Lúc Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện về đến Vân Mộng, đã là buổi tối. Ngụy Vô Tiện tự cảm thấy mình và Lam Trạm không còn bí mật gì nữa, nhất quyết bám lấy đòi ngủ chung với Lam Vong Cơ. Cuối cùng vẫn là Giang Trừng không chịu được nữa đẩy hai người vào cùng một phòng, dục cự hoàn nghênh (nghiện mà còn ngại), Lam Vong Cơ quả thực rất xứng đôi với Nguỵ Vô Tiện! Haizz, tắm rồi đi ngủ thôi.
Phòng của Ngụy Vô Tiện không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ, chẳng qua chỉ có một cái giường, nhìn thấy Lam Vong Cơ dè dặt đứng đó, ngón tay Ngụy Vô Tiện móc vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ, cười xấu xa nói:
"Lam nhị công tử, muộn thế này rồi, chúng ta đi ngủ thôi ~"
Lam Vong Cơ không hề nhúc nhích, trên gương mặt vẫn cứ không có một chút động tĩnh gì, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể cảm giác được y đang xấu hổ. Còn tưởng tượng như thổ phỉ cướp người kéo Lam Vong Cơ một cái, nhưng mà thật ngại ghê, kéo không nổi!
Có lẽ biểu cảm trên mặt Ngụy Vô Tiện quá rõ ràng, Lam Vong Cơ ngập ngừng dựa vào trong tay Ngụy Vô Tiện, rõ ràng cao xấp xỉ nhau, nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy y dựa đến gần liền quấn lên người y giống như con bạch tuộc, làm ra tư thế của một con chim yếu ớt đáng yêu.
Nhưng rốt cuộc hai người cũng chỉ ngủ cùng nhau mà thôi. Sáng sớm hôm sau, khi Ngụy Vô Tiện còn nằm trên giường, Lam Vong Cơ mở thư ra, trên thư nói y không cần lo lắng, hãy ở lại Liên Hoa Ổ thêm vài ngày nữa, đợi huynh trưởng chuẩn bị xong sính lễ sẽ đến cửa cầu hôn.
Lam Vong Cơ ho khan một tiếng, đối mặt với ánh mắt tha thiết (hy vọng bọn hắn lăn về Cô Tô) của Giang Trừng, nói rằng còn phải làm phiền thêm mấy ngày nữa, Giang Trừng sống không còn gì luyến tiếc nhìn Lam Vong Cơ bưng bữa sáng về phòng Ngụy Vô Tiện.
Âm thầm mắng nhiếc Ngụy Vô Tiện sớm muộn gì cũng sẽ biến thành béo ú. Ngoài ăn thì là ngủ, còn không nữa thì là đi chơi. Chậc chậc chậc.
Mấy ngày sau, một đội ngũ Lam gia vừa nhìn là biết toàn đệ tử tinh anh mang theo rất nhiều lễ vật đến Vân Mộng, người đi đường không khỏi suy đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có một số tu sĩ buôn chuyện trực tiếp đi theo phía sau, thấy Lam gia cũng không có ngăn cản, thì càng trắng trợn lộ liễu hơn.
Một vị nam tu nào đó nhớ tới cảnh Kim Tử Hiên đến hạ sính cách đây không lâu, nghi ngờ nói với bạn đồng hành suy nghĩ của mình, thực sự rất giống nha, mà Trạch Vu Quân đi đầu đội ngũ chỉ cười ấm áp như gió xuân mà thôi, các đệ tử phía sau ai nấy cũng mang vẻ mặt vui mừng, không đúng, nhìn kỹ hình như có chút cứng ngắc, chẳng lẽ cười quá lâu bị mỏi sao?. Truyện Trọng Sinh
Trong đầu các đệ tử Lam gia cả trăm ngàn câu hỏi nhỏ, tại sao gia chủ lại nói Hàm Quang Quân sắp thành thân??? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì??? Nhắc mới nhớ, Giang gia còn có tiểu thư nào đang đợi trong khuê phòng sao??? Ngoại trừ Giang Yếm Ly cũng đâu có ai nữa, cuối cùng là Hàm Quang Quân sắp cưới ai??? Ai xứng với Hàm Quang Quân của bọn họ???
Nhưng không ai dám hỏi, cũng không ai dám nói, chỉ có thể thành thành thật thật chịu thương chịu khó còn phải cười lên theo yêu cầu của Trạch Vu Quân, bọn họ sai rồi, trước đây luôn cho rằng gương mặt nghiêm nghị của Hàm Quang Quân rất đáng sợ, nhưng gương mặt tươi cười của Trạch Vu Quân cũng rất đáng sợ á!
Giang Trừng còn đang thắc mắc tại sao hôm nay Ngụy Vô Tiện lại kiên nhẫn ở trong nhà an phận như vậy, đặc biệt là đứng đợi thì thôi không nói đi, lại còn cứ hỏi mãi Lam Vong Cơ nhìn xem y phục của hắn có vấn đề gì không. Chẳng lẽ, đây là một cách thức mới để khoe ân ái???
Nhiếp Hoài Tang đã tốn biết bao tâm huyết và thời gian để mang mười cuốn Xuân Cung đồ cộng thêm một cuốn Xuân Cung đồ tuyệt phẩm có màu sắc rực rỡ, đặc biệt khi chống lại ánh mắt quỷ dị của mấy ông chủ của các cửa hàng đó, thực sự là chịu rất nhiều áp lực, càng đừng nhắc đến còn phải chỉ trời thề chắc chắn làm chuyện này là vì huynh đệ, hoàn toàn không có tư tâm, có thể nói là trải qua rất nhiều gian nan, khổ cực vạn phần.
Hắn ra khỏi nhà sớm hơn Lam Hi Thần, nhưng lại đi chậm, lúc này cũng đã đến Liên Hoa Ổ sớm hơn Lam Hi Thần nửa ngày. Về phần vì sao hắn muốn đích thân đi một chuyến, đương nhiên là vì những cuốn sách này rất quý giá, hơn nữa còn liên quan đến hạnh phúc của Ngụy huynh, làm sao có thể kêu người khác giúp đỡ, nếu xảy ra sự cố thì làm thế nào! Dù sao tuyệt đối cũng không phải là hắn muốn tham gia náo nhiệt! Đúng, hoàn toàn không phải!
Lúc Giang Trừng để hắn đi vào đã nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, khiến cho Nhiếp Hoài Tang chẳng hiểu chuyện gì. Thật ra Giang Trừng chỉ đơn thuần cho rằng Ngụy Vô Tiện đang đợi Nhiếp Hoài Tang tới, nhưng lại không nghĩ đến nỗi vì hắn ta mà ăn mặc ra dáng ra hình như vậy.
Nghĩ không ra.
Nhiếp Hoài Tang cũng nghĩ không ra, tuy rằng hắn đã nghe chuyện tình Vong Tiện, nhưng thực sự nhìn thấy hai người như keo như sơn, cử án tề mi, cái cảm giác này thật sự là rất kỳ quái, không phải kỳ quái vì hai nam nhân ở bên nhau, mà kỳ quái là Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở bên nhau.
Giang Yếm Ly sáng sớm đã biết được tin tức, nghĩ Nhiếp Hoài Tang hẳn là cũng tới đây để chúc phúc cho a Tiện, thấy a Tiện ôm thứ gì đó trong tay, rất hiểu ý mà đặt đồ ăn nhẹ và trà lên bàn rồi rời đi, định đi tìm Giang Trừng để chuẩn bị đón khách, hoàn toàn không biết Ngụy Vô Tiện căn bản chưa nói với Giang Trừng về việc cầu hôn của Lam gia.
Đợi đến khi Nhiếp Hoài Tang dưới ánh mắt trong sáng của Hàm Quang Quân, trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi, nội tâm giày vò, lúng túng lấy túi vải ra, được Ngụy Vô Tiện gọn gàng lưu loát ôm thẳng vào trong lòng, còn chưa kịp cảm thán trước thái độ phóng khoáng không kiêng dè, thẳng thắn công khai này của Ngụy huynh, thì nghe một tiếng động lớn vang lên, như thể có thứ gì đó bị vỡ, sau đó là tiếng Giang Trừng ập xuống:
"Ngụy! Vô! TIỆN!"
