• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi khách sạn trở về nhà, Lam Hải Như lại tiếp tục chiến tranh lạnh với Ngụy Tần Khôn.

Cả hai nằm trên giường, nhưng mỗi người một hướng, quay lưng về nhau. Anh ta, cũng chẳng có lấy một lời giải thích, cứ như cho rằng, nhất định Lam Hải Như sẽ là người chủ động giảng hòa như lần trước.

Hay tại anh đang thấy bản thân căn bản chưa làm gì quá đáng, nên mới im lặng, không chịu nhận sai?

Thời gian vẫn trôi qua, trời cũng sắp sáng, nhưng chưa ai có thể chợp mắt. Cuối cùng, vẫn là Lam Hải Như lên tiếng trước: "Anh ngủ chưa?"

"Em nói đi, anh vẫn đang nghe!" Ngụy Tần Khôn khẽ đáp.

"Anh còn yêu cô ấy, đúng không?" Giọng cô rất trầm, chất chứa bên trong là biết bao ấm ức, buồn sầu, có cả lo sợ.

Sợ câu trả lời của anh lại khiến mưa trên mi mắt.

"Vấn đề này, anh đã từng nói rồi! Anh chỉ xem Lâm Yên như một người bạn đang cần anh giúp đỡ."

"Vậy một tháng qua tình bạn của hai người tiến triển tới đâu rồi?"

"Anh không muốn cãi nhau. Em ngủ đi, anh qua thư phòng. Khi nào em bình tĩnh lại, rồi hãy nói chuyện."

Lúc Ngụy Tần Khôn bước xuống giường, Lam Hải Như cũng bật người ngồi dậy, tiếp tục chất vấn:

"Ngụy Tần Khôn, rốt cuộc anh có xem em là vợ không? Anh có từng nghĩ tới cảm giác của em chưa?"

Người đàn ông ấy đã không thể bước tiếp, khi nghe thấy những gì vợ mình vừa hỏi. Quay lại nhìn cô, thái độ của anh tuyệt nhiên lạnh lùng.

"Nếu không xem em là vợ, anh có đối xử với em như thế này sao?"



Một câu trả lời, khiến Lam Hải Như phải nhếch mép cười nhạt:

"Nói như vậy, là anh cảm thấy đang đối xử rất tốt với em đó sao? Vậy anh có nghĩ tới cảm giác của em không? Cái cảm giác khi nhìn anh nửa đêm chạy đi chăm sóc, lo lắng cho người phụ nữ khác. Nhiều lần anh nói dối, em vờ như không hay không biết, anh có biết lúc đó em đau lòng như nào không? Anh xót người ta thương anh, vậy em cũng thương anh mà, sao anh không xót cho em? Chẳng lẽ yêu anh, là em sai hay sao?"

Càng nói, chất giọng ấm ức ấy càng nghẹn ngào. Nước mắt không còn tự chủ liền thi nhau rơi xuống, ướt đẫm đôi gò má.

Thấy cô khóc, Ngụy Tần Khôn lại mủi lòng. Anh thương cô, điều đó là thật. Cô buồn, anh cũng xót, nhưng cũng cố chấp nặng lòng cả hai bên, nên mới khiến mọi chuyện bị đẩy vào cục diện rối ren này.

Nghĩ một hồi, anh quyết định không đi đâu nữa, mà quay lại ôm lấy cô gái ấy, để dỗ dành, an ủi.

"Em không sai! Tất cả đều là lỗi của anh, anh xin lỗi!"

"Ngoan nào, đừng khóc nữa!"

Ôm chầm lấy anh, Lam Hải Như bật khóc như một đứa trẻ, để xõa hết tất thảy ấm ức, ủy khuất lẫn tổn thương trong lòng.

Những tiếng nấc ngậm ngùi xé tan cái tĩnh lặng giữa khuya. Yêu thôi mà, sao phải khổ sở trăm bề như thế chứ?

Cô biết, khóc sẽ không thể giải quyết được gì. Nên chỉ nương theo cảm xúc nhất thời một chút, rồi lại ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn anh, khẽ khàng đề nghị:

"Nếu anh yêu em, vậy hãy hứa với em, đừng bao giờ gặp lại cô ấy nữa, được không?"

Nói cho cùng, thì Ngụy Tần Khôn vẫn phải chọn lựa, vẫn phải dứt khoát một lần mới có thể chấm dứt mọi chuyện.

Còn được hay không, nhìn vẻ mặt đắn đo của anh lúc này là biết ngay, Lam Hải Như không cần nghe cũng biết được câu trả lời.

Ngây ngô bật cười như một kẻ rơi vào cảnh thống khổ, bị biến thành con ngốc, dở dở ương ương chẳng biết nên làm gì, chỉ biết bất lực, cười trong dòng nước mắt.

"Sao vậy? Bạn bè thôi mà, không gặp nhau nữa cũng khó khăn thế hả anh?"



"Hải Như, em đừng có trẻ con nữa. Lâm Yên đang bị bệnh, làm sao anh có thể bỏ mặc cô ấy được? Huống hồ, anh chỉ quan tâm cô ấy như một người bạn bình thường, em đừng tự suy nghĩ lung tung rồi khiến mọi chuyện rối lên."

"Anh không thể bỏ mặc cô ấy? Anh chỉ xem cố ấy là bạn? Ok, em hiểu rồi!" Lam Hải Như gật đầu tỏ vẻ thông suốt, sau đó liền dùng tay lau hết nước mắt trên mặt, rồi mỉm cười thật an nhiên một cái.

"Để không khiến anh khó xử, tự do làm đều mình muốn. Em nghĩ, chúng ta nên ly hôn sẽ tốt hơn."

Ngụy Tần Khôn lập tức cau mày khi nghe xong những lời lẽ đó. Lam Hải Như nói ra, mà thái độ bình thản đến mức khiến anh phải kinh ngạc.

Có lẽ, khi gom đủ đau thương và thất vọng, con người ta sẽ học cách chấp nhận buông bỏ. Và hiện tại, Lam Hải Như đang thực hành điều đó.

Chồng cô, tuy chưa làm gì vượt quá giới hạn với người yêu cũ. Nhưng che giấu, nói dối và có nhiều hành động mập mờ sau lưng cô, đó vẫn là phản bội.

Anh chưa ngoại tình công khai, nhưng đã ngoại tình trong tư tưởng. Bởi có khi nào, người ta gọi, mà anh không lật đật chạy đi tìm, bất kể đêm hôm?

Nên dừng lại thôi! Cô tự thấy bản thân cần làm vậy, trước khi phải chứng kiến thêm cảnh tượng đau lòng hơn sẽ làm trái tim mình tan vỡ.

"Lẽ ra ngay từ đầu, em không nên đến bên anh, khiến anh phải miễn cưỡng yêu em. Tình yêu mà, không đấu tranh được thì nên mãi mãi từ bỏ. Em hiểu rồi, cũng biết mình nên làm gì!"

Lam Hải Như mỉm cười, rồi chủ động cách xa người đàn ông ấy. Khoảnh khắc đó lại khiến Ngụy Tần Khôn chợt thấy hụt hẫng.

"Về phần ba mẹ, ngày mai họ về, em sẽ giúp anh giải thích! Em nghĩ mẹ sẽ tôn trọng quyết định của em thôi. Về sau, là lúc anh không còn phải đấu tranh chọn lựa, là lúc anh chính thức được trả lại tự do."

Nói xong, cô liền quay lưng đi về phía cửa.

Một lần dứt khoát là chẳng quay đầu nhìn lại, mặc kệ khi bước ra khỏi căn phòng này, tâm trạng có tồi tệ ra sao, nước mắt có rơi bao nhiêu, cô cũng không muốn người đàn ông ấy nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình nữa.

Cửa phòng mở ra rồi khép lại, cũng như cuộc hôn nhân ấy. Có mở đầu, có cả chia ly...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK