"Đội trưởng Cố, bình ga ở tầng 5 đang bốc cháy, có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Tôi đề nghị sơ tán đám đông ở hiện trường!"
Giọng nói lo lắng của Đồ ba gai phát ra từ bộ đàm, Cố Diễn Chi đột nhiên đứng lên đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới. Nhân viên y tế và lính cứu hỏa bận rộn tới lui ở dưới lầu, đầu hẻm đông nghẹt người xem náo nhiệt, thực sự không biết nguy cơ đang âm thầm lan rộng.
"Được rồi, tôi sẽ báo cáo cấp trên và xin thùng chống cháy nổ* từ cảnh sát vũ trang ngay lập tức! Nhất định phải đưa hai bác sĩ xuống lầu ngay lập tức, sơ tán đến khu vực an toàn."
(* Từ gốc là 防爆罐 - Explosive Containment Vessel, mình tìm tiếng Việt không ra loại tương tự nên ai biết tên đúng thì comment giúp mình nha.)
Ở dưới lầu, xe cảnh sát bật tín hiệu khẩn cấp nhanh chóng ập đến, đặc công vũ trang được trang bị súng ống đầy đủ, sơ tán những người vây xem. Xe cứu thương cũng bị ngăn ở ngoài khu vực an toàn, nhân viên y tế vội vàng tới lui khiêng bệnh nhân không thể di chuyển được ra khu vực bên ngoài dây cảnh báo. Những người có thể di chuyển cũng được cảnh sát trợ giúp đưa đến khoảng đất trống bên kia đường.
Bộ đàm trước ngực Lục Thanh Thời vang lên: "Chị Lục, bọn em đã rút lui đến khu vực an toàn, khi nào mọi người xuống tới?"
Lục Thanh Thời giữ máy khoan điện trong tay không ngừng. Khi mở hộp sọ, máu bắn tung tóe văng lên mặt nàng, nàng nhanh chóng dùng băng gạc đè lên.
"Không được, tôi chưa thể rời đi..."
Nàng còn chưa dứt lời, Cố Diễn Chi kéo người từ dưới đất lên từng chút một: "Bình ga 15 kg nổ tương đương với 150 kg thuốc nổ TNT. Nơi này quá nguy hiểm, chị nhất định phải đi!"
Sức mạnh của cô làm cho Lục Thanh Thời vùng vẫy cũng vô ích, bị người ta kéo một mạch ra cửa. Nàng dùng một tay giữ khung cửa, tay kia dùng sức thoát khỏi trói buộc của cô.
"Tôi đi rồi cô ấy phải làm sao, đứa trẻ..." Nàng liếc nhìn cô gái trẻ đang nằm trên vũng máu, đôi mắt hơi ửng đỏ: "Không thể sống thiếu mẹ."
Cố Diễn Chi sửng sốt, nhìn chiếc áo choàng trắng nhuốm máu của nàng, không sạch sẽ hơn cô bao nhiêu, khuôn mặt dính đầy vết máu, khẩu trang che gần hết khuôn mặt thanh tú, chỉ có đôi mắt kia rạng rỡ phát sáng trong bóng tối.
Vạn vật nhất thời yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Lục Thanh Thời biết mình đang làm khó người khác. Nàng nuốt nước bọt, miễn cưỡng nói: "Cho tôi thêm mười phút nữa... Không... năm phút là được."
Nói xong, nàng xoay người đi vào trong phòng, tay chưa kịp chuẩn bị đã bị người khác túm chặt lấy.
Nàng bị động quay người lại, trên mặt mát lạnh. Cố Diễn Chi đeo mặt nạ phòng độc của mình lên cho nàng, ngón tay lạnh lẽo vây quanh ra sau tai nàng, thắt khóa lại.
Cô lùi lại một bước, đưa tay chào kiểu quân đội: "Bác sĩ Lục, bảo trọng."
Không cần lời nói, nàng cũng hiểu ý của cô, cũng có nghĩa là, cáo biệt.
Nàng nhìn thấy đôi mắt có chút nước của cô dần dần mở to, nụ cười sạch sẽ nở trên khóe môi, sau đó cô xoay người chạy lên lầu.
Lòng bàn tay Lục Thanh Thời nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, mặt nạ phòng độc mang trên mặt lạnh buốt, trên mặt nàng cũng lạnh lẽo. Nàng phải cố hết sức mới không hô ra miệng cái tên kia, cũng quay người lại chạy vào trong phòng.
"Tôi không đi! Nếu tôi đi, con bé sẽ chết!" Vu Quy ôm lấy tay vịn cầu thang không buông, hai chân đạp lung tung xuống đất, cố gắng hết sức hất hai người đang kéo cô ấy ra.
Đồ ba gai vô cùng tức giận, ước lượng cân nặng của cô ấy, mệnh lệnh của Đội trưởng Cố nhất định phải thực hiện. Anh ta nhổ hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa hai tay.
"Đừng tới đây!" Vu Quy kêu khóc, hai mắt đỏ ngầu: "Con bé còn chưa tắt thở, tim vẫn chưa ngừng đập, có khác gì những người ở bên ngoài! Mấy người bỏ con bé lại đây coi như là đao phủ! Hung thủ giết người!"
Hách Nhân Kiệt tức giận gầm lên: "Vậy mạng sống của chúng ta không phải là mạng sống sao?! Cô thấy rõ trong nhà có một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, cô muốn tất cả chúng ta ở lại đây chờ chết cùng một người tàn phế sao?!"
Vu Quy chống tay vịn từ dưới đất đứng lên, lau nước mắt, mím chặt môi, gằn từng chữ: "Từ khi bước vào trường y, điều tôi học được là cách chữa bệnh cứu người, không bao giờ từ bỏ bất kỳ một bệnh nhân nào. Nếu như bây giờ tôi rời đi, tôi sẽ có lỗi với bộ quần áo đang mặc trên người!"
Cô ấy quay đầu lại nhìn Hách Nhân Kiệt: "Mọi người đi đi, tôi muốn ở lại cắt cho con bé."
"Cô nhất định phải cứu con bé sao?" Giọng nói của Hách Nhân Kiệt trong bóng tối vô cùng bình tĩnh.
Vu Quy chạy tới cửa, không quay đầu lại: "Ừm."
Cô ấy lại đi vào căn nhà bị bao phủ bởi lớp sương mù lượn lờ do rò rỉ khí ga, cắn đèn pin soi tìm thuốc trong túi sơ cứu.
Đối diện xuất hiện thứ cô ấy cần, Hách Nhân Kiệt ngồi xuống đối diện với cô ấy: "Cho cô."
Trong mắt Vu Quy hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Hảo... Hảo Nhân tỷ... Không... không được... anh mau đi đi!"
Nói xong, cô ấy đẩy người ra ngoài cửa, Hách Nhân Kiệt hất tay cô ấy ra, mắng to: "F***! Cô có lương tâm, cô là bác sĩ! Tôi cũng là y tá! Chức nghiệp!"
"Bụp ——" Cưa điện bị ném xuống đất, bụi bay tứ tung đến mức nheo nheo mắt. Đồ ba gai phủi bụi trên người mình: "Cắt mà không có cưa điện sao được?"
Vu Quy yếu ớt cầm lấy con dao: "Tôi có cái này."
...
"Nhưng mà..." Cô ấy cắn răng: "Một hồi khi cắt xương đùi vẫn phải dùng máy cắt rung, Hảo Nhân tỷ, anh có mang theo không?"
Hách Nhân Kiệt mở túi sơ cứu ra, lắc đầu: "Không có."
Trong túi sơ cứu đều là dụng cụ và thuốc thường dùng, ai biết được có một ngày phải cắt cụt dã chiến như vậy.
Ở trong môi trường có nồng độ khí ô-xít-các-bon cao trong một thời gian dài, Hách Nhân Kiệt dần dần trở nên khó thở: "Nhanh lên, nếu không thì chưa đến lúc phát nổ, chúng ta sẽ bị trúng độc trước."
"Ok." Vu Quy hít một hơi thật sâu, cầm dao mổ vạch xuống một đường từ đùi cô bé, sau đó dùng dao cắt đứt phần cơ bắp.
Máu lập tức tuôn ra, Vu Quy nghiến răng: "Băng gạc."
"Dụng cụ tách màng xương."
Hách Nhân Kiệt đưa vào lòng bàn tay cô ấy.
Những kiến thức được học trong sách giáo khoa trước kia, những ký tự đen trắng lần lượt biến thành hình ảnh chân thực hiện diện trước mắt.
"Banh vén cơ, Hảo Nhân tỷ, tới đây giúp tôi kéo chỗ này, bên phải ——" Cô ấy kéo mô mềm ở đầu gần, đưa banh vén cơ cho Hách Nhân Kiệt.
"Không có máy cắt rung thì đành phải dùng cưa điện. Mặc dù biết sẽ làm tăng nguy cơ nhiễm trùng, nhưng... phải liều thôi."
Vu Quy cắn răng, đối với cô ấy, cưa cứu hỏa quá nặng, cô ấy phải dùng hai tay mới cầm chắc được. Vừa định nhấn công tắc, Cố Diễn Chi xông vào đè tay cô ấy lại.
"Đừng nhấn, cô nhấn một cái, bình ga sẽ nổ ngay lập tức." Cô thở hổn hển, nhìn mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Vu Quy, nuốt một ngụm nước bọt rồi từ từ buông tay ra.
"Giữ nguyên như vậy, tuyệt đối không được nhúc nhích."
"Đội trưởng Cố ——" Nhìn thấy đội trưởng của mình đột nhiên xuất hiện, Đồ ba gai dường như hiểu được cô muốn làm gì.
Cố Diễn Chi ngắt lời anh ta, vỗ vỗ vai anh ta: "Bảo vệ cho họ thật tốt."
Nói xong, cô xoay người đẩy cửa phòng bếp.
Cô nhấn bộ đàm trước ngực: "Chuẩn bị thùng chống cháy nổ xong chưa?"
Chỉ huy hiện trường tiếp nhận máy truyền tin: "Tất cả đã sẵn sàng, đồng chí Cố chú ý an toàn."
Đám đông vây xem náo nhiệt ở hai đầu con hẻm đã được di tản, người dân xung quanh cũng đã được đưa ra khỏi hiện trường, xe cứu thương chở người bị thương cũng đã chạy tới bệnh viện. Trên khu đất trống có đặt một thùng chống cháy nổ, cảnh sát vũ trang giơ khiên chắn chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Diễn Chi chỉ cười không nói, tắt bộ đàm, quan sát bình ga đang bốc cháy, tiến đến gần từng bước một. Khí ô-xít-các-bon xộc vào khoang mũi qua khe hở của mũ bảo hiểm, nhiệt độ tuôn ra từng lớp từng lớp, có thể nghe thấy âm thanh da lông cuộn cháy. Cố Diễn Chi đưa tay ra, xách bình ga lên, sau đó ôm chặt vào lòng.
Cô đi ngang qua Vu Quy và Hách Nhân Kiệt, bước xuống cầu thang, đến chỗ ngoặt, tiếp tục đi xuống, ôm bom hẹn giờ trong lòng, đi ngang qua Lục Thanh Thời, xuyên qua làn khói dày đặc. Cô phải đi 120 bậc thang mới có thể đặt bình ga vào bên trong thùng chống cháy nổ.
Không khí nóng làm tan chảy bộ đồng phục cứu hỏa của cô, cô có thể ngửi thấy mùi cháy khét tỏa ra từ cơ thể mình. Khí ô-xít-các-bon nồng nặc tiến vào khoang mũi, làm cho tầm mắt cô dần dần mờ đi, mồ hôi chảy ròng ròng theo từng bước chân, còn chưa trượt tới cằm đã bị sóng nhiệt hong khô.
Lục Thanh Thời nói, không được vận động mạnh, miệng vết thương rách ra sẽ rất phiền toái.
Vai trái của cô dần mất đi sức lực, cơn đau khiến cô sắc mặt tái nhợt, bình ga trượt xuống từng chút từng chút, phát ra tiếng xèo xèo.
Cố Diễn Chi gầm lên một tiếng từ sâu trong cổ họng, bắt đầu tăng tốc chạy nước rút.
Mọi người đều dán mắt vào lối vào của hành lang, chờ đợi khoảnh khắc cô bước ra, hoặc là —— đất trời rung chuyển.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cảnh sát vũ trang siết chặt khiên chắn, ánh lửa sáng chói mắt trong đêm tối, cuối cùng Cố Diễn Chi cũng lao ra khỏi bóng tối.
"Lui ra phía sau!!!"
Bình ga trong tay cô khẽ rung lên, van khí bật ra phát ra tiếng kêu. Hai mắt Cố Diễn Chi đỏ ngầu, ngọn lửa sơn lên toàn bộ cơ thể cô một lớp màu vàng. Khi cách thùng chống cháy nổ năm bước, cô nhảy khỏi mặt đất lấy đà, ngọn lửa vẽ nên một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung. Nếu không có tiếng nổ đinh tai nhức óc và sóng xung kích có thể lật tung một người trưởng thành, thực sự giống như một màn pháo hoa tuyệt đẹp.
"Bang ——" Ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời đêm, một đứa trẻ đang làm bài tập trước cửa sổ ngẩng đầu lên: "Mẹ ơi, nhìn xem, pháo hoa kìa!"
"Được rồi, bên tôi sắp xong rồi. Mọi người đã tìm thấy gia đình của đứa trẻ kia chưa? Nhất định phải giao tiếp tốt ——"
Lục Thanh Thời cầm bộ đàm, còn chưa nói xong, đất trời rung chuyển, quạt điện trên trần lắc lư, lung lay sắp đổ. Đột nhiên nàng nhào lên người bệnh nhân, quạt trần nện xuống lưng vô cùng đau đớn làm mắt nàng tối sầm lại, bụi rơi ập xuống, nàng lấy tay bảo vệ đầu bệnh nhân.
Khi tất cả kết thúc, nàng loạng choạng đứng lên chạy đến bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy lính cứu hỏa máu me khắp người đang được đưa lên xe cứu thương. Đầu ngón tay cầm song cửa sổ trở nên trắng bệch.
"Ông ——" Với tiếng gầm rú của máy cưa, hai chân bị đè dưới tủ sắt bị tách khỏi cơ thể, Vu Quy nhanh chóng đè lượng lớn băng gạc lên để cầm máu.
Cô ấy đỏ mắt hét lên: "Anh có ổn không?"
Đồ ba gai dùng kìm thủy lực cắt đứt dây xích trên tay cô bé: "Được rồi!"
Hách Nhân Kiệt ôm lên chạy xuống dưới lầu, Vu Quy cầm túi dịch chạy nhanh xuống lầu, sau đó nhìn thấy Lục Thanh Thời đang thất hồn lạc phách cấp cứu cho Cố Diễn Chi máu me khắp người.
Cô ấy sững sờ ngay tại chỗ: "Cô Lục..."
Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Lục Thanh Thời. Từ ngày đầu tiên cô ấy đến Đại học Y khoa Nhân Tế, Lục Thanh Thời luôn như núi thái sơn đổ ập xuống thì mặt cũng không chút thay đổi, phẩm chất chuyên môn xuất sắc tạo nên sự bình tĩnh vượt trội hơn người bình thường. Sự điềm tĩnh trong tính cách cho nàng sự lý trí trong việc xử lý bệnh tình. Cô ấy nghĩ rằng Lục Thanh Thời không có kẽ hở, không có người nào hay chuyện gì có thể tác động đến nàng.
Cho đến hôm nay, Vu Quy mới phát hiện ra một mặt khác không muốn ai biết của nàng. Hóa ra... cô Lục cũng sẽ khóc.
"Chủ nhiệm Lục, huyết áp là 40 —— 60, oxy trong máu là 50, vẫn không tăng lên!"
Monitor theo dõi vang lên ầm ĩ, như thể đang gõ vào lòng nàng.
Lục Thanh Thời đỏ mắt cầm kéo cắt quần áo của cô, đồng phục cứu hỏa đã chảy ra dính chặt vào cơ thể cô, gây bỏng ở nhiều mức độ khác nhau. Nàng dùng kẹp bóc ra từng chút một.
"Lidocain... Không phải..." Nàng nhanh chóng lắc đầu, lần đầu tiên nàng do dự khi dùng thuốc: "Ad... Adrenalin 5mg tiêm tĩnh mạch."
"Không ổn, oxy trong máu giảm xuống còn 40." Một phút sau khi dùng thuốc, y tá lại hô lên.
Ánh nước trong mắt Lục Thanh Thời cuối cùng cũng tràn ra, rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của cô từng giọt từng giọt.
Tám tiếng trước, cô vẫn còn nhảy nhót ở trước mặt nàng, nói: "Có bác sĩ Lục ở đây, sợ cái gì chứ?"
Tám tiếng sau, cô nằm ở đây, không còn hơi thở và nhịp tim tự chủ, cả người lạnh băng như khối đá.
Nỗi đau xé toạc ký ức.
Năm năm trước.
Đứa bé nho nhỏ ngồi trên giường bệnh vỗ tay với nàng, mặt mày cũng tương tự nàng.
"Mẹ là bác sĩ giỏi nhất ở Bệnh viện Hiệp Hòa, con không sợ!"
Chỉ sáu tiếng sau, đứa bé nằm trên bàn mổ, toàn bộ hơi thở và nhịp tim đều ngừng đập, mọi phương pháp cứu chữa đều đã làm. Bác sĩ gây mê đứng lên cúi đầu thông báo ca phẫu thuật thất bại, bệnh nhân tử vong.
Kẹp cầm máu trong tay nàng rơi vào khay kêu leng keng.
Kể từ ngày đó, Lục Thanh Thời không bao giờ cười nữa.
"Cạch ——" Dao mổ rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn tan, hai tay Lục Thanh Thời run rẩy buông xuống.
"Tử vong... Thời gian tử vong..."
"Không!" Một bóng người lao đến, hất y tá bên cạnh giường ra rồi nằm sấp trên người cô làm hô hấp nhân tạo. Đôi mắt ấy cũng đỏ hoe như nàng, nhưng lại mang theo sự kiên trì không lùi bước.
"Cô Lục, đừng từ bỏ! Cô là bác sĩ chuyên khoa cấp cứu, là bác sĩ giỏi nhất trong khoa Cấp cứu của Đại học Y khoa Nhân Tế, nếu như ngay cả cô cũng từ bỏ —" Cô ấy liếc nhìn Cố Diễn Chi đang bất tỉnh, nước mắt rơi xuống lách tách lách tách.
"Đội trưởng Cố... thật sự không thể cứu được."