Phòng của Ngụy Vô Tiện không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ, chẳng qua chỉ có một cái giường, nhìn thấy Lam Vong Cơ dè dặt đứng đó, ngón tay Ngụy Vô Tiện móc vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ, cười xấu xa nói:
"Lam nhị công tử, muộn thế này rồi, chúng ta đi ngủ thôi ~"
Lam Vong Cơ không hề nhúc nhích, trên gương mặt vẫn cứ không có một chút động tĩnh gì, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể cảm giác được y đang xấu hổ. Còn tưởng tượng như thổ phỉ cướp người kéo Lam Vong Cơ một cái, nhưng mà thật ngại ghê, kéo không nổi!
Có lẽ biểu cảm trên mặt Ngụy Vô Tiện quá rõ ràng, Lam Vong Cơ ngập ngừng dựa vào trong tay Ngụy Vô Tiện, rõ ràng cao xấp xỉ nhau, nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy y dựa đến gần liền quấn lên người y giống như con bạch tuộc, làm ra tư thế của một con chim yếu ớt đáng yêu.
Nhưng rốt cuộc hai người cũng chỉ ngủ cùng nhau mà thôi. Sáng sớm hôm sau, khi Ngụy Vô Tiện còn nằm trên giường, Lam Vong Cơ mở thư ra, trên thư nói y không cần lo lắng, hãy ở lại Liên Hoa Ổ thêm vài ngày nữa, đợi huynh trưởng chuẩn bị xong sính lễ sẽ đến cửa cầu hôn.
Lam Vong Cơ ho khan một tiếng, đối mặt với ánh mắt tha thiết (hy vọng bọn hắn lăn về Cô Tô) của Giang Trừng, nói rằng còn phải làm phiền thêm mấy ngày nữa, Giang Trừng sống không còn gì luyến tiếc nhìn Lam Vong Cơ bưng bữa sáng về phòng Ngụy Vô Tiện.
Âm thầm mắng nhiếc Ngụy Vô Tiện sớm muộn gì cũng sẽ biến thành béo ú. Ngoài ăn thì là ngủ, còn không nữa thì là đi chơi. Chậc chậc chậc.
Mấy ngày sau, một đội ngũ Lam gia vừa nhìn là biết toàn đệ tử tinh anh mang theo rất nhiều lễ vật đến Vân Mộng, người đi đường không khỏi suy đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có một số tu sĩ buôn chuyện trực tiếp đi theo phía sau, thấy Lam gia cũng không có ngăn cản, thì càng trắng trợn lộ liễu hơn.
Một vị nam tu nào đó nhớ tới cảnh Kim Tử Hiên đến hạ sính cách đây không lâu, nghi ngờ nói với bạn đồng hành suy nghĩ của mình, thực sự rất giống nha, mà Trạch Vu Quân đi đầu đội ngũ chỉ cười ấm áp như gió xuân mà thôi, các đệ tử phía sau ai nấy cũng mang vẻ mặt vui mừng, không đúng, nhìn kỹ hình như có chút cứng ngắc, chẳng lẽ cười quá lâu bị mỏi sao?. Truyện Trọng Sinh
Trong đầu các đệ tử Lam gia cả trăm ngàn câu hỏi nhỏ, tại sao gia chủ lại nói Hàm Quang Quân sắp thành thân??? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì??? Nhắc mới nhớ, Giang gia còn có tiểu thư nào đang đợi trong khuê phòng sao??? Ngoại trừ Giang Yếm Ly cũng đâu có ai nữa, cuối cùng là Hàm Quang Quân sắp cưới ai??? Ai xứng với Hàm Quang Quân của bọn họ???
Nhưng không ai dám hỏi, cũng không ai dám nói, chỉ có thể thành thành thật thật chịu thương chịu khó còn phải cười lên theo yêu cầu của Trạch Vu Quân, bọn họ sai rồi, trước đây luôn cho rằng gương mặt nghiêm nghị của Hàm Quang Quân rất đáng sợ, nhưng gương mặt tươi cười của Trạch Vu Quân cũng rất đáng sợ á!
Giang Trừng còn đang thắc mắc tại sao hôm nay Ngụy Vô Tiện lại kiên nhẫn ở trong nhà an phận như vậy, đặc biệt là đứng đợi thì thôi không nói đi, lại còn cứ hỏi mãi Lam Vong Cơ nhìn xem y phục của hắn có vấn đề gì không. Chẳng lẽ, đây là một cách thức mới để khoe ân ái???
Nhiếp Hoài Tang đã tốn biết bao tâm huyết và thời gian để mang mười cuốn Xuân Cung đồ cộng thêm một cuốn Xuân Cung đồ tuyệt phẩm có màu sắc rực rỡ, đặc biệt khi chống lại ánh mắt quỷ dị của mấy ông chủ của các cửa hàng đó, thực sự là chịu rất nhiều áp lực, càng đừng nhắc đến còn phải chỉ trời thề chắc chắn làm chuyện này là vì huynh đệ, hoàn toàn không có tư tâm, có thể nói là trải qua rất nhiều gian nan, khổ cực vạn phần.
Hắn ra khỏi nhà sớm hơn Lam Hi Thần, nhưng lại đi chậm, lúc này cũng đã đến Liên Hoa Ổ sớm hơn Lam Hi Thần nửa ngày. Về phần vì sao hắn muốn đích thân đi một chuyến, đương nhiên là vì những cuốn sách này rất quý giá, hơn nữa còn liên quan đến hạnh phúc của Ngụy huynh, làm sao có thể kêu người khác giúp đỡ, nếu xảy ra sự cố thì làm thế nào! Dù sao tuyệt đối cũng không phải là hắn muốn tham gia náo nhiệt! Đúng, hoàn toàn không phải!
Lúc Giang Trừng để hắn đi vào đã nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, khiến cho Nhiếp Hoài Tang chẳng hiểu chuyện gì. Thật ra Giang Trừng chỉ đơn thuần cho rằng Ngụy Vô Tiện đang đợi Nhiếp Hoài Tang tới, nhưng lại không nghĩ đến nỗi vì hắn ta mà ăn mặc ra dáng ra hình như vậy.
Nghĩ không ra.
Nhiếp Hoài Tang cũng nghĩ không ra, tuy rằng hắn đã nghe chuyện tình Vong Tiện, nhưng thực sự nhìn thấy hai người như keo như sơn, cử án tề mi, cái cảm giác này thật sự là rất kỳ quái, không phải kỳ quái vì hai nam nhân ở bên nhau, mà kỳ quái là Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở bên nhau.
Giang Yếm Ly sáng sớm đã biết được tin tức, nghĩ Nhiếp Hoài Tang hẳn là cũng tới đây để chúc phúc cho a Tiện, thấy a Tiện ôm thứ gì đó trong tay, rất hiểu ý mà đặt đồ ăn nhẹ và trà lên bàn rồi rời đi, định đi tìm Giang Trừng để chuẩn bị đón khách, hoàn toàn không biết Ngụy Vô Tiện căn bản chưa nói với Giang Trừng về việc cầu hôn của Lam gia.
Đợi đến khi Nhiếp Hoài Tang dưới ánh mắt trong sáng của Hàm Quang Quân, trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi, nội tâm giày vò, lúng túng lấy túi vải ra, được Ngụy Vô Tiện gọn gàng lưu loát ôm thẳng vào trong lòng, còn chưa kịp cảm thán trước thái độ phóng khoáng không kiêng dè, thẳng thắn công khai này của Ngụy huynh, thì nghe một tiếng động lớn vang lên, như thể có thứ gì đó bị vỡ, sau đó là tiếng Giang Trừng ập xuống:
"Ngụy! Vô! TIỆN!"