêm hoá ra Nhị đệ và Tam đệ của y đã sống muôn màu muôn vẻ như vậy sao? Cơ mà, cảm thấy mình với tư cách là Đại ca hình như không có chút cảm giác tồn tại nào, tại sao đều không tìm y để bàn bạc một chút, chẳng lẽ, hai nghĩa đệ này của y cảm thấy y không đáng tin!
Lý nào lại thế!
Nhiếp Minh Quyết nói: "Hi Thần, sau này nếu có bất kỳ việc gì ta có thể giúp được thì nói ra, đừng khách khí!"
Kim Quang Dao và Nhiếp Hoài Tang nhìn nhau, đầu đầy hắc tuyến, gương mặt cạn lời nhìn Nhiếp Minh Quyết. Lam Hi Thần ngược lại rất vui vẻ nhìn Nhiếp Minh Quyết nói:
"Vậy sau này lúc Vong Cơ thành thân làm phiền Đại ca giúp ta trấn áp hiện trường!"
Có Đại ca ở đó, mấy bạn bè kia của Ngụy công tử nhất định sẽ không dám gây khó dễ Lam Vong Cơ, hây da, hắn thật là một huynh trưởng tốt và thông minh!
Nhiếp Minh Quyết thầm nghĩ đây là sợ hai nam nhân thành thân sẽ có người nói xấu sao? Ha ha, có y ở đây, xem ai dám nói lung tung. Vì thế Nhiếp Minh Quyết lập tức đập bàn tỏ ý:
"Không thành vấn đề! Cứ để ta lo!"
Thấy hai người này đã bàn đến chuyện thành thân của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, Kim Quang Dao chỉ cảm thấy đau đầu, cũng không biết Lam Khải Nhân biết được thì tâm tình sẽ thế nào. Y nhìn nhìn hai vị nghĩa huynh này của mình, y cảm thấy nếu tiếp tục bàn tiếp có thể nào lập tức áp giải Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đi bái đường luôn không. Nhưng sau đó nghĩ lại, ngay cả Xuân Cung đồ cũng đã chuẩn bị rồi, hừm, bái đường chỉ sợ cũng là thuận theo ý muốn của hai người bọn họ thôi.
Nhiếp Hoài Tang với tư cách là đệ đệ út ít ăn dưa ăn đếnngập mặt, nhịn không được nghĩ đến các chuyện khác, ví dụ như, Nguỵ huynh và VongCơ huynh rốt cuộc là ai gả ai cưới? Đây thực sự là một vấn đề thú vị. À, cũngkhông biết mười cuốn Xuân Cung đồ có đủ không, có cần tìm thêm một ít không đây?