"Này, đừng ngủ trên ghế sô pha, phòng ngủ cho chị." Cô đỡ Tần Huyên dậy, đoán chừng cô ấy say như vậy sẽ không về nhà được, vì lý do an toàn, vẫn nên để cô ấy ngủ lại một đêm.
Không ngờ người nào đó không cảm kích mà còn hất cô ra: "Lấy... điện thoại... tôi muốn gọi điện cho Lão Bao... để... để anh ấy đến đón tôi..."
Không thể thuyết phục được, còn nhất quyết về nhà, Cố Diễn Chi không còn cách nào khác, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô ấy.
Cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn, mơ mơ màng màng trực tiếp gọi vào số điện thoại từ cuộc gọi gần nhất, điện thoại vừa đổ chuông một tiếng đã được kết nối.
Tần Huyên mở miệng nói: "Thân ái ~ Đã rất lâu rồi anh không liên lạc với em... Em rất nhớ anh... Anh đến đón em được không..."
Bởi vì say rượu nên giọng nói của cô ấy càng thêm nhẹ nhàng, Hướng Nam Kha yên lặng che ống nghe, bước ra ngoài phòng tra tấn trước ánh mắt ngạc nhiên của đồng nghiệp.
"Cô..." Cô ấy vừa nói được một chữ, bên kia đột nhiên bật khóc: "Có phải anh không còn yêu em nữa không... Hừ! Ô ô ô em ghét anh!!! Bao Phong Niên!!!
Cố Diễn Chi ngồi dưới đất nổi cả da gà, lại nhìn Lục Thanh dù uống say nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, thực sự cảm thấy nàng vẫn bình thường hơn chút.
Theo kinh nghiệm điều tra nhiều năm, nhất định người này đã uống say, nhưng đến khi nghe cái tên đó, nữ cảnh sát từ trước đến nay luôn bình tĩnh khẽ nhíu mày, hắng giọng.
"Tôi là Hướng Nam Kha, cô đang ở đâu?"
Sau khi dọn dẹp xong tàn cuộc, Cố Diễn Chi nghe thấy tiếng chuông cửa liền chạy tới mở cửa, không ngờ lại là cảnh sát Hướng có duyên gặp mặt một lần: "Cô..."
Đối phương mỉm cười: "Xin lỗi đã quấy rầy, tôi đến đón bác sĩ Tần."
Sao cô nhớ vừa rồi Tần Huyên đã gọi điện cho bạn trai của chị ấy mà nhỉ?
Huấn luyện viên cứu hỏa trước giờ luôn ngay thẳng có chút không biết xử lý thế nào, gãi gãi đầu: "Hai người..."
Tần Huyên nghe thấy có người tới đón mình, lập tức buông Lục Thanh Thời ra, cũng không thèm nhìn mà nhào vào người ta, thân thiết ôm cổ người ta, hôn một cái bẹp lên mặt của cảnh sát ấm áp.
Cố Diễn Chi ngơ ngác tại chỗ, mà sắc mặt của cảnh sát bị "xâm phạm" vẫn như thường, thậm chí còn ôm bên cạnh eo của cô ấy, khẽ gật đầu nói lời cảm ơn: "Vậy chúng tôi đi trước."
"Xong rồi, vậy tôi cũng về nhà." Lục Thanh Thời cầm túi xách từ trên ghế sô pha lên, ánh mắt trong trẻo, ăn nói rõ ràng, nhưng Cố Diễn Chi biết người không uống rượu sẽ càng lợi hại hơn khi uống say.
"Em đưa chị về."
Lục Thanh Thời đẩy tay cô đang kéo mình ra, nhất quyết không cho cô đưa, đẩy cửa phòng bếp ra.
"Tôi đi đây."
......
Cố Diễn Chi kéo căng cơ mặt không để cho mình cười ra tiếng, kéo nàng ra cửa: "Lối này."
"À."
Bác sĩ lãnh đạm sờ sờ cửa chống trộm nhà mình, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra: "Em trở về đi."
Sau đó Cố Diễn Chi nhìn thấy nàng cầm chìa khóa xe mở cửa.
Một lúc lâu sau, nàng nghi hoặc nhìn chìa khóa trong lòng bàn tay mình: "Cửa, hỏng rồi sao?"
Nàng lấy điện thoại trong túi ra để gọi cho bên sửa chữa, nhưng bị Cố Diễn Chi đè xuống.
"Bác sĩ Lục, chị uống rượu xong đều đáng yêu như vậy hả?"
Đối phương chớp mắt mấy cái, cảm thấy khó hiểu, sau khi sự lạnh lùng và sắc bén biến mất, đôi mắt ấy lại ngây thơ và trong sáng đến lạ lùng.
Cố Diễn Chi lấy chìa khóa đúng trong túi xách ra, mở cửa phòng cho nàng. Khi quay đầu lại định dìu nàng đi vào, đối phương nhắm mắt lại thân thể mềm nhũn, cô nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy, kiểm tra hơi thở —— ngủ rồi.
Huấn luyện viên cứu hỏa lắc đầu cười bất lực, đành phải bế người lên, dùng chân đóng cửa lại.
Bác sĩ Lục có vẻ chỉ thấp hơn cô nửa cái đầu, nhưng thực ra lại không nặng bao nhiêu, thật sự là quá gầy. Cố Diễn Chi chậc chậc lưỡi, nhẹ nhàng đặt người xuống giường ngủ.
Lúc này mới có thời gian để quan sát toàn bộ căn hộ, cũng tương tự với căn hộ của cô, một căn hộ độc thân hai phòng ngủ một phòng khách tiêu chuẩn. Ba mặt dựa vào tường đều là giá sách, trong góc có một bộ xương người, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Các nút thắt phẫu thuật có kích thước và màu sắc khác nhau có thể thấy được ở khắp nơi trong phòng, xem ra bình thường ở nhà luyện tập không ít.
Tiện tay lấy ra một cuốn sách từ trên giá sách mở ra đều là ghi chép y khoa dày đặc, còn có chú thích và suy ngẫm của bản thân sau khi đọc, chữ như người, sạch sẽ và đẹp đẽ.
Sách cũng được phân loại và sắp xếp gọn gàng, nhưng trong phòng của phụ nữ bình thường sẽ có bàn trang điểm, thú bông hay những thứ tương tự thì hoàn toàn không có.
Thật sự là một người điềm tĩnh và tự kỷ luật!
Cố Diễn Chi cảm thán, lại nghe thấy người nằm trên giường nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó. Cô dựa vào giường, nghiêng người lắng nghe.
"Nhạc Nhạc..."
Là ai?
Cố Diễn Chi nghĩ như vậy, từ khóe mắt của người trước mặt đột nhiên trượt ra hai hàng nước mắt: "Thật xin lỗi... Mẹ... không thể cứu được con..."
Càng rung động hơn lời nói của nàng chính là nước mắt của Lục Thanh Thời. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng khóc, nói ra cũng rất tình cờ, lần nào cô cũng có thể trông thấy mặt yếu đuối của nàng, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Thanh Thời không có chút phòng bị, hoàn toàn bộc lộ sự yếu đuối của chính mình.
Rất khó để cô diễn tả cảm giác này, có chút giống như chanh tươi vừa chua vừa chát, thực sự rất muốn đi tới vuốt phẳng các nếp nhăn giữa lông mày của nàng.
Làm nàng cười, làm nàng vui vẻ, làm nàng không còn cau mày, cũng không còn khóc nữa.
Lần đầu tiên trong suốt 29 năm cuộc đời, một người từ trước đến nay luôn lạc quan và cởi mở lại buồn rầu vì tâm tình này.
Không phải là cô không có bạn bè, tất cả những chiến hữu trước đây của cô đều là tình bạn sống chết bên nhau. Sau khi đến Cẩm Châu, Tần Huyên cũng coi như bạn tốt, nhưng chỉ có Lục Thanh Thời, cô không biết nên định nghĩa như thế nào, hoặc nói là nên tiếp cận như thế nào.
Nhìn có vẻ như nàng lạnh lùng và thờ ơ với mọi thứ diễn ra xung quanh nhưng thực chất, dưới tảng băng ẩn giấu một trái tim nóng bỏng.
Cô có thể nhìn thấu tảng băng này, nhưng lại không biết làm thế nào để làm nàng tan chảy.
Trong chương trình về nghiệp vụ tác chiến đặc chủng mà trước đây cô từng học, không có dạy cho cô cách làm thế nào để tiếp cận người mình thích, thậm chí cũng không có ai nói cho cô biết, thích là cái gì.
Lúc đó, huấn luyện viên Cố ngây thơ ngốc nghếch chỉ vươn tay ra cẩn thận lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, bất kể quá khứ đã trải qua chuyện gì, em sẽ đồng hành cùng chị."
"Lạch cạch ——" Hướng Nam Kha bật đèn phòng khách, nhẹ nhàng đặt người lên ghế sô pha.
Tần Huyên kéo tay áo không cho cô đi: "Lão Bao, đêm nay ở lại với em đi."
"Tôi..." Hướng Nam Kha gạt tay cô ấy ra: "Bác sĩ Tần, cô uống nhiều quá rồi."
Nói xong, cô xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên bị ôm từ phía sau, nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ cô, trái tim của cô cũng run lên theo.
"Lão Bao, 17 tuổi em đã đi theo anh, nhiều năm như vậy chưa bao giờ đòi hỏi anh cái gì... Cuối tuần nào anh cũng về nhà cùng chị ấy, em chỉ ăn cơm, đi ngủ, xem phim một mình... Em rất nghe lời... Anh ở lại với em đi có được không?"
Cổ họng của Hướng Nam Kha trượt lên trượt xuống, cô cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy eo mình. Đó là đôi tay thuộc về bác sĩ, thon dài, trắng nõn, tinh tế. Nụ hôn run rẩy rơi vào vành tai của cô, mang theo sự thận trọng từng li từng tí.
Nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm, Hướng Nam Kha đeo bao tay vào, rút một cái túi ni lông ra, lấy thứ chứa bên trong bàn chải, nâng ly thủy tinh trước mặt lên lấy dấu vân tay, sau đó cũng làm theo cho những đồ vật khác, tìm được sợi tóc của đàn ông trên giường ngủ.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cô nhanh chóng để đồ đạc lại chỗ cũ.
Ngày hôm sau mãi đến khi mặt trời lên cao, Lục Thanh Thời mới xoa xoa huyệt thái dương ngồi dậy khỏi giường, đầu đau như muốn nứt ra.
Nàng vén chăn chuẩn bị xuống giường uống nước —— Đợi đã! Ai thay áo ngủ cho nàng!
Trí nhớ của nàng giống như bị lỗi, đầu óc trống rỗng, hình như là Cố Diễn Chi đưa mình trở về, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đều là nữ, nhìn cũng không thành vấn đề.
Bác sĩ rơi vào trạng thái vò đã mẻ không sợ nát, dù sao cũng tốt hơn nằm trên giường đầy mùi rượu, ngày hôm sau nhất định nàng phải thay toàn bộ ga trải giường.
Sau khi rời giường rửa mặt, mở tủ lạnh ra, trống trơn, Lục Thanh Thời xoa trán, cầm chìa khóa chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm.
Vừa đẩy cửa ra, một cái đầu thò ra từ phòng đối diện: "Dậy rồi, đến nhà em ăn cơm đi."
Lục Thanh Thời lắc đầu: "Hôm qua, cám ơn em."
"Em làm món súp thịt viên bồ câu nướng, còn có củ sen nấu đường quế."
Đối phương bắt đầu đọc thực đơn.
"..."
Sợ nàng hôm qua uống say ngủ dậy khẩu vị sẽ không tốt, Cố Diễn Chi chỉ dọn món canh cho nàng. Nước canh trong veo cùng rau củ và thịt viên, nhìn thôi cũng làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Lục Thanh Thời nếm thử một miếng, hơi híp híp mắt: "Tay nghề của em tốt như vậy à?"
