Tập đoàn Ngụy thị...
Trợ lý Điền vừa bước vào đã đi đến trước mặt Ngụy Tần Khôn, kính cẩn cúi đầu: "Sếp gọi em!"
"Vẫn chưa có thông tin gì của vợ tôi sao?"
"Vâng!" Điền Giang buồn bã đáp.
Suốt chín tháng qua, có ngày nào mà Ngụy Tần Khôn không gọi cậu lên để hỏi đúng một câu đó. Và lần nào cậu cũng khiến anh ta thất vọng.
"Nghĩ kỹ xem còn nơi nào chưa tìm qua không?"
Trợ lý Điền ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
"Ngoài một vài nơi ở thành phố S ra, thì ở phạm vi trong nước, nơi nào cũng từng tìm qua rồi."
Thành phố S? Kiều Lãng...
"Chuẩn bị xe, đến tập đoàn Kiều thị cùng tôi."
Ngụy Tần Khôn đã nghĩ ra điều gì đó, nên anh lập tức rời khỏi bàn làm việc, đồng thời bảo Trợ lý Điền nhanh chóng sắp xếp đi cùng.
[...]
Vài giờ sau đó, Ngụy Tần Khôn đã gặp được Kiều Lãng, cả hai đang ngồi trước bàn trà tại tập đoàn Kiều thị.
"Nếu tôi nhớ không lầm, thì lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là cách đây ba tháng trước. Hôm nay lại tìm tới đây, vẫn vì chuyện cũ sao?" Kiều Lãng nhấm nháp tí trà, rồi nhàn nhã cất lời.
"Lần trước, tôi chỉ nghi ngờ. Nhưng lần này, nhất định bắt anh phải nói ra tung tích của Như Như."
Ngụy Tần Khôn kiên định như vậy, nhưng Kiều Lãng chỉ cười nhạt, rồi thản nhiên đối đáp:
"Dựa vào đâu mà cậu khẳng định, tôi biết em ấy đang ở đâu?"
"Thành phố S, là địa phận mà anh có thể thâu tóm trong tay. Để che giấu một người, căn bản không khó. Người của tôi đã điều tra rất nhiều nơi ở đây, riêng một vài con đường lân cận với đường A là không thể nghe ngóng bất cứ thông tin gì. Anh nói thử xem, nếu không phải anh nhúng tay vào thì là ai?"
"Cậu đề cao tôi quá rồi! Kiều Lãng tôi chỉ là một Tổng giám đốc của một công ty nhỏ ở thành phố này, chứ đâu phải Chủ tịch Tỉnh mà muốn thâu tóm nơi nào cũng được." Kiều Lãng cười điềm tĩnh.
Nhận thấy đối phương không có ý định sẽ giúp mình, Ngụy Tần Khôn nhất thời trưng ra khuôn mặt bất lực.
Nhìn anh ta sầu muộn, một năm qua vì nhớ nhung, tìm kiếm một người mà gầy đi rất nhiều, Kiều Lãng bất giác cảm thấy mủi lòng.
"Sao không bỏ cuộc đi? Biết đâu bây giờ, em ấy đã có cuộc sống tốt với người khác rồi..."
"Nếu thật sự là vậy, tôi vẫn muốn gặp để nói với cô ấy một lời xin lỗi. Sau đó, sẽ thành tâm chúc phúc."
Ngụy Tần Khôn nói xong, không gian giữa hai người đàn ông liền lắng xuống.
Kiều Lãng cứ trầm mặc không nói gì, đợi đến lúc Ngụy Tần Khôn chuẩn bị ra về, anh mới lên tiếng:
"Đúng là tôi đã giúp Như Như tránh khỏi sự tìm kiếm của cậu. Tôi cũng biết em ấy đang ở đâu, cuộc sống hiện tại thế nào. Nhưng tôi nghĩ, cậu không nên đến đó, bởi vì gặp lại rồi sẽ càng đau lòng hơn thôi."
"Nên quên hết quá khứ đi, tìm người mới và bắt đầu lại từ đầu."
"Tại sao?" Ngụy Tần Khôn nhíu mày.
"Vì phải chúc phúc cho người mình yêu, thật sự không dễ dàng."
[...]
Đêm đông không khí thật lạnh, cái lạnh ngoài da sao bằng cái lạnh tê tái trong lòng...
Lam Hải Như thật ghét mùa đông, vì mùa đông năm đó cô đã mãi mãi mất đi đứa con của mình.
"Tuyết đang rơi, em đứng ngoài này làm gì? Ngộ nhỡ cảm lạnh thì sao?"
Người đàn ông vừa lên tiếng nhắc nhở, quan tâm cô là Đặng Thành Khiêm. Người đã ở bên cạnh, chăm sóc và lo lắng cho cô nhiều tháng qua. Anh cũng giống cô vậy, từng bị phản bội và từng đổ vỡ trong hôn nhân...
Có lẽ hai trái tim đều thiếu mất một mảnh ghép, nên bên nhau lâu dài, lại trở nên đồng điệu, gắn kết lúc nào không hay.
Nắm lấy vạt áo choàng vừa được người đàn ông khoác lên vai, Lam Hải Như nhìn qua anh, khẽ mỉm cười:
"Em không thấy lạnh, cũng vừa định vào thì anh ra tới."
Lúc đó, Đặng Thành Khiêm chợt chủ động nắm lấy hai bàn tay của cô gái, sau đó chỉ thấy anh đã cau mày, không vui.
"Tay lạnh ngắt thế này mà còn bảo không lạnh nữa. Mau vào trong ngồi đi, để anh dọn cho."
"Không lạnh thật mà, để em phụ anh cho nhanh!" Hải Như mỉm cười tự nhiên, rồi định quay qua dọn dẹp mấy chậu hoa nhỏ bên cạnh, nhưng đã sớm bị người đàn ông ấy ngăn cản.
"Thôi được rồi, để đó anh làm! Em vào trong ngồi đi."
"Chịu thua anh đó! Vậy anh dọn nhanh rồi về, tối nay em nấu lẩu chiêu đãi anh!" Lam Hải Như vừa nói, vừa cười, còn nháy mắt tinh nghịch.
"Sướng vậy? Thế anh phải dọn nhanh mới được, em đi vào nhanh đi cho anh dọn." Đặng Thành Khiêm miệng nói, tay đẩy Hải Như đi vào trong.
Lúc này, những hình ảnh tình cảm của hai người họ đều được thu trọn vào tấm mắt của một người đàn ông đang dừng xe bên đường.
Sau bao tháng ngày mòn mỏi chờ mong, nhiều đêm thao thức vì nhớ nhung nên không thể chợp mắt. Nay, Ngụy Tần Khôn cũng đã tìm thấy, nhưng thấy rồi lại chẳng dám bước ra đối diện, bởi sợ gặp nhau rồi, lại không nỡ rời đi...
Vợ anh, à không! Người anh yêu, nay hạnh phúc bên người khác rồi...
Anh cười, mà lệ nuốt vào tim...
Trợ lý Điền vừa bước vào đã đi đến trước mặt Ngụy Tần Khôn, kính cẩn cúi đầu: "Sếp gọi em!"
"Vẫn chưa có thông tin gì của vợ tôi sao?"
"Vâng!" Điền Giang buồn bã đáp.
Suốt chín tháng qua, có ngày nào mà Ngụy Tần Khôn không gọi cậu lên để hỏi đúng một câu đó. Và lần nào cậu cũng khiến anh ta thất vọng.
"Nghĩ kỹ xem còn nơi nào chưa tìm qua không?"
Trợ lý Điền ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
"Ngoài một vài nơi ở thành phố S ra, thì ở phạm vi trong nước, nơi nào cũng từng tìm qua rồi."
Thành phố S? Kiều Lãng...
"Chuẩn bị xe, đến tập đoàn Kiều thị cùng tôi."
Ngụy Tần Khôn đã nghĩ ra điều gì đó, nên anh lập tức rời khỏi bàn làm việc, đồng thời bảo Trợ lý Điền nhanh chóng sắp xếp đi cùng.
[...]
Vài giờ sau đó, Ngụy Tần Khôn đã gặp được Kiều Lãng, cả hai đang ngồi trước bàn trà tại tập đoàn Kiều thị.
"Nếu tôi nhớ không lầm, thì lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là cách đây ba tháng trước. Hôm nay lại tìm tới đây, vẫn vì chuyện cũ sao?" Kiều Lãng nhấm nháp tí trà, rồi nhàn nhã cất lời.
"Lần trước, tôi chỉ nghi ngờ. Nhưng lần này, nhất định bắt anh phải nói ra tung tích của Như Như."
Ngụy Tần Khôn kiên định như vậy, nhưng Kiều Lãng chỉ cười nhạt, rồi thản nhiên đối đáp:
"Dựa vào đâu mà cậu khẳng định, tôi biết em ấy đang ở đâu?"
"Thành phố S, là địa phận mà anh có thể thâu tóm trong tay. Để che giấu một người, căn bản không khó. Người của tôi đã điều tra rất nhiều nơi ở đây, riêng một vài con đường lân cận với đường A là không thể nghe ngóng bất cứ thông tin gì. Anh nói thử xem, nếu không phải anh nhúng tay vào thì là ai?"
"Cậu đề cao tôi quá rồi! Kiều Lãng tôi chỉ là một Tổng giám đốc của một công ty nhỏ ở thành phố này, chứ đâu phải Chủ tịch Tỉnh mà muốn thâu tóm nơi nào cũng được." Kiều Lãng cười điềm tĩnh.
Nhận thấy đối phương không có ý định sẽ giúp mình, Ngụy Tần Khôn nhất thời trưng ra khuôn mặt bất lực.
Nhìn anh ta sầu muộn, một năm qua vì nhớ nhung, tìm kiếm một người mà gầy đi rất nhiều, Kiều Lãng bất giác cảm thấy mủi lòng.
"Sao không bỏ cuộc đi? Biết đâu bây giờ, em ấy đã có cuộc sống tốt với người khác rồi..."
"Nếu thật sự là vậy, tôi vẫn muốn gặp để nói với cô ấy một lời xin lỗi. Sau đó, sẽ thành tâm chúc phúc."
Ngụy Tần Khôn nói xong, không gian giữa hai người đàn ông liền lắng xuống.
Kiều Lãng cứ trầm mặc không nói gì, đợi đến lúc Ngụy Tần Khôn chuẩn bị ra về, anh mới lên tiếng:
"Đúng là tôi đã giúp Như Như tránh khỏi sự tìm kiếm của cậu. Tôi cũng biết em ấy đang ở đâu, cuộc sống hiện tại thế nào. Nhưng tôi nghĩ, cậu không nên đến đó, bởi vì gặp lại rồi sẽ càng đau lòng hơn thôi."
"Nên quên hết quá khứ đi, tìm người mới và bắt đầu lại từ đầu."
"Tại sao?" Ngụy Tần Khôn nhíu mày.
"Vì phải chúc phúc cho người mình yêu, thật sự không dễ dàng."
[...]
Đêm đông không khí thật lạnh, cái lạnh ngoài da sao bằng cái lạnh tê tái trong lòng...
Lam Hải Như thật ghét mùa đông, vì mùa đông năm đó cô đã mãi mãi mất đi đứa con của mình.
"Tuyết đang rơi, em đứng ngoài này làm gì? Ngộ nhỡ cảm lạnh thì sao?"
Người đàn ông vừa lên tiếng nhắc nhở, quan tâm cô là Đặng Thành Khiêm. Người đã ở bên cạnh, chăm sóc và lo lắng cho cô nhiều tháng qua. Anh cũng giống cô vậy, từng bị phản bội và từng đổ vỡ trong hôn nhân...
Có lẽ hai trái tim đều thiếu mất một mảnh ghép, nên bên nhau lâu dài, lại trở nên đồng điệu, gắn kết lúc nào không hay.
Nắm lấy vạt áo choàng vừa được người đàn ông khoác lên vai, Lam Hải Như nhìn qua anh, khẽ mỉm cười:
"Em không thấy lạnh, cũng vừa định vào thì anh ra tới."
Lúc đó, Đặng Thành Khiêm chợt chủ động nắm lấy hai bàn tay của cô gái, sau đó chỉ thấy anh đã cau mày, không vui.
"Tay lạnh ngắt thế này mà còn bảo không lạnh nữa. Mau vào trong ngồi đi, để anh dọn cho."
"Không lạnh thật mà, để em phụ anh cho nhanh!" Hải Như mỉm cười tự nhiên, rồi định quay qua dọn dẹp mấy chậu hoa nhỏ bên cạnh, nhưng đã sớm bị người đàn ông ấy ngăn cản.
"Thôi được rồi, để đó anh làm! Em vào trong ngồi đi."
"Chịu thua anh đó! Vậy anh dọn nhanh rồi về, tối nay em nấu lẩu chiêu đãi anh!" Lam Hải Như vừa nói, vừa cười, còn nháy mắt tinh nghịch.
"Sướng vậy? Thế anh phải dọn nhanh mới được, em đi vào nhanh đi cho anh dọn." Đặng Thành Khiêm miệng nói, tay đẩy Hải Như đi vào trong.
Lúc này, những hình ảnh tình cảm của hai người họ đều được thu trọn vào tấm mắt của một người đàn ông đang dừng xe bên đường.
Sau bao tháng ngày mòn mỏi chờ mong, nhiều đêm thao thức vì nhớ nhung nên không thể chợp mắt. Nay, Ngụy Tần Khôn cũng đã tìm thấy, nhưng thấy rồi lại chẳng dám bước ra đối diện, bởi sợ gặp nhau rồi, lại không nỡ rời đi...
Vợ anh, à không! Người anh yêu, nay hạnh phúc bên người khác rồi...
Anh cười, mà lệ nuốt vào tim...