Sau khi thời gian điểm 00 giờ 00 thì bên ngoài liền vang lên những tiếng nổ, bầu trở đêm trở nên đầy màu sắc với những hình ảnh từ pháo hoa nổ ra. Tiếp sau đó là những lời chúc mừng năm mới được cất lên từ mọi người trong nhà. Còn riêng bạn nhỏ Dạ An còn ngơ ngác nên khi mọi người chúc xong bạn nhỏ mới giọng ngọt mà chúc.
Cũng vì biểu hiện này mà mọi người lại được thêm một tràng cười lớn. Đến khi pháo hoa nổ hết rồi bọn họ mới bắt tay vào việc lì xì nhau sau mới phủi mông đứng lên về phòng.
Căn nhà chung này rất rộng, tổng có 5 tầng và một sân thượng bên trên có hồ bơi, tầng một là phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, nhà vệ sinh và các phòng nhỏ đựng đồ khác. Từ tầng 2 đến tầng 5 là phòng ngủ, và các phòng làm việc khác, mỗi tầng đều có ít nhất là 8 phòng nên bọn họ không lo việc thiếu phòng ngủ.
“Chồng ơi ngủ thôi, An mệt mệt.” Dạ An tay bá cổ hắn giọng ngọt nỉ non mà gọi. Trước giờ ngoài những lúc ân ái ra bạn nhỏ mới thức đến giờ này nên bây giờ đâm ra là buồn ngủ rồi mè nheo đủ thứ.
Đối diện với sự mè nheo này Tô Minh Viễn vẫn từ tốn ôm người đi vệ sinh cá nhân thay đồ trước rồi mới ngủ. “Phải đánh răng sạch sẽ trước chứ như vậy mới là bé ngoan mà.”
“Ư… Đánh răng.”
“Phải, mau a nào.”
“Aa.”
Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ hắn mới lại ôm người ra ngoài giường, bạn nhỏ vừa được đặt xuống giường cái là đã vào giấc luôn rồi. Miệng nhỏ còn chóp chép như đang nhai thứ gì nữa cơ.
Tô Minh Viễn tắt đèn lớn rồi bật bóng ngủ lên sau mới ôm người vào giấc.
…----------------…
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới nên ai nấy đều rất hứng khởi. Bạn nhỏ ngủ đến tận 10 giờ trưa mới dậy, đến khi tỉnh táo mới có thể kiểm đếm số lì xì mà hôm qua mình đã nhận được.
“Oa ヽ(。◕o◕。)ノ.”
“Chồng ơi nhiều nhiều lì xì nè.” Dạ An cầm sấp lì xì đi khoe với hắn, cái nào cái đấy cũng căng phồng đầy ứ ự.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của bé cưng Tô Minh Viễn cũng thấy rất vui, hắn nhẹ giọng khen ngợi “Vì em ngoan nên mọi người mới thưởng nhiều đấy.”
“An ngoan ạ.” Dạ An nghiêng đầu hỏi lại lần nữa, nếu thật sự chỉ cần ngoan liền có nhiều lì xì vậy trước giờ bạn nhỏ đều ngoan mà có được lì xì nhiều đâu.
“Phải, nhưng từ bây giờ cơ, không tính trước đây.”
“Ụ… An hiểu rồi ạ.” Dạ An gật gật đầu nhỏ, kiến thức mới này đã được não nhỏ tiếp thu và nhất định sẽ được vận dụng.
Số lì xì này chỉ là tính riêng của Dạ An thì đã được gần 15 nghìn nhân dân tệ tiền mặt, rồi còn thêm cả 6 cái thẻ ngân hàng rồi, một lát còn nhận thêm của bé con trong bụng nữa có khi số tiền còn gấp ba gấp bốn lần ý.
Dưới nhà hiện giờ mới chỉ có vài người thôi, số còn lại thì vẫn còn đang ngủ hoặc đã lại đi ra ngoài chơi rồi. Bạn nhỏ Dạ An thấy bọn họ liền lễ phép chào hỏi, miệng nhỏ chu chu cất lời chào “An chào mọi người.", "Em bé chúc… chúc mọi người, năm mới vui vẻ ạ.”
Tô Minh Viễn nghe những lời này xong liền cảm thấy hài lòng, đây là những lời mà hôm qua hắn vừa dạy bé cưng nói, mà công nhận bé cưng của hắn tiếp thu rất tốt nha.
Những người còn lại gồm Kỷ Trạch và bốn năm người nam khác sau khi nghe xong cũng không khỏi bất ngờ nhưng giây sau liền khôi phục dáng vẻ tươi cười lì xì cho bé con trong bụng.
“Em bé giỏi quá, phải thưởng cho em bé mới được.” Kỷ Trạch tiên phong đi trước mừng tuổi cho em bé trong bụng, sau lần lượt tới những người còn lại.
Tiếp tục nhận được lì xì khiến Dạ An vui lắm, miệng cứ cười mãi thôi, thậm chí còn dở thói trẻ con mà đi khoe với hắn.
Tô Minh Viễn tiếp nhận những câu nói khoe khoang của bạn nhỏ. Tính ra năm nay hắn hời phết, mọi năm toàn phải mừng tuổi mấy lũ này đã khiến hắn tiêu không biết bao nhiêu thẻ ngân hàng rồi, bây giờ vừa có thêm bạn nhỏ lại còn có cả em bé trong bụng nữa thì số tiền bỏ ra coi như đã được hoàn lại rồi. Dẫu sao thì tiền của hắn cũng là tiền của Dạ An và ngược lại cũng vậy.
Tiếp đó là khung cảnh Dạ An kè kè bên cạnh Tô Minh Viễn đi khắp nơi chào hỏi, hôm nay hắn đã dẫn tiểu bảo bối của mình cùng với em bé trong bụng đi làm quen chào hỏi một số người đối tác quan trọng. Kết quả là đã thu về rất nhiều bao lì xì, từ những bao lì xì dành cho bạn nhỏ rồi lại cho em bé, hay là dành cho cặp đôi trẻ này.
“An với… với chồng có nhiều lì xì nè.” Dạ An nhìn mấy sấp lì xì dày cộp trước mắt thì vui lắm, vậy là sau tết sẽ được như những bạn nhỏ ở vùng quê đem đi khoe khắp nơi rồi "An sẽ nói với… với mọi người là được… nhiều lì xì."
"Hahah, được, vậy tôi mừng tuổi cho em nhiều thêm để em đi khoe nha." Đối diện với bản tính trẻ con này Tô Minh Viễn không những không điều chỉnh lại mà ngược lại còn hùa theo cơ. Mà ai bảo hắn cưng bạn nhỏ quá làm gì, yêu vào nên cũng dần trở nên trẻ con luôn.
“Dạ.”
Cũng vì biểu hiện này mà mọi người lại được thêm một tràng cười lớn. Đến khi pháo hoa nổ hết rồi bọn họ mới bắt tay vào việc lì xì nhau sau mới phủi mông đứng lên về phòng.
Căn nhà chung này rất rộng, tổng có 5 tầng và một sân thượng bên trên có hồ bơi, tầng một là phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, nhà vệ sinh và các phòng nhỏ đựng đồ khác. Từ tầng 2 đến tầng 5 là phòng ngủ, và các phòng làm việc khác, mỗi tầng đều có ít nhất là 8 phòng nên bọn họ không lo việc thiếu phòng ngủ.
“Chồng ơi ngủ thôi, An mệt mệt.” Dạ An tay bá cổ hắn giọng ngọt nỉ non mà gọi. Trước giờ ngoài những lúc ân ái ra bạn nhỏ mới thức đến giờ này nên bây giờ đâm ra là buồn ngủ rồi mè nheo đủ thứ.
Đối diện với sự mè nheo này Tô Minh Viễn vẫn từ tốn ôm người đi vệ sinh cá nhân thay đồ trước rồi mới ngủ. “Phải đánh răng sạch sẽ trước chứ như vậy mới là bé ngoan mà.”
“Ư… Đánh răng.”
“Phải, mau a nào.”
“Aa.”
Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ hắn mới lại ôm người ra ngoài giường, bạn nhỏ vừa được đặt xuống giường cái là đã vào giấc luôn rồi. Miệng nhỏ còn chóp chép như đang nhai thứ gì nữa cơ.
Tô Minh Viễn tắt đèn lớn rồi bật bóng ngủ lên sau mới ôm người vào giấc.
…----------------…
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới nên ai nấy đều rất hứng khởi. Bạn nhỏ ngủ đến tận 10 giờ trưa mới dậy, đến khi tỉnh táo mới có thể kiểm đếm số lì xì mà hôm qua mình đã nhận được.
“Oa ヽ(。◕o◕。)ノ.”
“Chồng ơi nhiều nhiều lì xì nè.” Dạ An cầm sấp lì xì đi khoe với hắn, cái nào cái đấy cũng căng phồng đầy ứ ự.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của bé cưng Tô Minh Viễn cũng thấy rất vui, hắn nhẹ giọng khen ngợi “Vì em ngoan nên mọi người mới thưởng nhiều đấy.”
“An ngoan ạ.” Dạ An nghiêng đầu hỏi lại lần nữa, nếu thật sự chỉ cần ngoan liền có nhiều lì xì vậy trước giờ bạn nhỏ đều ngoan mà có được lì xì nhiều đâu.
“Phải, nhưng từ bây giờ cơ, không tính trước đây.”
“Ụ… An hiểu rồi ạ.” Dạ An gật gật đầu nhỏ, kiến thức mới này đã được não nhỏ tiếp thu và nhất định sẽ được vận dụng.
Số lì xì này chỉ là tính riêng của Dạ An thì đã được gần 15 nghìn nhân dân tệ tiền mặt, rồi còn thêm cả 6 cái thẻ ngân hàng rồi, một lát còn nhận thêm của bé con trong bụng nữa có khi số tiền còn gấp ba gấp bốn lần ý.
Dưới nhà hiện giờ mới chỉ có vài người thôi, số còn lại thì vẫn còn đang ngủ hoặc đã lại đi ra ngoài chơi rồi. Bạn nhỏ Dạ An thấy bọn họ liền lễ phép chào hỏi, miệng nhỏ chu chu cất lời chào “An chào mọi người.", "Em bé chúc… chúc mọi người, năm mới vui vẻ ạ.”
Tô Minh Viễn nghe những lời này xong liền cảm thấy hài lòng, đây là những lời mà hôm qua hắn vừa dạy bé cưng nói, mà công nhận bé cưng của hắn tiếp thu rất tốt nha.
Những người còn lại gồm Kỷ Trạch và bốn năm người nam khác sau khi nghe xong cũng không khỏi bất ngờ nhưng giây sau liền khôi phục dáng vẻ tươi cười lì xì cho bé con trong bụng.
“Em bé giỏi quá, phải thưởng cho em bé mới được.” Kỷ Trạch tiên phong đi trước mừng tuổi cho em bé trong bụng, sau lần lượt tới những người còn lại.
Tiếp tục nhận được lì xì khiến Dạ An vui lắm, miệng cứ cười mãi thôi, thậm chí còn dở thói trẻ con mà đi khoe với hắn.
Tô Minh Viễn tiếp nhận những câu nói khoe khoang của bạn nhỏ. Tính ra năm nay hắn hời phết, mọi năm toàn phải mừng tuổi mấy lũ này đã khiến hắn tiêu không biết bao nhiêu thẻ ngân hàng rồi, bây giờ vừa có thêm bạn nhỏ lại còn có cả em bé trong bụng nữa thì số tiền bỏ ra coi như đã được hoàn lại rồi. Dẫu sao thì tiền của hắn cũng là tiền của Dạ An và ngược lại cũng vậy.
Tiếp đó là khung cảnh Dạ An kè kè bên cạnh Tô Minh Viễn đi khắp nơi chào hỏi, hôm nay hắn đã dẫn tiểu bảo bối của mình cùng với em bé trong bụng đi làm quen chào hỏi một số người đối tác quan trọng. Kết quả là đã thu về rất nhiều bao lì xì, từ những bao lì xì dành cho bạn nhỏ rồi lại cho em bé, hay là dành cho cặp đôi trẻ này.
“An với… với chồng có nhiều lì xì nè.” Dạ An nhìn mấy sấp lì xì dày cộp trước mắt thì vui lắm, vậy là sau tết sẽ được như những bạn nhỏ ở vùng quê đem đi khoe khắp nơi rồi "An sẽ nói với… với mọi người là được… nhiều lì xì."
"Hahah, được, vậy tôi mừng tuổi cho em nhiều thêm để em đi khoe nha." Đối diện với bản tính trẻ con này Tô Minh Viễn không những không điều chỉnh lại mà ngược lại còn hùa theo cơ. Mà ai bảo hắn cưng bạn nhỏ quá làm gì, yêu vào nên cũng dần trở nên trẻ con luôn.
“Dạ.”