Bốn món một canh khác lần lượt được bưng ra bàn, có mặn có chay, ngoài ra còn có món salad để khai vị.
Cố Diễn Chi cởi tạp dề, ngồi vào bàn: "Năm đầu tiên nhập ngũ, em hỗ trợ ở bếp ăn quân đội, không có việc gì làm ngoài việc nghĩ xem sẽ ăn gì."
Lục Thanh Thời không nhịn được cười: "Vậy sao không thấy em mập lên?"
Cố Diễn Chi co cánh tay lại, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn: "Đều ở chỗ này."
Hamburg ngửi thấy mùi thơm của thức ăn chạy tới, chân trước khoác lên người Lục Thanh Thời, trông mong nhìn vào chén nàng.
Lục Thanh Thời nhịn cười, xoa xoa đầu nó. Cố Diễn Chi nhìn nàng hôm nay tóc xõa, mặc áo sơ mi rộng rãi, mở một nút ở cổ áo, lộ ra xương quai xanh gầy gò, nói một câu.
"Bác sĩ Lục thật sự quá gầy, hôm qua em bế chị lên, còn không nặng bằng Hamburg nhà em."
Lục Thanh Thời còn chưa nuốt canh xuống, bị sặc đến mức ho khan, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một lớp ửng hồng.
"Em... hôm qua em bế tôi về?"
Đối phương thành khẩn gật đầu: "Chị còn dùng chìa khóa xe mở cửa."
"... Áo ngủ của tôi cũng là em thay?"
Một ánh nhìn bằng phẳng: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Trong nửa trước của cuộc đời mình, Lục Thanh Thời không có bất kỳ bạn thân cùng giới hay khác giới, cũng không trải qua bất kỳ câu chuyện lãng mạn kinh tâm động phách nào với Phó Lỗi, chẳng qua là sự kết hợp tự nhiên của hai người cùng chung chí hướng. Cho nên nàng vô cùng chú trọng khoảng cách an toàn khi kết giao với mọi người, một khi có người đến quá gần phá vỡ ranh giới này, nàng sẽ vô cùng khó chịu.
(* Hết hồn hết vía.)
Cố Diễn Chi là một ngoại lệ, không giống như Tần Huyên, đói khát muốn tiếp xúc da thịt dường như vừa nhìn thấy mặt đã muốn nhào vào người nàng. Sự tiếp xúc của cô tĩnh thủy lưu thâm*, nhưng lại từ từ cắm cọc trong lòng nàng.
(* Nước chảy sâu không phát ra tiếng, tĩnh lặng.)
Nàng thừa nhận, nàng không thể đối xử với cô như một bệnh nhân bình thường, vì vậy nàng sẽ chú ý đến trạng thái của cô, nghe lời cô một cách vô thức. Ví dụ như hôm nay cô nói làm cơm mời nàng đến ăn, nàng lập tức đến đây, điều này không giống như Lục Thanh Thời khó tiếp cận của thường ngày.
Nhưng nhìn vào ánh mắt chờ mong của cô, nàng không thể nói lời từ chối.
Nói đến việc cô giúp mình thay quần áo, nàng không có người bạn nữ nào quá thân, nhưng theo quan điểm của công chúng, việc này giữa những người bạn thân dường như không có vấn đề gì.
Nhưng nếu nói là không có vấn đề gì, lại luôn cảm thấy hình như có vấn đề ở đâu đó.
Bác sĩ từ trước đến nay luôn thông thái lại có chút rối rắm bởi tâm trạng này, giống như một cuộn len lộn xộn, làm thế nào cũng không tìm ra đầu sợi.
Người đối diện cắn đũa nói: "Bác sĩ Lục không thích tiếp xúc thân mật với người khác sao?"
Từ lần đầu tiên đặt tay lên vai nàng, cô đã phát hiện ra rằng nàng rất kháng cự kiểu tiếp xúc thân thể này. Cô nghĩ chẳng qua là do hai người không quen, nhưng không ngờ đối với Tần Huyên cũng như vậy.
Lục Thanh Thời định thần lại, khuấy chén súp thịt viên: "Ừm... Cứ xem như thế đi."
"Vậy thế này thì sao?" Đối phương đột nhiên duỗi tay ra, dán lên trán của nàng. Lòng bàn tay của cô khô ráo và ấm áp, ánh mắt sáng ngời sạch sẽ.
"Bác sĩ Lục có kháng cự tiếp xúc với em không?"
Lục Thanh Thời lắc đầu trong vô thức: "Chỉ đến mức này... thì được..."
Không biết vì sao, Cố Diễn Chi lặng lẽ thở phào, thu tay lại: "Em biết rồi, không có chuyện gì, nhất định là thời gian chúng ta tiếp xúc chưa đủ lâu, số lần cũng không nhiều nên chị mới cảm thấy không thoải mái, sau này tiếp xúc nhiều hơn là được ~"
Thật sự như vậy sao?
Trên mặt Lục Thanh Thời lộ ra vẻ trầm tư, hình như... nói cũng có lý.
Sáng sớm, Tần Huyên vặn eo bẻ cổ bước ra khỏi phòng ngủ. Vừa đi ra ngoài phòng khách, cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thứ nằm trên ghế sô pha không phải áo khoác của cô ấy, cũng không phải quần áo của Lão Bao.
Nữ bác sĩ còn đang mơ hồ đi tới, vừa vén ra, một cái đầu xa lạ, cô ấy đột nhiên hét lên: "A a a a a a!"
Nữ cảnh sát bị quấy nhiễu lật người bật dậy, đưa tay bịt miệng cô ấy lại, giọng nói hơi khàn khàn, đầu tóc hơi lộn xộn.
"Là tôi, Hướng Nam Kha."
"Ô ô ô..." Đối phương liều mạng gật đầu. Lúc này, cô mới buông cô ấy ra, ngồi trở lại ghế sô pha.
"Tối hôm qua là cô đưa tôi trở về?"
"Ừm." Hướng Nam Kha mặc áo khoác, cài nút áo sơ mi, trả lời.
Tần Huyên được bọc trong lớp áo ngủ, bên trong không một mảnh vải, lập tức từ mặt đến tai đỏ bừng: "Cô tắm cho tôi?!"
Hướng Nam Kha nhìn cô ấy: "Tôi đưa cô đi vào."
Tần Huyên cảm thấy chân hơi run rẩy, thanh danh của mình!
"Nếu không phải cô là phụ nữ, tôi đã báo cảnh sát rồi." Tần Huyên nói xong lời này, đỏ mặt đến mức có thể ra máu.
Cảnh sát từ trên ghế sô pha đứng dậy, thắt chặt dây nịt, cất súng vào trong bao: "Vậy tôi phải trực tiếp đưa cô về cục cảnh sát, kiện cô tội quấy rối tình dục tôi."
"Hả?!" Người nào đó mở to mắt, vẻ mặt chuyện gì đã xảy ra, tôi là ai, đây là đâu, hoàn toàn không nhớ rõ.
Hướng Nam Kha kể lại từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra. Khi nói đến việc cô ấy gọi nhầm nũng nịu, Tần Huyên nâng trán. Khi nói đến việc cô ấy hôn lên má cô ở trước mặt Cố Diễn Chi, Tần Huyên che mặt lại.
Nói đến việc cô ấy ôm eo cô không chịu buông ra, Tần Huyên xấu hổ, khóe miệng giật giật.
Sau đó...
Hướng Nam Kha đột nhiên im lặng.
Tần Huyên yếu ớt, quyết tâm có chết cũng phải chết thật thoải mái: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó cô bắt đầu tự mình cởi quần áo..."
Chân của Tần Huyên mềm nhũn, suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống đất, Hướng Nam Kha đỡ cô ấy, khóe môi hiện lên ý cười.
"Dáng người của bác sĩ Tần thật sự rất tốt."
Tần Huyên nghiến răng nghiến lợi: "Cám ơn cô!"