Lòng tự trọng tiềm ẩn trỗi dậy, huấn luyện viên cứu hỏa từ chối lòng tốt của nàng. Nằm hơn một tháng, người đã sớm không thể chờ được muốn đứng lên, vì vậy cô vội vàng đỡ xe lăn ngồi dậy. Chân vừa đạp xuống đất, bắp cơ bủn rủn vô lực, thân thể của cô hơi nghiêng về phía trước, Lục Thanh Thời đưa tay đỡ cô vững vàng.
"Đừng lo lắng, phục hồi thể lực cần phải có quá trình."
Cố Diễn Chi nhìn đứa trẻ có thể vừa đi vừa nhảy trên bãi cỏ đằng xa, ánh mắt hơi ảm đạm, mím chặt khóe môi khẽ gật đầu.
"Nào, tôi đỡ em."
Lần này, cô không từ chối lòng tốt của bác sĩ nữa, đi theo nàng được khoảng mười bước, trán cô bắt đầu đổ mồ hôi, đỡ đầu gối thở hổn hển.
Y tá nhanh chóng đẩy xe lăn tới, Lục Thanh Thời mấp máy môi.
"Chị gái lính cứu hỏa, cố lên!!!" Giọng nói non nớt của đứa trẻ từ xa truyền tới. Hà Miểu Miểu ngồi trên xe lăn được mẹ Hà đẩy tới, ánh mắt nhìn cô lấp lánh và tràn đầy mong đợi, trên ngực áo bệnh nhân màu trắng dán băng đội trưởng mà lần trước cô đưa.
Cố Diễn Chi nở nụ cười, hơi mím khóe môi, ánh mắt trở nên kiên định. Lục Thanh Thời cảm thấy cổ tay bị siết chặt, cô lại đỡ tay nàng đứng lên, từng bước đi về phía trước.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng không rời một tấc, Hà Miểu Miểu cũng cổ vũ động viên cô, nhìn cô càng đi càng xa cảm thấy còn phấn khích hơn so với chính mình có thể đứng lên.
"Chị gái lính cứu hỏa giỏi quá!!!"
Đứa nhỏ này gọi mình là dì, nhưng lại gọi Cố Diễn Chi là chị, rõ ràng cũng không kém mình mấy tuổi. Lục Thanh Thời quay đầu lại: "Miểu Miểu, sao con gọi em ấy là chị, mà lại gọi dì là dì, bọn dì không chênh tuổi nhau lắm đâu."
Cố Diễn Chi bật cười, nhìn không ra bác sĩ Lục luôn thờ ơ lại để ý vấn đề này, không ngờ lại có tính khí trẻ con như vậy.
"Bởi vì, chị thực sự lớn hơn em sáu tuổi."
Bác sĩ nhướng mày: "Sao em biết tuổi của tôi?"
Không hổ là bác sĩ Lục, nắm bắt trọng điểm cực kỳ chính xác, Cố Diễn Chi cảm thấy hơi xấu hổ.
"Ờm... trên tường của khoa các chị có ghi..."
Trên tường của khoa có ghi sao? Lục Thanh Thời nhíu mày suy tư một chút, phát hiện mình không rõ lắm nên đành từ bỏ.
"Miểu Miểu?" Đợi một lúc lâu không nghe đứa trẻ trả lời, Lục Thanh Thời xoay người, mẹ Miểu Miểu ngồi xổm bên cạnh, gọi tên cô bé.
Hà Miểu Miểu không có trả lời, Lục Thanh Thời cảm thấy có gì đó không đúng, buông tay cô ra tiến lên phía trước hai bước, đột nhiên chạy như bay.
Cố Diễn Chi cũng nóng lòng muốn đi tới xem, đi được hai bước thì chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất. Y tá đè xuống không cho cô di chuyển, vì vậy cô nhìn thấy Lục Thanh Thời lấy ống nghe trên cổ xuống đặt lên ngực của cô bé lắng nghe cẩn thận, bế cô bé lên chạy đến Trung tâm Cấp cứu.
"Thông báo cho Khoa Nội Tim mạch, Khoa Ngoại Tim mạch, Khoa Ngoại lồng ngực, Khoa Gây mê hồi sức, Khoa Hồi sức tích cực tới hội chẩn, nhanh lên!"
Nàng đạp tung cánh cửa phòng Cấp cứu, đặt người lên giường, y tá nhanh chóng đẩy máy siêu âm và điện tâm đồ đến.
Vu Quy cũng lao vào hỗ trợ. Mẹ Hà nhìn con gái nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, không có chút sức sống, bụm môi không cho mình bật khóc.
"Mời chị chờ ở bên ngoài, khi nào có kết quả chúng tôi sẽ thông báo ngay cho chị."
Vu Quy mời người đi ra ngoài, nhưng mẹ Hà nắm chặt tay áo của cô ấy không buông: "Bác sĩ, nhất định phải cứu Miểu Miểu..."
Ngoại trừ gật đầu, cô ấy không thể nói bất cứ điều gì.
"Chị Lục, oxy trong máu không tăng lên được!"
Nhìn thấy oxy trong máu giảm xuống dưới mức bình thường, monitor theo dõi phát ra tiếng kêu sắc bén.
"Thở oxy, digoxin 0,25mg tiêm tĩnh mạch."
Đối với trẻ em, liều lượng này khó tránh khỏi hơi kinh người, nhưng Lục Thanh Thời biết rõ, nếu lúc này không dùng thêm thuốc, Miểu Miểu có thể sẽ không qua được cửa này.
"Oxy trong máu tăng lên lại!" Vu Quy liếc nhìn màn hình, vừa dứt lời, lại giảm xuống.
"Chuẩn bị ống 6,5mm." Hách Nhân Kiệt đưa dụng cụ soi thanh quản và ống dẫn cho nàng. Lục Thanh Thời ngẩng đầu lên, đưa ống dẫn vào một cách ổn định.
"Được rồi, lại tiêm một ống nữa vào cánh tay."
Sau khi tiêm xong, Hách Nhân Kiệt lập tức nhường chỗ cho nàng. Lục Thanh Thời không ngừng làm hồi sức tim phổi, ba phút sau lại thay người.
Vu Quy xắn tay áo lên nhào tới, liều mạng nhìn chằm chằm vào monitor, hận không thể chọc thủng một lỗ. Nhưng sau mười phút, đổi người ba lượt, chỉ số sinh tồn của cô bé vẫn không bình thường trở lại. Không có hô hấp tự chủ, không có nhịp tim tự chủ, điều này có nghĩa là không có bất kỳ chỉ định phẫu thuật nào.
"Adrenalin 5mg tiêm tĩnh mạch!" Hách Nhân Kiệt cắn răng tiêm thuốc vào tĩnh mạch qua ống thông.
Lục Thanh Thời tiếp tục ấn vào lồng ngực của cô bé, từng chút từng chút một, trên trán chảy ra lớp mồ hôi mịn. Ba Hà và mẹ Hà lo lắng chờ đợi trên hành lang.
"Mang máy khử rung tim tới đây!"
"Nạp điện 200J, nạp xong, tránh ra!" Vu Quy cầm máy khử rung tim đặt lên ngực cô bé, điện tâm đồ vẫn là một đường thẳng.
Lục Thanh Thời tiếp tục làm hồi sức tim phổi, mồ hôi ướt đẫm tóc trán. Sau một vòng hồi sức tim phổi dài ba phút nữa, Vu Quy cầm máy khử rung tim tiếp tục.
Hách Nhân Kiệt ném bốn ống tiêm adrenalin rỗng vào thùng rác dưới chân, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Thời: "Chị Lục..."
Vu Quy cắn răng quay đầu lại nhìn anh ta: "Đừng từ bỏ!"
Trải qua nửa tiếng đồng hồ hết mình cứu chữa, hơn 20 nhân viên y tế trong khoa thay nhau thực hiện biện pháp ép tim hữu hiệu, Miểu Miểu vẫn không hồi phục nhịp tim tự chủ.
Chủ nhiệm Phòng nghiệp vụ Y giải thích với ba Hà và mẹ Hà ở bên ngoài: "Nói cách khác, hiện tại nhịp tim của đứa bé đều do nhân viên y tế của chúng tôi ép ra, vừa buông tay ra, điện tâm đồ sẽ là một đường thẳng. Nói như vậy, ngài có hiểu không?"
Mẹ Hà đã sớm lệ rơi đầy mặt, gần như nước mắt thành sông. Ba Hà nam nhân bảy thước cũng nước mắt giàn giụa, giữ chặt tay áo của ông ấy: "Nếu có một chút khả năng nào, xin mọi người hãy cứu Miểu Miểu."
Lưu Trường Sinh cầm tay đối phương: "Ngài yên tâm, tâm trạng của chúng tôi cũng khẩn trương như ngài. Chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ nếu có bất kỳ khả năng nào."
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tất cả nhân viên y tế tham gia cứu giúp đều thở hổn hển. Vu Quy hơi đỏ mắt, nhìn tất cả mọi người không còn động đậy nữa, bao gồm cả Lục Thanh Thời.
Đường màu xanh lá đại diện cho sự sống dường như chết lặng, giống như sự im lặng của khoa Cấp cứu vào lúc này.
Đứa bé nằm trên giường bệnh còn quá nhỏ, từ lúc mới ra đời vẫn chưa tiếp xúc nhiều với thế giới. Nguyện vọng lớn nhất là được vào nhà trẻ cùng những bạn nhỏ khác, vì thế cô bé cắn răng kiên trì uống thuốc, chịu đựng vô số ca phẫu thuật lớn nhỏ. Lẽ nào sinh mệnh phải dừng lại ở đây sao?"
Hách Nhân Kiệt không cam lòng, sau đó Tần Huyên cũng không cam lòng chạy tới. Tất cả nhân viên y tế có mặt cũng không cam lòng, một số y tá trẻ bắt đầu lau nước mắt.
Chủ nhiệm khoa Tim mạch đến hội chẩn cũng nói: "Không được... Từ bỏ đi... Não thiếu oxy lâu như vậy, cứu được cũng vậy..."
Vu Quy xông tới: "Không được... Đừng... Đừng từ bỏ... Chúng ta thử lại lần nữa... thử xem..."
Cô ấy xoay người nhào vào bên cạnh Miểu Miểu tiếp tục làm hồi sức tim phổi. Bị người khác kéo ra, Vu Quy vùng vẫy, khi thấy rõ người kéo mình ra là ai, nước mắt trào ra.
"Cô Lục!"
"Tránh sang một bên, đừng cản đường. Hách Nhân Kiệt, đưa dao mổ cho tôi." Lục Thanh Thời liếc nhìn mannitol được treo lên từ lúc bắt đầu cấp cứu, hơi cúi người quỳ xuống bên giường.
"Lục Thanh Thời, cô muốn làm gì?! Không có chỉ định phẫu thuật, mở lồng ngực chỉ chết nhanh hơn thôi!"
Bác sĩ khoa Hồi sức tích cực hô lên.
Lục Thanh Thời đã sát trùng xong, mở một lỗ lớn trên da Miểu Miểu: "Lẽ nào bây giờ con bé còn sống sao? Tôi muốn mở lồng ngực để trực tiếp xoa bóp quả tim. Nếu có thời gian chỉ trích tôi, không bằng qua giúp đỡ đi!"
Khi y tá trưởng đến báo cáo công việc cấp cứu tiếp theo của Lục Thanh Thời, Lưu Trường Sinh trực tiếp phun một miệng nước trà lên bệnh án, cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Việc này chỉ xuất hiện trong luận văn qua phỏng đoán, nàng lại dám áp dụng vào thực tế. Nếu cứu giúp thành công, tất cả đều vui vẻ; nếu cứu giúp không thành công, đây không chỉ là sơ suất y tế mà còn là vấn đề y đức.
