• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Quy quyết tâm bước vào văn phòng, không cần biết có ai ở đó hay không, chỉ nhiệt tình cúi đầu nhận lỗi: "Cô Lục, thật xin lỗi, lần này em quá bốc đồng. Em không nên động thủ đánh người, gây phiền phức cho cô và lãnh đạo của khoa, cũng gây rắc rối cho bác sĩ Tôn, gây ảnh hưởng xấu cho nội bộ khoa. Cô muốn trừng phạt em thế nào cũng được, em thừa nhận sai lầm của mình."

Cô ấy cắn răng nói tiếp: "Cũng bình thản chấp nhận mọi hậu quả."

Nói xong, cúi người xuống thật sâu trước bàn làm việc.

Hồi lâu không nghe thấy phản hồi, Vu Quy cũng không dám động đậy, chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút ma sát vào trang giấy.

Một lúc sau, âm thanh đó ngừng lại, Lục Thanh Thời đặt bút xuống: "Nói xong chưa?"

Vu Quy lại cúi đầu, cắn chặt môi, vành mắt hơi đỏ lên: "Nói xong rồi, vậy em đi thu dọn đồ đạc."

Cũng không dám nhìn sắc mặt của nàng, cô ấy vội vàng xoay người muốn rời đi.

"Thế nào, nghỉ ngơi hai ngày rồi không muốn đi làm nữa sao?" Lục Thanh Thời dựa lưng vào ghế, gõ nhẹ cây bút lên bàn.

"Một bàn hồ sơ bệnh án cần nhập vào hệ thống đều là việc của em, không nhìn thấy sao?"

Vu Quy sững sờ, chậm rãi xoay người nhìn hồ sơ bệnh án chất chồng như núi trên bàn làm việc, vừa vui mừng sống sót sau tai nạn vừa lệ rơi đầy mặt.

"Đi thôi, Thanh Thời." Tần Huyên thay quần áo thường ngày, sau lưng đeo túi, đứng ở chỗ nào cũng đều là đại diện điển hình của những cô gái thành thị thời thượng. Cô ấy dựa vào cửa văn phòng, gõ nhẹ hai lần.

Lục Thanh Thời đứng dậy, treo áo khoác trắng lên giá treo, xách ba lô lên, liếc nhìn cô ấy một cái: "Nhường đường."

Vu Quy nhìn hai người này. Một người đi làm bình thường phẫu thuật bình thường, biểu cảm gương mặt vẫn không hề thay đổi với mỗi bệnh nhân, cũng hờ hững với học trò trên danh nghĩa là cô ấy đây, thờ ơ với tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh. Dạng người này hoặc là ý chí sắt đá, hoặc là căn bản chẳng thèm quan tâm.

Lục Thanh Thời thuộc dạng nào?

Còn Tần Huyên, bạn tốt của Lục Thanh Thời, bác sĩ điều trị thâm niên chuyên khoa Phụ sản. Có vẻ như rất nhiệt tình, nhưng thực ra cũng không coi trọng sinh mệnh lắm. Có lẽ không phải cô ấy không coi trọng, mà cô ấy chỉ coi trọng tỉ lệ sống sót, lợi ích là trên hết, ở trong mắt cô ấy tỉ lệ tử vong căn bản không đáng nhắc tới.

Một sinh mệnh mất đi, thực sự không ảnh hưởng gì đến hai người bọn họ sao?

Mặc dù sự việc đã trôi qua vài ngày, nhưng cô ấy vẫn bị cảm xúc chi phối, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến dáng vẻ trước khi chết của thai phụ đó.

Thật sự có thể thờ ơ được sao?

Vu Quy siết chặt bệnh án trong tay, vẫn mở miệng hỏi ra câu này.

Lục Thanh Thời không có dừng lại, Tần Huyền quay đầu lại nhìn cô ấy: "Đồ con gà*, cô từng xem "Unnatural" chưa?"

(* 菜鸟: chỉ những người dở tệ trong lĩnh vực gì đó, ví dụ chơi game dở thì bị chửi chơi gà.)

"Hả?!" Vu Quy mở to mắt nhìn.

Tần Huyên vẫy vẫy tay chào cô ấy: "Trong đó, bác sĩ pháp y Misumi nói: "Nếu có thời gian để tuyệt vọng, không bằng ăn món gì ngon rồi đi ngủ ~" Hẹn gặp lại ~ Đồ con gà!"

Lục Thanh Thời đeo ba lô lên vai, cũng không quay đầu lại, nói: "Nhìn thấy nhiều rồi sẽ không còn kinh ngạc nữa."

Câu lạc bộ bắn cung Hồng Thụy.

Tần Huyên vừa bắn xong mười mũi tên đã gục xuống ghế không dậy nổi: "A không được rồi. Đau tay quá, đây thực sự là sở thích đi ngược lại với nhân loại."

Cô ấy vừa thưởng thức đồ uống do nhân viên phục vụ mang lên, vừa giương mắt lên nhìn Lục Thanh Thời bắn không hụt phát nào, còn chậc chậc miệng.

"Cậu cũng đi ngược lại với nhân loại."

Lục Thanh Thời giương cung lắp tên, làm một mạch, nhưng không biết tại sao nàng lại nghĩ đến trận đấu với Cố Diễn Chi ngày hôm đó. Nàng nhìn lại Tần Huyền đang nằm liệt ở bên cạnh, không khỏi cảm thấy buồn chán vô vị.

Chính nàng cũng cảm thấy có chút không thể hiểu nổi tâm trạng này, vì vậy nàng giơ tay lên bắn một mũi tên, trúng ngay hồng tâm, gỗ vụn cũng bay ra ngoài.

Vẻ mặt Tần Huyên như nhìn thấy quỷ: "Trời ạ, lúc còn đi học không phải cậu cũng như vậy chứ?"

Tần Huyên cũng tốt nghiệp Học viện Y tế Công đoàn, kém nàng một tuổi, xem như một nửa sư muội của nàng. Khi còn đi học, nàng bận rộn nghiên cứu cả ngày, hai người cũng không gặp nhau. Thay vào đó, sau khi đến Đại học Y khoa Nhân Tế, hai người mới từ từ quen biết nhau, đương nhiên là nhờ vào Tần Huyên da mặt dày.

Khi mới bước vào trường, Lục Thanh Thời đã là một nhân vật nổi tiếng, đương nhiên cô ấy như sấm bên tai, thậm chí còn cố tình chạy tới hội sinh viên để nhìn xem nàng. Năm đó, Lục Thanh Thời dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, trong buổi chào đón tân sinh viên, nàng chính là bảng hiệu vàng của Học viện, cộng với nụ cười dịu dàng và ngọt ngào, hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi của trường. Nhìn lại người đang mặc quần áo thể thao và kiểu tóc tùy ý này, đây thực sự là một người sao?

Tần Huyên nhếch môi, đặt đồ uống xuống: "Tớ nói này, cậu có thời gian thì chăm chút cho bản thân mình đi, được không? Năm tháng không tha người ta đâu, dù sao cũng không còn là thiếu nữ mười tám đôi mươi nữa. Nhớ năm đó khi còn ở trường, người theo đuổi cậu đông vô cùng, có thể xếp hàng dài từ hội trường đến cổng phía đông."

Lục Thanh Thời giơ tay bắn một mũi tên, trúng ngay hồng tâm: "Làm gì có khoa trương như cậu nói, thế sao tớ không cảm giác được?"

Tần Huyên trợn mắt: "Ngày nào cậu cũng ngâm mình trong phòng thí nghiệm, đương nhiên không thấy được. Hơn nữa lúc đó cậu còn có bạn trai nha ~ Đàn anh cùng khoa, trời sinh một cặp nha ~"

Lục Thanh Thời dừng lại khi đang lắp tên: "Cậu không nói sẽ chết sao?"

Tần Huyên đừng thẳng dậy từ trên ghế ngồi, đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Thật ra, có một vấn đề mà tớ luôn rất tò mò, từ đồng phục đến áo cưới, cậu và Phó Lỗi đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Tại sao lại muốn ly hôn?"

Lục Thanh Thời không nói chuyện, buông tay ra khỏi dây cung, chín điểm.

Đỗ xe vào trong hầm để xe, Lục Thanh Thời đeo túi từ từ đi về. Sắc trời hoàn toàn tối tăm, chỉ có một chút ánh đèn hắt ra từ trong nhà dân, cộng với đèn đường ảm đạm, làm cho toàn bộ khuôn mặt đều bị chiếu rọi trắng bệch.

Nàng vừa đi, trong đầu lại vô thức vang lên những lời nói của Tần Huyên.

"Từ đồng phục đến áo cưới, cậu và Phó Lỗi đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Tại sao lại muốn ly hôn?"

Nàng nắm chặt quai ba lô, ký ức lại ùa về.

"Bây giờ mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới."

"Tuyệt quá, anh có con rồi!!!" Ngày có kết quả xét nghiệm, Phó Lỗi ôm nàng xoay vòng quanh trước mặt mọi người.

Khám thai định kỳ vào tháng thứ bảy, bác sĩ mang vẻ mặt khó xử mà khuyên nàng: "Bác sĩ Lục... từ bỏ đi... Đứa bé này sinh ra cũng vậy thôi... Cô còn trẻ, vẫn còn cơ hội..."

Khi sinh non vào tháng thứ tám, nằm trên cáng đau đớn thở dốc, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm chảy ra từ giữa hai chân mình. Trong phòng cấp cứu to lớn, chỉ có một mình nàng, Phó Lỗi đang thực hiện ca phẫu thuật cấy ghép tim phổi kết hợp.

Hai tay nàng run run rẩy rẩy, nắm lấy dụng cụ mở tử cung từ khay đựng dụng cụ ở bên cạnh.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân vững vàng, một bàn tay lặng lẽ đặt lên vai nàng. Lục Thanh Thời chấn động toàn thân, toát mồ hôi lạnh, đột nhiên quay đầu lại. Trong ánh mắt lộ ra một chút vẻ hoảng sợ và hung ác, cũng khiến cho Cố Diễn Chi giật mình.

"Ai?!"

"Tôi, tôi, tôi." Cố Diễn Chi nhanh chóng buông tay, chứng minh sự trong sạch: "Tôi vừa tan làm về đã thấy chị đứng dưới lầu, tôi chỉ muốn đi qua chào hỏi."

Lục Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm, cũng không có trả lời. Khi nàng chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên bước tới, đưa tay lên trán nàng.

Cố Diễn Chi cao hơn nàng nửa cái đầu, cả người đột nhiên bị bao trùm bởi mùi thơm bạc hà nhẹ nhàng sảng khoái xen lẫn với hơi thở mang mùi thuốc lá thoang thoảng trên người cô.

Bàn tay trên trán lạnh như băng, Lục Thanh Thời sửng sốt, toàn bộ phía sau lưng đều căng thẳng, bên tai vang lên giọng nói của cô: "Bác sĩ Lục không sao chứ? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

"Không sao." Không biết vì sao, nàng cảm thấy tiếng nói hơi khô rát. Nàng lập tức hất tay của cô ra, lùi lại một bước.

"Tôi đi lên trước."

Mãi cho đến khi được thả mình xuống ghế sô pha êm ái, tay cầm tách trà nóng hổi, ​​nàng mới có vẻ hoàn hồn, nhìn tay mình rồi tự lẩm bẩm: "Quả nhiên... Mình vẫn không thể tiếp xúc gần với người khác..."

Cố Diễn Chi nhìn cánh cửa đóng chặt rồi lắc đầu. Cô xé tờ thông báo dán trên bức tường bên cạnh, cầm lên đọc dưới ánh đèn mờ ảo trong hành lang.

Đó là lệnh truy nã do cơ quan công an công bố, người đàn ông trong bức ảnh để tóc húi cua, lấm la lấm lét, là tội phạm cướp của giết người gây án trốn chạy ở nhiều tỉnh, thành. Nhắc nhở mọi người phải chú ý đề phòng, liên hệ với cơ quan công an ngay khi phát hiện manh mối. Cô vò thành quả bóng ném xuống đất, móc ​​chìa khóa ra mở cửa.

***

Đêm nay, Vu Quy vẫn trực ban, đi tuần quanh phòng bệnh như thường lệ. Khi đi ngang qua cửa phòng của Vương Hữu Thực, cô ấy đột nhiên dừng lại. Trong hành lang yên tĩnh giữa đêm khuya, vợ của Vương Hữu Thực đang cuộn tròn trên băng ghế bệnh viện.

Cô ấy lấy một cái chăn từ trong phòng trực ban, đắp nhẹ lên người bà ấy, không ngờ vẫn đánh thức bà ấy. Người nông thôn chất phác nhanh chóng đứng dậy từ chối: "Ai nha, bác sĩ Vu, cái này không được, không được, tôi chỉ buồn ngủ nằm ở đây một chút thôi. Nếu cản trở công việc của mọi người, bây giờ tôi sẽ đi, tôi đi ngay."

Nói xong, bà ấy mang đôi giày vải vô cùng bẩn của mình vào, nửa ngón chân còn lộ ra bên ngoài, hơi ngượng ngùng rụt người lại khi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy.

"Sao không vào phòng bệnh ngủ?" Phòng bệnh bình thường vẫn cho phép người nhà vào chăm sóc, huống chi là phụ nữ mang thai.

Người phụ nữ trung niên im lặng một lúc: "Bọn nhỏ đang ở với bố, tôi ra đây ngồi một lát."

Khách sạn nhỏ ở bên cạnh bệnh viện có giá 80 tệ một đêm, Vu Quy đưa tay mò mẫm trong túi áo khoác trắng hồi lâu, do dự không biết có nên đưa cho bà ấy hay không, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của bà ấy.

Nhận ra suy nghĩ của cô ấy, người phụ nữ vội vàng đứng lên xua tay: "Bác sĩ Vu, cô là người tốt, mấy ngày nay nhờ có cô bận trước bận sau chăm sóc cho bố của bọn nhỏ. Ngày mai chúng tôi sẽ xuất viện, sau này..."

Bà ấy nhìn thoáng qua phòng bệnh, cách một tấm cửa kính, chồng bà ấy và bọn nhỏ đang cuộn tròn trên giường ngủ thiếp đi.

Người phụ nữ che môi để ngăn không cho mình bật khóc: "Không cần biết thế nào... Gia đình chúng tôi luôn ghi nhớ ân tình của bác sĩ Vu."

Nói xong, bà ấy định quỳ lạy, Vu Quy nhanh chóng đỡ bà ấy dậy. Giờ khắc này, lời an ủi dường như hơi dư thừa, cô ấy lặng lẽ lấy khăn giấy từ trong túi ra, ngồi với bà ấy một lúc.

Hóa ra là một người mới, những điều có thể làm được với sinh mệnh ở trước mặt thực sự quá ít, quá ít.

Lần đầu tiên từ khi sinh ra, cô ấy cảm thấy hận chính mình bất lực.

Ngày hôm sau, trong cuộc họp toàn khoa hàng tuần, Viện trưởng Mạnh ngồi ở vị trí cao nhất, phía dưới lần lượt là các chủ nhiệm và y tá trưởng ngồi quanh bàn.

Lục Thanh Thời ngồi ở giữa, trước mặt có bảng tên và chức danh nghề nghiệp. Đồng nghiệp xung quanh đều chăm chú lắng nghe Trưởng Phòng nghiệp vụ Y nói chuyện, nàng nhẹ nhàng lật xem bệnh án trong tay.

"Được rồi, ý kiến ​​về việc xử lý đồng chí Vu Quy của khoa Cấp cứu như sau. Qua cuộc thảo luận giữa Phòng nghiệp vụ Y và lãnh đạo đã quyết định, nhận thấy đồng chí Vu Quy làm việc nghiêm túc, tác phong tỉ mỉ, quan tâm đến bệnh nhân, mà sự việc cũng có nguyên nhân, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Vì vậy, không truy cứu trách nhiệm của đồng chí Vu Quy, toàn bệnh viện thông báo phê bình, trừ ba tháng lương. Mong các đồng chí trong khoa rút kinh nghiệm, xây dựng tốt mối quan hệ với đồng nghiệp, tạo nên môi trường làm việc thân thiện. Nếu xảy ra sự việc ẩu đả đánh nhau như vậy nữa, dù bất cứ nguyên nhân nào, nghiêm trị không tha. Những trường hợp gây hậu quả nghiêm trọng sẽ chuyển cho cơ quan công an xử lý!"

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay vang dội, Hách Nhân Kiệt chọc chọc cô ấy: "Đại nạn không chết tất có hậu phúc."

Vu Quy cười khổ: "Mượn lời nói tốt đẹp của anh."

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm. E rằng bây giờ cô ấy từ người mới biến thành kẻ đánh người rồi, còn bị trừ ba tháng lương, cuộc sống eo hẹp, a, cuộc đời không còn gì lưu luyến.

"Được rồi, tiếp theo là thảo luận về những ca bệnh trọng điểm trong toàn bệnh viện. Các bác sĩ dưới cấp Chủ nhiệm có thể tan họp, quay trở lại công việc của mình."

Phó viện trưởng phụ trách công tác nghiệp vụ mở trình chiếu, hồ sơ bệnh án của Vương Hữu Thực được hiển thị trên màn hình lớn.

Vu Quy đứng dậy, nhưng vẫn lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn.

Hách Nhân Kiệt kéo tay cô ấy: "Được rồi, đi nhanh lên!"

Đến khi hiện trường hoàn toàn yên ổn, có mặt đều là nhân viên y tế tinh anh, người phát biểu trước chính là bác sĩ Phó chủ nhiệm khoa Ngoại Gan Mật Tụy.

"Bệnh ung thư ống mật giai đoạn cuối, khối u có kích thước khoảng 8 cm, chiếm gần một nửa lá gan. Bệnh nhân còn bị viêm túi mật và nhiễm trùng phổi dưới hai bên. Đầu tuần, bệnh nhân được đưa vào khoa Cấp cứu do xuất huyết tiêu hóa, sau đó chuyển đến khoa chúng tôi. Phẫu thuật có nguy cơ quá lớn, tiên lượng xấu, đề nghị của tôi là..." Ông ta đẩy kính trên sống mũi, chưa kịp nói hết đã bị người khác ngắt lời.

Trong hoàn cảnh như vậy, người duy nhất có thể ngắt lời Chủ nhiệm chỉ có thể là Viện trưởng. Viện trưởng Mạnh nói từng câu từng chữ rất chậm, nhưng mạnh mẽ: "Phẫu thuật có nguy cơ lớn không có nghĩa là không làm được."

Ông ấy híp mắt lão, đọc hồ sơ bệnh án được phóng to trên iPad: "Tiến hành cắt thùy đuôi trái lá gan, cắt bỏ túi mật, cắt bỏ một phần và tái tạo tĩnh mạch cửa, thế nào? Có thể làm được không?"

Viện trưởng đã bước qua tuổi lục tuần, cũng là giáo sư nổi tiếng về Ngoại Gan Mật Tụy ở trong và ngoài nước, tầm nhìn thật sự rất độc đáo. Bác sĩ Phó chủ nhiệm lau mồ hôi trên trán, nói tiếp: "Cái này... Về mặt lý thuyết, có thể thực hiện được, nhưng..."

Trưởng Phòng nghiệp vụ Y cũng cẩn thận xen vào: "Viện trưởng... Năm ngoái, bệnh viện của chúng ta vừa mới bị khiếu nại, vụ việc vẫn chưa được giải quyết. Hơn nữa, nhà này cũng không có tiền làm phẫu thuật, bảo hiểm y tế cũng báo không thể chi trả nhiều như vậy... Từ bỏ điều trị cũng là mong muốn của bản thân bệnh nhân."

Viện trưởng Mạnh đặt iPad lên bàn, tháo kính lão xuống, lời nói thấm thía: "Không thể từ bỏ một bệnh nhân còn hi vọng điều trị bởi vì không có tiền được. Đây không phải là sứ mệnh ban đầu của Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế, cũng đi ngược lại với lương tâm của một bác sĩ."

Ánh mắt uy nghiêm của ông ấy quét qua, mọi người đều cúi đầu xuống. Viện trưởng Mạnh lại thở dài: "Tôi biết mọi người đang sợ cái gì, đầu năm nay đối phó với bệnh nhân và người nhà của bọn họ thật sự rất khó! Khó như lên trời! Nếu làm không tốt sẽ bị khiếu nại, bị trừ lương, bị y náo*, thậm chí là bị kiện ra tòa. Nhưng mạng người quan trọng, những thứ khác đều gác lại phía sau! Mọi người cứ yên tâm làm phẫu thuật, còn lại cứ để tôi lo!"

(* Y náo: Chỉ người dựa vào suy đoán tranh chấp y tế mà thu được lợi ích phi pháp. Người khởi xướng y nháo có thể là bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, hoặc cá nhân hay tổ chức được thuê nhằm mục đích thu lợi phi pháp.)

Trong tiếng vỗ tay cảm động đến rơi nước mắt, Lục Thanh Thời đứng lên: "Tôi có ý kiến."

Ánh mắt của mọi người đảo qua, Trưởng Phòng nghiệp vụ Y liều mạng nháy mắt với nàng, nhưng Lục Thanh Thời lại làm ngơ, tiếp tục bước về phía trước chỉ vào phim chiếu, nói: "Phương pháp phẫu thuật của Viện trưởng Mạnh rất tốt, tôi rất đồng ý. Nhưng sau khi cắt bỏ túi mật, còn phải phẫu thuật tạo hình làm cao ống mật và nối ống mật chủ-hỗng tràng*, thậm chí..."

(* 胆肠吻合术: nối ống mật chủ-hỗng tràng, choledochojejunostom.)

Nàng dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên CT: "Khu vực hạch bạch huyết cũng cần được làm sạch, để loại trừ khả năng di căn của bệnh. Ca phẫu thuật diễn ra rất lâu, lượng máu mất nhiều, thể trạng hiện tại của bệnh nhân không thể chịu được ca phẫu thuật lớn như vậy, có khả năng sẽ chết trên bàn mổ. Đến lúc đó, không còn là cứu người, mà là giết người. Tôi nói xong rồi."

Bên dưới, một bác sĩ có tuổi tính tình nóng nảy đập bàn tức giận: "Bác sĩ Lục, cô mới lên làm Phó chủ nhiệm được bao lâu, dám nói chuyện với Viện trưởng như vậy à. Cô đang nghi ngờ phương pháp phẫu thuật của Viện trưởng Mạnh sẽ hại bệnh nhân sao?!"


"Tất nhiên là không, tôi chỉ thực sự cầu thị mà thôi." Lục Thanh Thời không kiêu ngạo không nịnh hót, đối diện với ánh mắt của ông ta.


Viện trưởng Mạnh cũng đỡ bàn đứng lên, trên mặt nở nụ cười hài lòng: "Tôi rất vui khi bác sĩ Lục có ý kiến ​​như vậy. Nhưng nếu chuẩn bị trước huyết tương và tim phổi nhân tạo, cùng với kinh nghiệm dày dặn của bác sĩ chủ trì, không phải tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một chút sao?"


Lục Thanh Thời đối diện với ánh mắt của ông ấy, im lặng hồi lâu, cuối cùng ngồi xuống.


"Tôi không có ý kiến."


Trong mắt Viện trưởng Mạnh lóe lên một chút thất vọng: "Cứ như vậy đi, ca phẫu thuật này ——"


Ánh mắt của ông ấy quét qua đám người, dừng lại trên người Lục Thanh Thời, cuối cùng khóe môi tràn ra một tiếng thở dài.


"Tôi sẽ mổ chính, Chủ nhiệm khoa Ngoại Gan Mật Tụy làm trợ lý thứ nhất và trợ lý thứ hai, các khoa khác tập trung phối hợp với nhau. Công việc của người nhà bệnh nhân giao cho Phòng nghiệp vụ Y, nói với bọn họ phẫu thuật miễn phí không cần tiền. Được rồi, tan họp."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK