Dấu chân nặng nề in trên mặt đường phủ tuyết trắng xóa... Dọc theo lối đi dẫn đến căn hộ nhỏ, nơi Ngụy Tần Khôn đã thấy Lam Hải Như cùng người đàn ông ấy đi vào.
Đó là nhà của cô sao? Một căn hộ nằm trên diện tích không lớn, không nằm ngoài mặt phố, nhưng môi trường xung quanh đặc biệt an tĩnh. Trước hiên nhà, những khóm hoa cẩm tú cầu thanh nhã nhẹ nhàng đón lấy từng bông tuyết giá lạnh.
Cửa rào không khóa, được bàn tay lạnh buốt của một người đàn ông nhẹ nhàng mở ra. Anh tiến đến gần cửa chính, đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rã của hai người bên trong.
Có vẻ như họ đang ăn lẩu, cùng nhau kể về những chuyện trong ngày vừa qua. Ngụy Tần Khôn có thể nhận ra giọng cười của người con gái ấy đang vui vẻ biết nhường nào.
Họ... Thật sự rất hạnh phúc...
Từ một người có đủ tư cách đứng ra phía trước bảo vệ và xua đuổi những kẻ có ý đồ đen tối với cô. Nay lại biến thành người thứ ba, ngậm ngùi đứng nép một góc nhìn cô vui vẻ với người khác.
Tất cả đều do anh, lúc có lại không biết trân trọng.
Kiều Lãng nói đúng, thà không gặp sẽ không đau lòng nhiều thêm. Vậy mà anh vẫn cố chấp tìm đến, rồi đứng đây đội gió, đội tuyết, rõ ràng đã rất gần nhưng mãi chần chừ chẳng dám gõ cửa.
"Khụ...khụ..."
Âm thanh ngoài cửa, chợt thu hút Lam Hải Như và Đặng Thành Khiêm. Dường như họ đều nghe thấy tiếng ho của ai đó vọng vào từ hướng bên ngoài, nên liền im lặng, lắng nghe.
"Hình như có ai ngoài cửa, để em ra xem."
"Để anh đi cho, lỡ có nguy hiểm gì thì sao? Em ngồi yên ở đây chờ anh!" Đặng Thành Khiêm nói xong, liền đi ra.
Lúc anh mở cửa, Lam Hải Như cũng ra tới và thứ va vào tầm nhìn của cả hai, chỉ có những dấu chân đang dần bị tuyết vùi lấp.
"Đúng là có người vừa tới đây." Lam Hải Như tự nhủ thành lời.
Cô nhíu mày, đảo mắt nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Cảm giác hoang mang, nghi hoặc cũng dần xuất hiện.
"Chắc ai đó tìm nhầm nhà thôi, em đừng nghĩ nhiều. Còn nếu cảm thấy sợ, hay đêm nay em cho anh ngủ lại trong phòng khách, để anh canh chừng cho." Đặng Thành Khiêm thật lòng đưa ra đề nghị.
Ban đầu, anh nghĩ cô sẽ từ chối, nhưng không ngờ rằng Lam Hải Như đã gật đầu đồng ý.
"Vậy làm phiền anh nha! Gần đây có mấy nhà bị mất trộm, nên em hơi sợ..."
"Không phiền, bảo vệ em là điều anh muốn làm mà! Em vào nhà đi, để anh ra khóa cửa cổng." Anh cười hiền, rồi liền đi ra khóa cửa rào trước nhà.
Sau đó, cả hai cùng trở vào trong.
Một lúc sau, đèn trong nhà cũng được tắt đi. Ngụy Tần Khôn mới bước ra khỏi góc khuất phía sau thân cây tử đằng bên kia đường.
Tuyết, đã phủ trắng trên mái tóc đen của người đàn ông, đôi tay lạnh cóng đến mất cảm giác, nhưng có vẻ như anh chẳng hề quan tâm tới.
Đôi mi mắt nặng trĩu sự thống khổ cứ nhìn mãi về phía căn nhà ấy, nơi đó có người con gái anh yêu, nhưng có lẽ cả đời này đã chẳng còn cơ hội để cận kề, chăm lo nữa...
Lặng thinh một mình, ôm lấy nỗi đau lê bước trên con đường đơn độc không bóng người. Lấy tuyết kia bầu bạn và giọt nước mắt vừa rơi làm liều thuốc dẫn, chữa lành đau thương...
[...]
Kể từ lần gặp, nhưng cũng không hẳn là gặp đó, Ngụy Tần Khôn không trở về Thủ đô Y nữa.
Anh chuyển sang thành phố S, thuê một căn hộ chung cư gần cửa hàng hoa Hải Đường của Lam Hải Như. Mỗi ngày, Ngụy Tần Khôn đều lái xe dừng bên vệ đường, rồi âm thầm dõi theo bóng hình cô ấy.
Đều đặn cứ như vậy cho tới một tháng sau, Lam Hải Như vẫn không hề hay biết. Tuy cô có để ý đến chiếc xe cứ đỗ mãi bên kia đường từ ngày này sang ngày nọ, nhưng cũng chỉ tự thắc mắc rồi lại thôi, căn bản không bận tâm nhiều.
Hôm nay đẹp trời, nên Kiều Lãng lại tới thăm em gái.
Anh vào cửa hàng và đã đi thẳng đến quầy thu ngân, nhưng Lam Hải Như chỉ nhìn chằm chằm về phía chiếc xe bên kia đường, tuyệt nhiên không hề nhận ra sự xuất hiện của ông anh họ ấy.
Thấy vậy, Kiều Lãng cũng nhìn theo, rồi quay lại nhìn cô, sau đó ngang nhiên đứng ra, lấy khuôn mặt anh tuấn của mình làm tầm nhìn trung tâm trong mắt cô gái.
Ngay lập tức, khiến Lam Hải Như giật mình.
"Anh này, làm em hết hồn à!"
"Có tật nên giật mình hả?" Kiều Lãng điềm nhiên đáp.
"Gì chứ? Có bao giờ em làm chuyện ác đâu mà sợ."
"Vậy nhìn cái gì mà mất hồn thế kia? Bên kia đường có quái nhân à?"
Nếu Ngụy Tần Khôn nghe thấy câu này của Kiều Lãng, chắc sẽ đau lòng biết mấy. Bởi vì quái nhân đó, chính là anh.
"Em cũng không biết. Nhưng anh nhìn xem chiếc xe bên đó có gì lạ không?" Lam Hải Như nói, tay chỉ về chiếc siêu xe đắc tiền bên đường.
Kiều Lãng theo phải xạ đã đưa mắt nhìn theo, rồi nhanh chóng trả lời: "Bình thường mà, có gì lạ đâu?"
"À quên, anh có ở đây hằng ngày đâu mà biết lạ chỗ nào." Cô tỏ ra mất hứng.
Anh lại mất hết kiên nhẫn, nên hỏi ngay:
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Thì cả tháng nay chiếc xe đó đó, ngày nào cũng đậu đúng cái vị trí đó. Em có cảm giác như hành động của mình, luôn bị ai đó quan sát."
Giờ thì Kiều Lãng mới để tâm tới. Anh nhìn chiếc xe đó, cộng thêm vận hành não bộ để suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề.
Trầm ngâm một chút, Kiều Lãng mới nhìn Lam Hải Như, rồi ngập ngừng hỏi:
"Gần đây... Ngụy Tần Khôn có gặp em không?"
Đó là nhà của cô sao? Một căn hộ nằm trên diện tích không lớn, không nằm ngoài mặt phố, nhưng môi trường xung quanh đặc biệt an tĩnh. Trước hiên nhà, những khóm hoa cẩm tú cầu thanh nhã nhẹ nhàng đón lấy từng bông tuyết giá lạnh.
Cửa rào không khóa, được bàn tay lạnh buốt của một người đàn ông nhẹ nhàng mở ra. Anh tiến đến gần cửa chính, đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rã của hai người bên trong.
Có vẻ như họ đang ăn lẩu, cùng nhau kể về những chuyện trong ngày vừa qua. Ngụy Tần Khôn có thể nhận ra giọng cười của người con gái ấy đang vui vẻ biết nhường nào.
Họ... Thật sự rất hạnh phúc...
Từ một người có đủ tư cách đứng ra phía trước bảo vệ và xua đuổi những kẻ có ý đồ đen tối với cô. Nay lại biến thành người thứ ba, ngậm ngùi đứng nép một góc nhìn cô vui vẻ với người khác.
Tất cả đều do anh, lúc có lại không biết trân trọng.
Kiều Lãng nói đúng, thà không gặp sẽ không đau lòng nhiều thêm. Vậy mà anh vẫn cố chấp tìm đến, rồi đứng đây đội gió, đội tuyết, rõ ràng đã rất gần nhưng mãi chần chừ chẳng dám gõ cửa.
"Khụ...khụ..."
Âm thanh ngoài cửa, chợt thu hút Lam Hải Như và Đặng Thành Khiêm. Dường như họ đều nghe thấy tiếng ho của ai đó vọng vào từ hướng bên ngoài, nên liền im lặng, lắng nghe.
"Hình như có ai ngoài cửa, để em ra xem."
"Để anh đi cho, lỡ có nguy hiểm gì thì sao? Em ngồi yên ở đây chờ anh!" Đặng Thành Khiêm nói xong, liền đi ra.
Lúc anh mở cửa, Lam Hải Như cũng ra tới và thứ va vào tầm nhìn của cả hai, chỉ có những dấu chân đang dần bị tuyết vùi lấp.
"Đúng là có người vừa tới đây." Lam Hải Như tự nhủ thành lời.
Cô nhíu mày, đảo mắt nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Cảm giác hoang mang, nghi hoặc cũng dần xuất hiện.
"Chắc ai đó tìm nhầm nhà thôi, em đừng nghĩ nhiều. Còn nếu cảm thấy sợ, hay đêm nay em cho anh ngủ lại trong phòng khách, để anh canh chừng cho." Đặng Thành Khiêm thật lòng đưa ra đề nghị.
Ban đầu, anh nghĩ cô sẽ từ chối, nhưng không ngờ rằng Lam Hải Như đã gật đầu đồng ý.
"Vậy làm phiền anh nha! Gần đây có mấy nhà bị mất trộm, nên em hơi sợ..."
"Không phiền, bảo vệ em là điều anh muốn làm mà! Em vào nhà đi, để anh ra khóa cửa cổng." Anh cười hiền, rồi liền đi ra khóa cửa rào trước nhà.
Sau đó, cả hai cùng trở vào trong.
Một lúc sau, đèn trong nhà cũng được tắt đi. Ngụy Tần Khôn mới bước ra khỏi góc khuất phía sau thân cây tử đằng bên kia đường.
Tuyết, đã phủ trắng trên mái tóc đen của người đàn ông, đôi tay lạnh cóng đến mất cảm giác, nhưng có vẻ như anh chẳng hề quan tâm tới.
Đôi mi mắt nặng trĩu sự thống khổ cứ nhìn mãi về phía căn nhà ấy, nơi đó có người con gái anh yêu, nhưng có lẽ cả đời này đã chẳng còn cơ hội để cận kề, chăm lo nữa...
Lặng thinh một mình, ôm lấy nỗi đau lê bước trên con đường đơn độc không bóng người. Lấy tuyết kia bầu bạn và giọt nước mắt vừa rơi làm liều thuốc dẫn, chữa lành đau thương...
[...]
Kể từ lần gặp, nhưng cũng không hẳn là gặp đó, Ngụy Tần Khôn không trở về Thủ đô Y nữa.
Anh chuyển sang thành phố S, thuê một căn hộ chung cư gần cửa hàng hoa Hải Đường của Lam Hải Như. Mỗi ngày, Ngụy Tần Khôn đều lái xe dừng bên vệ đường, rồi âm thầm dõi theo bóng hình cô ấy.
Đều đặn cứ như vậy cho tới một tháng sau, Lam Hải Như vẫn không hề hay biết. Tuy cô có để ý đến chiếc xe cứ đỗ mãi bên kia đường từ ngày này sang ngày nọ, nhưng cũng chỉ tự thắc mắc rồi lại thôi, căn bản không bận tâm nhiều.
Hôm nay đẹp trời, nên Kiều Lãng lại tới thăm em gái.
Anh vào cửa hàng và đã đi thẳng đến quầy thu ngân, nhưng Lam Hải Như chỉ nhìn chằm chằm về phía chiếc xe bên kia đường, tuyệt nhiên không hề nhận ra sự xuất hiện của ông anh họ ấy.
Thấy vậy, Kiều Lãng cũng nhìn theo, rồi quay lại nhìn cô, sau đó ngang nhiên đứng ra, lấy khuôn mặt anh tuấn của mình làm tầm nhìn trung tâm trong mắt cô gái.
Ngay lập tức, khiến Lam Hải Như giật mình.
"Anh này, làm em hết hồn à!"
"Có tật nên giật mình hả?" Kiều Lãng điềm nhiên đáp.
"Gì chứ? Có bao giờ em làm chuyện ác đâu mà sợ."
"Vậy nhìn cái gì mà mất hồn thế kia? Bên kia đường có quái nhân à?"
Nếu Ngụy Tần Khôn nghe thấy câu này của Kiều Lãng, chắc sẽ đau lòng biết mấy. Bởi vì quái nhân đó, chính là anh.
"Em cũng không biết. Nhưng anh nhìn xem chiếc xe bên đó có gì lạ không?" Lam Hải Như nói, tay chỉ về chiếc siêu xe đắc tiền bên đường.
Kiều Lãng theo phải xạ đã đưa mắt nhìn theo, rồi nhanh chóng trả lời: "Bình thường mà, có gì lạ đâu?"
"À quên, anh có ở đây hằng ngày đâu mà biết lạ chỗ nào." Cô tỏ ra mất hứng.
Anh lại mất hết kiên nhẫn, nên hỏi ngay:
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Thì cả tháng nay chiếc xe đó đó, ngày nào cũng đậu đúng cái vị trí đó. Em có cảm giác như hành động của mình, luôn bị ai đó quan sát."
Giờ thì Kiều Lãng mới để tâm tới. Anh nhìn chiếc xe đó, cộng thêm vận hành não bộ để suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề.
Trầm ngâm một chút, Kiều Lãng mới nhìn Lam Hải Như, rồi ngập ngừng hỏi:
"Gần đây... Ngụy Tần Khôn có gặp em không?"