"Nhanh nhanh nhanh, mời người nhà của Hà Miểu Miểu vào." Ông ấy vòng qua vòng lại, đột nhiên dừng bước: "Không, hãy thông báo cho Viện trưởng Mạnh trước."
"Chủ nhiệm Lục, phân tích huyết khối và phim chụp phổi đây rồi." Y tá chạy vào đưa kết quả kiểm tra cho nàng. Lục Thanh Thời quỳ sấp bên giường, trên tay trước ngực đều dính máu, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch xem.
"Suy tâm thất phải do tăng huyết áp động mạch phổi" kết quả kiểm tra làm cho mọi người đều tái mặt. Hội chứng thiểu sản thất trái bẩm sinh ảnh hưởng nghiêm trọng đến huyết động của cô bé, bây giờ tâm thất phải cũng...
Chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch tháo kính xuống, thở dài: "Cấy ghép, không thể chờ được nữa rồi."
Nhưng mà, đợi tròn năm năm cũng không có người thích hợp, bây giờ biết tìm ở đâu đây?
"Lão Lưu, ông làm chúng tôi khó xử rồi. Ông cũng biết hiện tại hệ thống đang phân bổ tự động, bệnh viện của ông khẩn trương, bệnh viện khác không khẩn trương sao? Mạn phép tôi nói thẳng, đợi mười năm tám năm cũng vậy, không đợi được cấy ghép còn nhiều hơn!"
Chủ nhiệm Lưu gọi điện thoại cho Ủy ban hiến tặng bộ phận cơ thể người thành phố Cẩm Châu. Ông ấy siết chặt ống nghe, ăn nói khép nép: "Tôi biết tôi biết, ông cũng biết tình huống của bệnh nhân Hà Miểu Miểu, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chờ năm năm cũng ở phía trên danh sách. Trong nước không có thì ông lưu ý ở nước ngoài một chút giúp tôi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!"
Đối phương vừa nói chuyện vừa cầm bệnh án của Hà Miểu Miểu so sánh với các tình nguyện viên hiến tạng đã đăng ký trong cơ sở dữ liệu.
"Không phải là tôi không muốn giúp ông, yêu cầu của quả tim này quá khó khăn! Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, cũng không thể nhét quả tim của người bốn mươi năm mươi tuổi vào trong ngực được!"
Đây là nhận thức chung của những người hành nghề y, Lưu Trường Sinh tuyệt vọng cúp điện thoại, thở dài: "Lục Thanh Thời, không phải là tôi không giúp cô, thật sự là không còn cách nào khác."
Ông ta chuẩn bị ra ngoài nói chuyện với người nhà bệnh nhân lần nữa.
Lục Thanh Thời đã quỳ trên mặt đất, liên tục xoa bóp quả tim trong ba phút. Quả tim non nớt trong lòng bàn tay nàng run lên khe khẽ, nàng biết rõ đó là kết quả từ sự cố gắng của chính mình, một khi nàng buông tay...
Vu Quy thấy vậy hai mắt đỏ bừng, cảm động: "Cô Lục, để em làm cho."
Người trong phòng Cấp cứu dần dần tản đi, Lục Thanh Thời hơi hoảng hốt, rút tay ra. Khi nàng buông tay ra, quả tim đột nhiên khẽ động, nàng cho là mình hoa mắt, cho đến khi monitor theo dõi dao động lại, chuyện này làm cho người ta vui đến bật khóc.
Lục Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, trong mắt đều vui vẻ.
Vu Quy bật lên tiếng hoan hô, ôm lấy Hách Nhân Kiệt vừa hét vừa nhảy. Lục Thanh Thời đứng lên: "Vẫn chưa kết thúc, cedilan 0,3mg thêm đường glu-cô tiêm tĩnh mạch. Tăng lưu lượng oxy, duy trì chỉ số sinh tồn."
Chỉ cần có nhịp tim và hô hấp, như vậy việc cấy ghép mới có ý nghĩa.
"Alo, đây là Trung tâm Cấp cứu của Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế." Chuông điện thoại vừa reo lên, nhân viên tổng đài bắt máy.
"Đây là bệnh viện An Trinh, có một bệnh nhân 15 tuổi bị chấn thương sọ não trong vụ tai nạn giao thông, năng lực điều trị của bệnh viện chúng tôi là có hạn, vui lòng tiếp nhận chuyển viện!"
"Được rồi, đưa tới đây!"
Năng lực càng lớn đồng nghĩa với trách nhiệm càng lớn, vì vậy lối đi ưu tiên được mở rộng, xe cứu thương chạy vọt vào. Điện thoại của Lục Thanh Thời trong túi rung lên dữ dội, nàng đang khâu lại cho Hà Miểu Miểu, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Vu Quy, nghe máy giúp tôi."
Vu Quy luống cuống tay chân lấy điện thoại trong túi nàng ra, nhấn nút nghe máy, đặt ở bên tai nàng: "Tai nạn giao thông, vết thương hở ở bụng và chấn thương sọ não, đưa đến phòng cấp cứu số 3, khoa Ngoại lồng ngực và khoa Ngoại thần kinh mời xuống hội chẩn, bệnh nhân bao nhiêu tuổi?"
"15 tuổi, nữ."
Lục Thanh Thời nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Hà Miểu Miểu trong tay: "Mau đi làm phân tích huyết khối và định danh HLA, tôi sẽ làm xong ngay."
Nàng đưa tay ra khỏi lồng ngực của Hà Miểu Miểu, cởi găng tay ném vào thùng rác: "Phần còn lại em tới làm đi."
"Hả? Em?" Sắc mặt người vừa nãy còn vui vẻ chuyển sang màu đất.
"Muốn cứu con bé không?"
Vu Quy đờ đẫn gật đầu.
Lục Thanh Thời đặt dụng cụ vào tay cô ấy: "Nếu khâu không hoàn chỉnh, con bé sẽ chết."
Đây là củ khoai lang bỏng tay, mọi người nhìn cô ấy với vẻ thương cảm, Vu Quy khóc không ra nước mắt.
Tần Huyên đã sớm nhận được tin tức, vừa ra tới đã ngăn nàng lại: "Cậu giao bệnh nhân quan trọng như vậy cho một bác sĩ thực tập?"
Lục Thanh Thời lướt qua cô ấy, xoay người rời đi: "Tớ còn có bệnh nhân khác."
Tần Huyên đuổi theo: "Miểu Miểu thì sao?! Con bé vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy kịch! Không phải cậu đã nhìn con bé lớn lên sao?! Ca phẫu thuật lần trước của con bé cũng là cậu mổ chính đấy..."
Lục Thanh Thời đẩy cô ấy ra, giọng nói trở nên lạnh băng: "Tránh ra."
"Chủ nhiệm Lục, đã có kết quả định danh HLA rồi." Y tá chạy ra khỏi phòng cấp cứu, đưa tờ xét nghiệm cho nàng.
Tần Huyên lườm một cái, lập tức nắm chặt cổ áo nàng, đỏ cả mắt hét lên: "Lục Thanh Thời, cậu không được đi!"
Định danh quả tim của đứa bé kia và Hà Miểu Miểu hoàn toàn trùng khớp, nếu như cô bé chết não...
Sắc mặt của Lục Thanh Thời trở nên lạnh lùng triệt để, nàng cúi đầu nhìn vào người bạn không tính là bạn mà mình đã quen biết ba năm, rõ ràng cảm thấy thật xa lạ.
Nàng đẩy tay của Tần Huyên ra từng chút từng chút: "Tần Huyên, nhớ kỹ thân phận của cậu, cậu là bác sĩ, không phải là đao phủ."