Tần Huyên xoa xoa cái cổ đau nhức đi từ thang máy ra, đúng lúc nhìn thấy Hướng Nam Kha đang bắt tay với người nhà bệnh nhân trên hành lang của Trung tâm Cấp cứu.
"Cảnh sát Hướng." Cô ấy từ xa cất tiếng chào, đối phương xoay người lại, tỉ mỉ mặc cảnh phục màu xanh, trường thân ngọc lập.
(* Chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc.)
"Thật là trùng hợp, bác sĩ Tần."
"Ở đây phá án sao?"
Đối phương mỉm cười: "Không nói. Bệnh nhân bị tai nạn giao thông vừa được đưa tới cũng là bệnh nhân của cô à?"
Tần Huyên vội xua tay: "Không không không, là bệnh nhân của đồng nghiệp tôi."
Cũng bởi vì bệnh nhân này mà cãi nhau với Lục Thanh Thời.
Thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, Hướng Nam Kha đi đến máy bán hàng tự động trong bệnh viện mua hai chai nước trái cây rồi đưa cho cô ấy một chai.
"Tan làm muộn vậy?"
Tần Huyên nhận lấy, yếu ớt nói: "Ừm, bình thường đều như vậy, không phải cô cũng vậy sao?"
Đồng hồ treo tường điểm 12 giờ, Hướng Nam Kha cũng ngồi xuống băng ghế.
"Chúng tôi ba ngày hai đêm không ngủ cũng không có gì lạ."
Một người bác sĩ một người cảnh sát đương nhiên kể không hết phàn nàn về công việc. Tần Huyên vui vẻ hoạt bát, còn Hướng Nam Kha tốt bụng hào phóng. Dù không thể nói mới quen đã thân, nhưng khi cô ấy muốn trút ra ngoài, đối phương cũng có thể tiếp nhận, còn thỉnh thoảng nói liên tiếp những lời hay ho, chọc cho bác sĩ trẻ đẹp cười đến híp cả mắt.
Hướng Nam Kha nhìn vào đôi mắt như hạt hạnh nhân của cô ấy mà không thể rời mắt, thật ra cô không phải là người nói nhiều, nhưng đêm nay không hiểu sao lại mở máy hát.
"Nếu khổ cực như vậy, tại sao còn chọn làm bác sĩ?"
Tần Huyên sững sờ tim đập nhanh một chút, cầm lấy đồ uống, nụ cười trở nên đắng chát.
Dường như hành vi người xa lạ chưa gặp được mấy lần hỏi vấn đề này thật sự hơi đột ngột, Hướng Nam Kha cũng ý thức được không ổn.
"Thật xin lỗi..."
"Không sao." Cô ấy ngước mắt nhìn mặt mày dịu dàng và nụ cười tiêu chuẩn của cảnh sát, rồi lại nở nụ cười vô tâm vô phế.
"Bởi vì, không có lựa chọn nào khác."
Có lẽ những người khác đều có nhiều lý do khác nhau để theo nghề Y, có niềm đam mê với nghề này, có nhu cầu thu nhập cao, có bất đắc dĩ...
Mà lý do theo nghề Y của cô ấy rất đơn giản: Chỉ là muốn chữa trị cho bản thân mình.
Ai có thể nghĩ tới bác sĩ thâm niên của khoa Phụ sản thật ra cũng là bệnh nhân hiếm muộn?
Thế giới này đúng thật là trớ trêu.
Hướng Nam Kha nhạy bén bắt được sự sắc bén trong nụ cười của cô ấy, không nói thêm nữa, bầu không khí nhất thời trầm mặc.
Tần Huyên nâng cổ tay lên, nhìn thời gian: "Đã nói đúng giờ này sẽ đến đón, sao còn chưa tới?"
Hướng Nam Kha cười: "Bạn trai hả?"
Đối phương gật đầu, lấy điện thoại trong túi ra, đứng lên đi vài bước rồi gọi điện thoại cho Lão Bao. Chưa nói được mấy câu đã bắt đầu nổi giận, những câu nói mơ hồ "Anh là đồ lừa gạt" "Đồ vô lại" truyền vào tai.
Hướng Nam Kha nhìn theo bóng lưng của cô ấy, nghĩ thầm: Thực sự là một người có thể vui cười giận mắng rất rõ ràng.
Thấy cô ấy quay lại với vẻ mặt tức giận, cô cũng đứng lên: "Có chuyện gì vậy?"
"Giờ này tàu điện ngầm đã hết lâu rồi, đón xe sợ không an toàn." Tần Huyên thở dài, ném điện thoại vào túi xách.
"Muốn đi xe cảnh sát một chút không?" Nhìn dáng vẻ chán nản của cô ấy, Hướng Nam Kha nhịn không được mở miệng hỏi.
Nữ bác sĩ hai mắt sáng lên: "Oa! Thật sự có thể?"
Hướng Nam Kha lắc lắc chìa khóa treo trên đầu ngón tay: "Đương nhiên có thể ~"
"Quá thần kỳ, tôi luôn cho rằng chỉ có tội phạm mới có loại đãi ngộ này." Tần Huyên vừa ngồi lên xe cảnh sát liền nhìn xung quanh, cảm thấy cả người đột nhiên trở nên cao lớn dũng mãnh.
Hướng Nam Kha nhịn cười, lấy ra còng tay từ dưới ghế ngồi: "Combo này không phải rất tuyệt sao?"
Đối phương nhanh chóng xua tay: "Không, không. Thứ giá trị như vậy thoạt nhìn được làm từ bạc nguyên chất. Ngài cất đi, cất đi."
Hướng Nam Kha thoải mái cười to, thấy trời đã khuya nên nhanh chóng nổ máy: "Thắt dây an toàn."
Tần Huyên kéo mấy lần vẫn không được: "Ây... Hình như không kéo được..."
"Để tôi xem."
Hướng Nam Kha mở đèn trên trần, nới lỏng dây an toàn của mình rồi cúi người giúp cô ấy thắt lại. Khi ngẩng đầu lên, bởi vì khoảng cách quá gần, khóe môi của cô vô ý lướt qua cằm của cô ấy.
Không hiểu vì sao Tần Huyên lại để ý đến nốt ruồi rất nhỏ ở đuôi lông mày của cô. Vẻ đẹp dịu dàng tài trí khác hẳn với sự lãnh đạm của Lục Thanh Thời, bất luận là lời nói hay cử chỉ đều làm cho người khác vô cùng thoải mái.
Cô ấy cười: "Cảm ơn."
Đối phương cũng không để trong lòng khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, mở điều hướng điện thoại lên: "Đi đâu?"
Tần Huyên báo tên của một tòa chung cư, Hướng Nam Kha vừa lái xe vừa hững hờ hỏi: "Cô sống một mình à?"
"Bạn trai thỉnh thoảng có đến."
"Vậy thì lúc nghỉ ngơi nhớ chú ý khóa cửa và cửa sổ cẩn thận, dạo này có nhiều kẻ trộm lắm."
Tần Huyên kéo dài giọng nói: "Cám ơn cô ~ Cảnh sát Hướng ~"
Đối phương xem xét tình hình giao thông, tranh thủ liếc nhìn cô ấy: "Bảo vệ người dân là việc mà cảnh sát chúng tôi nên làm ~"
Một mực đưa cô ấy đến dưới lầu, nhìn cô ấy tiến vào thang máy. Ba phút sau, Hướng Nam Kha đếm số tầng lầu nơi đèn đột nhiên bật sáng, sau đó gửi cùng địa chỉ vừa mới ghi chú cho đồng nghiệp.
"Trạng thái hôn mê sâu kéo dài 12 tiếng đồng hồ."
"Đồng tử mất phản xạ với ánh sáng, có hiện tượng bị giãn."
"Không có khả năng tự thở."
"Điện não đồ cho hình ảnh sóng điện não phẳng."
"Qua siêu âm Doppler xuyên sọ, không có tín hiệu lưu lượng máu trong não."
Việc xác định chết não thường có một loạt các trình tự vô cùng nghiêm ngặt, được giám sát bởi Ủy ban thẩm tra đạo đức hiến tặng bộ phận cơ thể người. Ủy ban Y tế thành phố Cẩm Châu đã cử một nhóm chuyên gia từ các bệnh viện khác để tiến hành kiểm tra kỹ càng cho bệnh nhân. Đây là lần thứ nhất xác định chết não, sau 24 tiếng đồng hồ có thể sẽ tiến hành xác định lần thứ hai lần thứ ba, đến lúc đó bệnh nhân mới được xem là chết não theo đúng ý nghĩa y học.
Tuy nhiên, lúc này đã có thể bắt đầu thương lượng việc ghép tạng với người nhà. Nếu họ đồng ý ghép tạng càng sớm thì mức độ sống sót càng cao, phản ứng thải ghép cấp cũng càng ít.
Trong trường hợp này, bác sĩ điều trị chính không thích hợp ra mặt, Lục Thanh Thời dựa vào hành lang chờ đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cánh cửa phòng họp mở ra, ba mẹ của bệnh nhân mặt buồn bã dắt tay nhau rời đi. Lưu Trường Sinh theo sát phía sau bắt tay chào tạm biệt họ. Điều phối viên hiến tạng cũng có mặt, thở dài một hơi sau khi họ rời đi.
"Không còn cách nào khác, người nhà một mực từ chối hiến tặng, miệng tôi sắp rách da luôn rồi."
Lục Thanh Thời mím môi: "Ngày mai có kết quả xác định chết não lần thứ hai, mời ngài hãy thử lại lần nữa."
Lưu Trường Sinh vỗ vỗ vai nàng: "Đừng đặt quá nhiều hi vọng, ba mẹ của bệnh nhân này đã lớn tuổi rồi, chỉ có một đứa con gái, vô cùng bảo thủ. Người nhà nói chết cũng phải toàn thây."
Thời gian thăm khám trong ICU chỉ có 15 phút. Ba Hà và mẹ Hà mặc áo choàng cách ly, đeo khẩu trang, mang giày, ngồi bên giường Miểu Miểu, nắm chặt tay con gái. Hà Miểu Miểu cũng hôn mê sâu, cơ thể cắm đầy ống, lại cấy máy tạo nhịp tim. Mặc dù vậy, bác sĩ cũng không dám đánh thức cô bé, một khi huyết động thay đổi làm suy tâm thất, kết quả mọi người đều biết.
"Chồng ơi, chụp cho em và Miểu Miểu một bức ảnh đi." Mẹ Hà gượng cười, đưa điện thoại được bọc trong túi nhựa cho chồng mình, ghé vào cạnh giường Miểu Miểu.
Ba Hà sửng sốt rồi cầm điện thoại trong tay. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, người đàn ông tràn đầy sức sống đã biến thành râu ria xồm xoàm. Vừa qua 30 tuổi, hai bên tóc mai đã có tóc bạc.
"Em..."
Mẹ Hà nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống giường từng giọt từng giọt: "Thừa dịp Miểu Miểu còn đang giận, em muốn chụp ảnh chung với Miểu Miểu. Nếu sau này Miểu Miểu không có ở đây... còn có cái để tưởng niệm..."
Ba Hà bỗng nhúc nhích cổ họng, vành mắt hơi đỏ, giơ máy ảnh về phía hai người phụ nữ mà mình yêu nhất, tách tách —— Trong ảnh, Hà Miểu Miểu dường như đang mơ một giấc chưa tỉnh, mẹ Hà cười tươi như hoa, như thể vừa mới kết hôn.
Lướt qua từng bức ảnh trong album, từ khi hai người vừa mới kết hôn đến khi có Miểu Miểu, rồi đến những năm Miểu Miểu điều trị bệnh, bôn ba khắp nơi, thời gian lặng lẽ trôi qua. Ba Hà cắn răng không cho mình khóc trước mặt vợ con, hiện tại anh ấy là chỗ dựa duy nhất cho gia đình này.
"Vợ ơi, em cũng chụp cho anh một tấm đi."
Anh ấy đưa điện thoại qua, ghé vào cạnh giường Miểu Miểu, khuôn mặt râu ria xồm xoàm hôn lên khuôn mặt non nớt của đứa trẻ.
Mẹ Hà cười rộ lên: "Ha ha ha, chồng ơi, anh xấu quá."
"Thật không? Để anh xem nào." Ba Hà lấy điện thoại lại: "Xấu chỗ nào đâu, rõ ràng là em chụp không đẹp, em xem chụp Miểu Miểu thành dạng gì rồi nè!"
Khi mẹ Hà quay đầu lại, nhìn thấy bác sĩ lấp ló ngoài cửa, vẫy tay với nàng: "Bác sĩ Lục, đến đây chụp hình chung với chúng tôi nào."
"Một hai ba, cheese." Lục Thanh Thời đành phải kiên nhẫn đi qua chụp ảnh chung với một nhà ba người này, lại bị lôi kéo không cho đi, khăng khăng nói nàng là ân nhân cứu mạng của Miểu Miểu, chụp ảnh chung với Miểu Miểu. Cuối cùng biến thành toàn bộ ICU trống không, nhân viên y tế đều chạy đến đây.
Khi bức ảnh được đăng lên kênh truyền thông nội bộ của bệnh viện, Tần Huyên nghe tin lập tức hành động, lao vào: "Sao chụp ảnh mà không gọi tôi!"
Hơn mười năm hành nghề, đây có thể là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Lục Thanh Thời chụp ảnh chung với bệnh nhân và người nhà.
Nàng in bức ảnh ra rồi cho vào ví tiền, đặt chung với bức ảnh đã ố vàng của Nhạc Nhạc.
"Ding dong ——" Trên điện thoại hiện lên một tin nhắn. Lục Thanh Thời mở ra xem, Cố Diễn Chi gửi tới biểu tượng khóc rống: "Sao không gọi em?"
Không hiểu sao mỗi khi nàng buồn, đối phương luôn xuất hiện kịp thời.
Lục Thanh Thời đánh chữ: "Không phải em đang phục hồi chức năng sao?"
"Đúng vậy, nên em..."
Cố Diễn Chi gửi một bức ảnh, photoshop mình đứng ở bên cạnh nàng, mặc bộ đồng phục lam diễm, dáng người thẳng tắp, đưa mu bàn tay thẳng lên thái dương.
Lục Thanh Thời nhịn không được cong môi, gửi biểu tượng liếc mắt.
Tâm trạng có chút buồn bực cũng bị quét sạch mất rồi.
Ba Hà nói dối mình muốn mua một ít thức ăn, vừa đi tới góc tường đã không nhịn được rút điếu thuốc từ trong túi ra để lên miệng. Lại nghĩ tới bệnh viện cấm hút thuốc, anh ấy lật đi lật lại rồi ném vào thùng rác. Người đàn ông ngồi xổm dưới đất, bất lực gào khóc.
"Sao lại bị bệnh như vậy! Tại sao! Tại sao! Tại sao..."
Tại sao lại là loại bệnh mà có tiền cũng không chữa được...
Sau khi vừa khóc vừa trút được nỗi niềm, ba Hà lại từ từ đứng dậy, lau khô nước mắt, gượng cười rồi xách đồ ăn trở về phòng bệnh.
Lục Thanh Thời đứng trên hành lang quan sát từ xa, hai tay trong túi áo blouse trắng nắm chặt thành quyền.
Khi trò chuyện với Phương Tri Hữu về những chuyện này, vì trong nhà có người bệnh nên đối phương có thể dễ đồng cảm hơn. Đôi khi cô hận không thể để mẹ đi tìm đường chết, nhưng đôi khi lại cảm thấy nếu như mẹ thật sự chết đi, kết nối duy nhất của cô trên đời này sẽ chấm dứt. Đó thực sự là một cảm giác vừa mâu thuẫn vừa phức tạp.
"Tri Hữu, cậu nói xem trên đời này tại sao lại có bệnh tật chứ?"
Lúc đó, cô bác sĩ trẻ đang ngồi trên sân thượng, đung đưa hai chân, gió mạnh thổi tung sợi tóc trên trán và áo blouse trắng của cô ấy, huy hiệu bị thổi ngược, dán vào ngực cô ấy.
"Có lẽ là, nếu không có sự tồn tại của bệnh tật, người ta không thể hiểu được tầm quan trọng của sức khỏe".
Ngày hôm sau, sau lần thứ hai xác định chết não, Lục Thanh Thời đến tìm người nhà bệnh nhân. Nàng ngăn họ trên hành lang, cúi người với họ thật sâu.
"Thật xin lỗi, tôi không cứu được con gái của mọi người..." Bác sĩ cúi đầu, hai mắt có chút đỏ.
"Nhưng mà hiện tại, có một sinh mệnh khác đang rất cần mọi người cứu vớt..."
Nàng còn chưa kịp nói hết câu, mẹ của cô gái đã lao mạnh vào, túm lấy áo nàng gào khóc: "Có phải vì để cho Niếp Niếp hiến tạng nên cô cố tình không cứu con bé hay không! Bác sĩ mấy người lòng dạ hiểm độc, trả mạng cho Niếp Niếp của tôi!"
Trong lúc xé rách, một vài cúc áo blouse trắng bị kéo đứt, Lục Thanh Thời cúi đầu bất động lặp lại: "Thật xin lỗi..."
"Vợ à, vợ à, bình tĩnh lại! Anh tin bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi!" Ba của cô gái chạy đến kéo vợ mình ra, mẹ của cô gái lệ rơi đầy mặt ngã vào trong ngực chồng.
"Tôi nói cho mấy người biết! Cho dù Niếp Niếp chết cũng sẽ không hiến tim! Mấy người dẹp ý nghĩ này đi!"
"Bác sĩ, cô về trước đi, bởi vì chuyện của con nên vợ tôi bị kích động lắm..."
Còn chưa dứt lời, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Lục Thanh Thời từ từ khuỵu gối xuống, quỳ phịch xuống đất. Mặt trời chiếu rọi trên chiếc băng tay của nàng, nhưng đầu lại vùi sâu vào bóng tối.
Cả đời này nàng vốn cao ngạo bất khuất như sắt đá, chưa từng cầu xin người khác, ngoại trừ một lần Nhạc Nhạc ngã bệnh, không gì có thể khiến nàng cúi thấp đầu kiêu ngạo.
Bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng treo huy hiệu Chủ nhiệm khoa, khom lưng quỳ gối trước mặt người nhà bệnh nhân, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào: "Tôi không dùng tư cách là một bác sĩ đến cầu xin anh chị, mà với tư cách là một người đã từng làm mẹ. Tôi hiểu được tâm trạng của anh chị, tôi cầu anh chị cho đứa trẻ khác một sinh mệnh mới, cũng để cho con gái của anh chị được vĩnh viễn sống trên đời theo một phương thức khác."
"Là một bác sĩ, tôi có thể làm quá ít... Nhưng là một người đã từng làm mẹ... Tôi không muốn nhìn thấy một đứa trẻ cơ bản có hi vọng chữa khỏi lại qua đời một cách hối tiếc vì thiếu quả tim..."
Lục Thanh Thời cắn răng, lại cúi đầu xuống lần nữa, vết nước rơi xuống sàn đá cẩm thạch trơn bóng: "Cho nên... xin anh chị..."