Đứng trước cửa phòng 105 bọn họ cứ đùn đẩy nhau việc mở cửa. Trong đầu ai nấy đều là viễn cảnh hai người bên trong đang trần như nhộng cùng nhau ân ái, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi.
“Aizz, tránh ra, để em làm cho.” Tuyết Lan nhìn mọi người cứ đùn đẩy nhau không nhịn được nữa liền xung phong làm việc này. Cô nàng thủ thế dùng lực thật mạnh vào chân rồi dơ chân lén đạp tung cánh cửa “Ủa… Cửa lỏ vậy?”
“Cửa không lỏ mà do mày có khoẻ đấy.” Những người còn lại thấy cô nàng nói như vậy không nhịn được mà chung một suy nghĩ.
Hai người bên trong nhìn thấy cánh cửa bỗng dưng bị bật tung thì không khỏi giật mình. Lục Nhiên Bắc mau chóng lấy chăn che thân, giọng nói chảy dẹo làm điệu bộ sợ hãi với lão “Anh ơi~ bé sợ.”
Lão Trịnh Kim thấy mĩ nam sợ hãi làm nũng với mình liền ra oai, lão vỗ về dỗ dành cậu ta sau với lấy cái áo choàng mặc vào oai phong đi ra hỏi chuyện. Giọng ồm ồm của lão nhanh chóng vang khắp căn phòng và hành lang “Mấy người là ai!! Không biết lễ nghi phép tắc lịch sự hay sao mà dám tự tiện làm phiền tôi.”
Vốn cứ nghĩ người đến chỉ là nhân viên khách sạn hoặc mấy tên cảnh sát làm mấy phi vụ gì đấy lão còn có thể múa võ ra oai được nhưng sau khi nhìn thấy người đến là đám em của Tô Minh Viễn lão liền như con rùa rụt cổ, dáng vẻ khi nãy bay màu ngay tức khắc.
“Các vị thiếu gia tiểu thư đại giá quang lâm, ngọn gió nào đưa các vị đến một nơi này vậy.” Lão ta vừa nói dáng vẻ hám lợi thường ngày liền hiện rõ mồn một. Ánh mắt liếc nhìn 6 người họ cuối cùng lưu luyến rời ánh mắt khỏi Lạc Thành.
Lạc Thành nhận thấy ánh mắt của lão ta với mình thì không khỏi tởm gai óc 0 “Ngọn gió Lục Nhiên Bắc.", "Mau tránh ra con lợn béo này.” Nói xong chưa kịp để lão phản ứng cô liền đưa chân đạp lão ngã nhào ra đất cứ thế đi vào.
Như nhận ra sự việc có phần không đúng lão già Trịnh Kim mau chóng chuồn đi nhưng vừa đến thang máy đã liền bị đám vệ sĩ đem ra cùng nhau “trò chuyện”.
“Các người muốn gì? Là ai kêu các người tới đây?!!” Giọng nói chua chát của Lục Nhiên Bắc vang khắp căn phòng, trong lòng thầm hỏi vì sao lão già kia không mau vào đây bảo vệ cậu ta.
Bạch Khải thấy dáng vẻ của cậu ta liền nhanh chạy đến nói “lời hay” với bé người yêu “Tiểu Quân, tên đó vừa trao ánh mắt với anh kìa.”
“Chúng ta nên dạy dỗ tên đó một chút đi chứ… anh sợ quá à.”
Nhìn một màn này của Bạch Khải những người khác chỉ muốn hóa khờ ngay lập tức nhưng ấy thế mà Bạch Quân lại có vẻ như rất phối hợp mà diễn theo anh chàng này a.
“Mày chờ chút đi, một lát nữa sẽ càng kịch tính hơn.” Bạch Quân cầm lấy dây thừng chạy đến trói chặt Lục Nhiên Bắc, vừa trói vừa buông đôi lời “hỏi thăm” khiến cậu ta sợ đến mức còn chảy cả nước tiểu.
Viên Hiên, Châu Nghi, Tuyết Lan và Lạc Thành hầu như chẳng có đất diễn, bọn họ ngồi xuống ghế sô pha nhìn đôi vợ chồng làm việc tốt.
Bạch Quân sau khi trói người xong cũng đi đón tiếp một vài vị khách. Rất nhanh căn phòng liền trật kín chỗ, người đến đều là những người vợ của mấy lão già trước đây Lục Nhiên Bắc cặp kè, không phải vợ thì cũng là con, hay thậm chí cả nhân tình được lão đấy cưng nhất cũng có mặt.
Lục Nhiên Bắc là kẻ không sợ trời không sợ đất nhưng khi nhìn thấy đoàn người hùng hậu như vậy cậu ta chính là không sợ không được. Cả đời cậu ta gương mặt là thứ để kiếm tiền, giờ bị mấy người này đến đánh ghen khả năng nhan sắc bị tổn hại là điều đương nhiên vì vậy Lục Nhiên Bắc đã lo nay càng lo hơn.
“Mọi người đây là Lục Nhiên Bắc con nuôi Lục Gia… à không, ĐÃ TỪNG là con nuôi Lục Gia. Hiện giờ cậu ta không thế lực chống lưng mọi người có thể thoả thích dằn mặt.” Bạch Quân lớn giọng nói đôi lời cần phát biểu, nói xong liền cùng mọi người rời đi nhường đất diễn cho dàn mĩ nữ hùng hậu kia.
“Bạch Quân làm việc nhanh vậy, em còn không nhận ra việc anh liên lạc với mấy bà cô đấy cơ.” Ra bên ngoài Tuyết Lan nhịn không được mà dò hỏi.
Thấy em gái nhỏ hỏi vậy Bạch Khải thay bé người yêu trả lời, anh chàng buông một câu nói như có như không “Muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lý do.”
Nghe câu này xong Tuyết Lan và những người khác chỉ hận không thể cho đối phương một cú đánh yêu thương.
Một lúc sau những người bên trong đều rời đi, trước khi đi đều không quên gửi lời cảm ơn sâu sắc đến bọn họ, nhất là hai vợ và con của lão già Trịnh Kim kia. Khi cả 6 người đi vào đập vào mắt họ là hình ảnh Lục Nhiên Bắc te tua đang nằm dưới đất, đầu tóc rối bù, gương mặt sưng phù có lẽ là do bị những người kia tát.
“Đem cậu ta về phòng thí nghiệm đi.” Châu Nghi nhẹ giọng ra lệnh cho đám vệ sĩ bên ngoài, những người kia nghe xong mau chóng nhận lệnh.
Dọn dẹp xong kẻ có khả năng làm hại đến Dạ An bọn họ đều như rút bỏ một gánh nặng vô hình, hiện giờ chỉ việc về nhà ngồi hóng drama được mấy bà vợ kia chia sẻ trên mạng xã hội thôi.
“Aizz, tránh ra, để em làm cho.” Tuyết Lan nhìn mọi người cứ đùn đẩy nhau không nhịn được nữa liền xung phong làm việc này. Cô nàng thủ thế dùng lực thật mạnh vào chân rồi dơ chân lén đạp tung cánh cửa “Ủa… Cửa lỏ vậy?”
“Cửa không lỏ mà do mày có khoẻ đấy.” Những người còn lại thấy cô nàng nói như vậy không nhịn được mà chung một suy nghĩ.
Hai người bên trong nhìn thấy cánh cửa bỗng dưng bị bật tung thì không khỏi giật mình. Lục Nhiên Bắc mau chóng lấy chăn che thân, giọng nói chảy dẹo làm điệu bộ sợ hãi với lão “Anh ơi~ bé sợ.”
Lão Trịnh Kim thấy mĩ nam sợ hãi làm nũng với mình liền ra oai, lão vỗ về dỗ dành cậu ta sau với lấy cái áo choàng mặc vào oai phong đi ra hỏi chuyện. Giọng ồm ồm của lão nhanh chóng vang khắp căn phòng và hành lang “Mấy người là ai!! Không biết lễ nghi phép tắc lịch sự hay sao mà dám tự tiện làm phiền tôi.”
Vốn cứ nghĩ người đến chỉ là nhân viên khách sạn hoặc mấy tên cảnh sát làm mấy phi vụ gì đấy lão còn có thể múa võ ra oai được nhưng sau khi nhìn thấy người đến là đám em của Tô Minh Viễn lão liền như con rùa rụt cổ, dáng vẻ khi nãy bay màu ngay tức khắc.
“Các vị thiếu gia tiểu thư đại giá quang lâm, ngọn gió nào đưa các vị đến một nơi này vậy.” Lão ta vừa nói dáng vẻ hám lợi thường ngày liền hiện rõ mồn một. Ánh mắt liếc nhìn 6 người họ cuối cùng lưu luyến rời ánh mắt khỏi Lạc Thành.
Lạc Thành nhận thấy ánh mắt của lão ta với mình thì không khỏi tởm gai óc 0 “Ngọn gió Lục Nhiên Bắc.", "Mau tránh ra con lợn béo này.” Nói xong chưa kịp để lão phản ứng cô liền đưa chân đạp lão ngã nhào ra đất cứ thế đi vào.
Như nhận ra sự việc có phần không đúng lão già Trịnh Kim mau chóng chuồn đi nhưng vừa đến thang máy đã liền bị đám vệ sĩ đem ra cùng nhau “trò chuyện”.
“Các người muốn gì? Là ai kêu các người tới đây?!!” Giọng nói chua chát của Lục Nhiên Bắc vang khắp căn phòng, trong lòng thầm hỏi vì sao lão già kia không mau vào đây bảo vệ cậu ta.
Bạch Khải thấy dáng vẻ của cậu ta liền nhanh chạy đến nói “lời hay” với bé người yêu “Tiểu Quân, tên đó vừa trao ánh mắt với anh kìa.”
“Chúng ta nên dạy dỗ tên đó một chút đi chứ… anh sợ quá à.”
Nhìn một màn này của Bạch Khải những người khác chỉ muốn hóa khờ ngay lập tức nhưng ấy thế mà Bạch Quân lại có vẻ như rất phối hợp mà diễn theo anh chàng này a.
“Mày chờ chút đi, một lát nữa sẽ càng kịch tính hơn.” Bạch Quân cầm lấy dây thừng chạy đến trói chặt Lục Nhiên Bắc, vừa trói vừa buông đôi lời “hỏi thăm” khiến cậu ta sợ đến mức còn chảy cả nước tiểu.
Viên Hiên, Châu Nghi, Tuyết Lan và Lạc Thành hầu như chẳng có đất diễn, bọn họ ngồi xuống ghế sô pha nhìn đôi vợ chồng làm việc tốt.
Bạch Quân sau khi trói người xong cũng đi đón tiếp một vài vị khách. Rất nhanh căn phòng liền trật kín chỗ, người đến đều là những người vợ của mấy lão già trước đây Lục Nhiên Bắc cặp kè, không phải vợ thì cũng là con, hay thậm chí cả nhân tình được lão đấy cưng nhất cũng có mặt.
Lục Nhiên Bắc là kẻ không sợ trời không sợ đất nhưng khi nhìn thấy đoàn người hùng hậu như vậy cậu ta chính là không sợ không được. Cả đời cậu ta gương mặt là thứ để kiếm tiền, giờ bị mấy người này đến đánh ghen khả năng nhan sắc bị tổn hại là điều đương nhiên vì vậy Lục Nhiên Bắc đã lo nay càng lo hơn.
“Mọi người đây là Lục Nhiên Bắc con nuôi Lục Gia… à không, ĐÃ TỪNG là con nuôi Lục Gia. Hiện giờ cậu ta không thế lực chống lưng mọi người có thể thoả thích dằn mặt.” Bạch Quân lớn giọng nói đôi lời cần phát biểu, nói xong liền cùng mọi người rời đi nhường đất diễn cho dàn mĩ nữ hùng hậu kia.
“Bạch Quân làm việc nhanh vậy, em còn không nhận ra việc anh liên lạc với mấy bà cô đấy cơ.” Ra bên ngoài Tuyết Lan nhịn không được mà dò hỏi.
Thấy em gái nhỏ hỏi vậy Bạch Khải thay bé người yêu trả lời, anh chàng buông một câu nói như có như không “Muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lý do.”
Nghe câu này xong Tuyết Lan và những người khác chỉ hận không thể cho đối phương một cú đánh yêu thương.
Một lúc sau những người bên trong đều rời đi, trước khi đi đều không quên gửi lời cảm ơn sâu sắc đến bọn họ, nhất là hai vợ và con của lão già Trịnh Kim kia. Khi cả 6 người đi vào đập vào mắt họ là hình ảnh Lục Nhiên Bắc te tua đang nằm dưới đất, đầu tóc rối bù, gương mặt sưng phù có lẽ là do bị những người kia tát.
“Đem cậu ta về phòng thí nghiệm đi.” Châu Nghi nhẹ giọng ra lệnh cho đám vệ sĩ bên ngoài, những người kia nghe xong mau chóng nhận lệnh.
Dọn dẹp xong kẻ có khả năng làm hại đến Dạ An bọn họ đều như rút bỏ một gánh nặng vô hình, hiện giờ chỉ việc về nhà ngồi hóng drama được mấy bà vợ kia chia sẻ trên mạng xã hội thôi.