• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được mua đồ đẹp cho Dạ An đã rất mãn nguyện rồi, cậu nhóc hí hửng mặt mày ngồi trong phòng khách ôm thú nhồi bông, hai bên xung quanh cũng tràn đầy thú nhồi bông từ size to đến size nhỏ mini đều có đủ.

Tô Minh Viễn nhìn căn nhà lạnh lẽo trước nay chỉ có hai màu chủ đạo là trắng đen nay lại đã thêm nhiều tông màu sáng khác hắn chỉ đành cười bất lực, hắn còn mua thêm mấy món đồ khác như thảm lông để trải dưới sàn tránh việc bạn nhỏ nhà hắn lâu lâu lại chân chần chạy xung quanh nhà, mua một số vật để dán các góc nhọn vào tránh bạn nhỏ bị va đập, ngoài ra còn có một số đồ vật khác để giữ an toàn cho bạn nhỏ.

Ngoài ra hắn còn gọi thêm hai người giúp việc ở căn nhà chung đến làm cho bên nhà hắn, hắn muốn những lúc mình phải đi làm hoặc xảy ra việc đột xuất phải rời đi thì sẽ có người chăm sóc tiểu cưng của mình, cũng như sẽ có người chơi cùng tiểu cưng.

"Tiểu thiếu gia, tôi mang quả cho ngài đây." Giọng ngọt của cô giúp việc phát ra từ phía phòng bếp, người đi ra là cô giúp việc trẻ trên tay bê một rổ hoa quả tươi lớn.

Dạ An có vẻ rất khá thích cô giúp việc này nên cũng không bài xích cho lắm, lúc vừa mới gặp chỉ ít phút sau đã liền hoà đồng cười nói với nhau rồi.

Bạn nhỏ của hắn thực dễ thương, lúc ăn đồ ngon cũng không quên chia sẻ cho hắn. Nhìn dáng vẻ mi nhon của bạn nhỏ đang lạch bạch mang quả đến đút mình, Tô Minh Viễn chỉ hận không thể đem nhốt người vào tủ kính để ngắm.

"Tiểu cưng, em lại không đi dép vào rồi." Nhận lấy miếng quả của bạn nhỏ xong hắn liền quay sang trách mắng vì bạn nhỏ của mình lại đi chân chần.

Như biết bản thân đã phạm sai Dạ An ngoan ngoãn khoanh tay xin lỗi "An xin lỗi ạ."

"An biết lỗi ạ."

Chụt

"Ngoan lắm." Đối mặt với sự ngoan ngoãn dễ thương này Tô Minh Viễn không nhịn được mà tặng ngay nụ hôn lên môi nhỏ hồng của cậu.

Dạ An lại lạch bạch chạy về chỗ cũ, vị trí ghế sô pha độc quyền của cậu, nơi đang có rất rất nhiều thú nhồi bông, có quả ngon và còn có cả iPad đang mở video động vật nữa.

Từ bên trong, một người giúp việc tuổi trung niên cũng đi ra với ly sữa trên tay, vì theo như những lời đã dặn dò của ông chủ họ cứ sau bữa ăn sẽ mang ra một ly sữa cho bạn nhỏ của hắn.

"Tiểu thiếu gia, tôi mang sữa cho ngài đây."

"An cảm ơn ạ." Dạ An ngoan ngoãn nhận lấy bằng hai tay, môi nhỏ chu chu ra cảm ơn đối phương.

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu người giúp việc kia cũng rất vui lòng, có một tiểu thiếu gia tuy có chút ngốc ngốc nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời thì còn gì tuyệt vời bằng, tính ra bà cũng rất có phúc rồi.

Cả hai người giúp việc đều là những người đã lập gia đình và rất tận tâm với công việc nên Tô Minh Viễn mới chọn về làm chứ hắn cũng chẳng nỡ để bạn nhỏ ở với người khác đâu, máu ghen tuông của hắn cũng rất cao a.

"Viễn a, hỏng hỏng rồi."

"Cá, xem cá ạ." Dạ An chỉ tay vào màn hình iPad, tại khi đang xem bỗng dưng nó chiếu quảng cáo nên cậu mới bất ngờ ấy mà, lời nói vụng về tay nhỏ chỉ loạn xạ không biết nên làm thế nào trông cũng khá buồn cười rồi đi.

"Đây, em bấm vào đây, hiểu chưa?"

"Dạ."

"Ngoan quá." Tô Minh Viễn thơm thơm lên mái tóc của cậu, khi nãy nghe giọng bạn nhỏ gọi mình hắn còn tưởng có chuyện gì lớn cơ, hoá ra chỉ là việc video bị nhảy quảng cáo, bạn nhỏ của hắn cũng thực biết doạ người rồi.

Vì chỉ được dạy cách chọn video nên khi bị nhảy quảng cáo Dạ An bị giật mình cũng là chuyện đơn giản, cũng vì vậy nên hắn quyết định sẽ dạy bạn nhỏ của mình cách sử dụng điện thoại để bạn nhỏ không còn bỡ ngỡ với những trường hợp khác.

Tô Minh Viễn mua cho bạn nhỏ một cái điện thoại, một cái iPad, và cả một cái máy tính riêng, tất cả đều dựa trên màu sắc mà bạn nhỏ của hắn thích, bạn nhỏ muốn mua. Ngoài ra hắn còn mua thêm những món đồ chơi điện tử, những đĩa phim hoạt hình nữa.

"Viễn ơi."

"Sao vậy?" Đang ngồi vui vẻ ôm nhau bỗng lại nghe thấy giọng bạn nhỏ gọi mình hắn liền nhanh đáp lại.

Dạ An nghe thấy hắn đáp lại liền im bặt, cậu chỉ là tự dưng muốn gọi chút thôi ấy mà "An thích... thích gọi a."

Nghe thấy câu này của cậu Tô Minh Viễn chỉ biết bật cười, bạn nhỏ của hắn tưởng ngoan mà không hẳn à nha, cũng rất biết cách trêu người a "Cưng à, nghịch thật đấy."

"Nhưng mà miễn là em thì cứ gọi bao lần cũng được."

Không biết Dạ An có nghe hiểu rõ được lời này của hắn không nhưng chỉ biết sau khi nghe xong bạn nhỏ này liền cười rất tươi luôn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK