Càn quét xong bên khu trò chơi bọn họ đã thu được rất nhiều chiến lợi phẩm nên đã phải giao lại cho vệ sĩ mang về, sau lại đi xuống phía khu vực đồ lưu niệm trước rồi mới xuống khu vực đồ ăn.
“Nhăm nhăm… Ngon ngon.” Cầm trên tay phần sủi cảo nóng hổi Dạ An ăn đến hai má căng phồng. Mặc dù mấy ngày nay đã ăn không ít sủi cảo nhưng chẳng hiểu sao bạn nhỏ không thấy ngấy mà ngược lại còn thấy rất thèm ăn cơ.
“Tiểu An, ăn thịt xiên nha.”
“An xin chị ạ.” Dạ An lễ phép xin trước rồi mới nhận xiên thịt nướng từ tay Lạc Thành. Quả là tâm can bảo bối của hắn, rất ngoan ngoãn lễ phép, cứ hễ nhận đồ của ai dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều nhận bằng hai tay cơ, đúng là bé ngoan mà.
Vì là bé bầu nên bọn họ cũng hết sức lưu ý về vấn đề đồ ăn, bọn họ sẽ phải gạt những món đồ cay đi a.
“Hai người ở lại đây nha, em đi vệ sinh chút.” Lạc Thành đứng dậy rời đi. Sau khi cô đi thì Châu Nghi liền chạy đi tìm thêm món ăn, cuối cùng chỉ còn lại mỗi bạn nhỏ và Tuyết Lan.
"Bé cưng có muốn ăn thêm thịt nướng không? Chị lấy thịt nướng cho em nha."
"Dạ."
Thấy bạn nhỏ gật đầu cô nàng đứng dậy đi sang bên sạp mua thêm mấy xiên thịt nướng nữa, nhưng trước khi đi cũng không quên dặn dò bạn nhỏ phải ngồi ngoan ở đây.
Dạ An ngoan ngoãn nghe lời mà dính chặt mông vào ghế, tay nhỏ đặt lên đầu gối tự chơi trong lúc chờ các chị về “La la la~”
Dáng vẻ bạn nhỏ tự chơi trông có chút đáng thương rổi đi, nhưng mà vẫn rất cưng, điều này đã thu hút không ít ánh nhìn vô tình của người xung quanh.
“Hạ Tuệ San… Là em sao? Tuệ San.” Nam nhân cao lớn tiến đến gần chỗ Dạ An, gã luôn miệng gọi cái tên ‘Tuệ San’.
“Aa… Đừng… thả huhu, thả ra.” Dạ An bỗng bị người lạ mặt động vào liền trở nên sợ hãi. Gã đặt tay lên vai cậu khiến cậu rất sợ, gương mặt gã còn có phần khá biến thái, miệng thì cứ lảm nhảm cái tên kì lạ nên bạn nhỏ càng trở nên sợ hãi hơn dẫn tới không nhịn được mà oà khóc.
“Oaaa, đi ra… huhuh chồng ơi.”
"Tuệ San em sao vậy, là anh đây. Em không nhận ra anh sao? Khi còn nhỏ chúng ta đã chơi với nhau rất vui mà. Em còn đồng ý trở thành vợ của tôi cơ mà."
"Vậy mà… vậy mà giờ em lại gọi kẻ khác là chồng sao? Hả!? Tuệ San." Gã ta choàng tay ôm chầm khiến Dạ An sợ hãi, bạn nhỏ ra sức chống cự lại gã, miệng nhỏ liên tục gọi ‘chồng, và chị ơi.’
Những người xung quanh thấy có chút không đúng nên cũng đã vào can ngăn, một số nam nhân thì khống chế gã ta rồi áp dải về đồn cảnh sát, còn những cô gái lại ở để dỗ dành bạn nhỏ.
Tuyết Lan khi nãy đi mua thêm xiên thịt lại vướng phải cuộc gọi từ thư ký nên cô đã phải tìm chỗ để nghe dẫn tới việc không trở về kịp để đối phó. Đến khi về đến đã thấy Dạ An khóc sướt mướt muốn gặn hỏi cũng không moi móc thêm thông tin gì cuối cùng đành quay sang hỏi mọi người xung quanh.
“Kẻ xấu đã bị cảnh sát bắt rồi nên em không phải sợ nữa nha.”
"Huhuh không hức… "
“Vậy… vậy chị đưa em về nha, về với anh Tô.” Nhận thấy không dỗ dành được bạn nhỏ, Tuyết Lan liền lôi người anh lớn ra.
“Ức, chồng… muốn chồng huhuh.” Dạ An nghe đến hắn liền gật đầu đồng ý, giờ phút này cậu chỉ mong có hắn bên cạnh thôi.
“Được, về nhà nào.” Tuyết Lan đành đưa người về nhà, cũng không quên báo lại một tiếng cho hai người còn lại và báo tình hình về cho anh Tô.
…----------------…
Xe vừa dừng dưới cổng khu chung cư Tô Minh Viễn liền nhanh chóng chạy đến mở cửa xe ôm lấy người dỗ dành.
"Bé cưng, em sợ lắm đúng không? Ngoan không sao rồi, có tôi ở đây rồi."
"Ức… Huhu… An sợ lắm, người xấu huhuh." Dạ An oà khóc một trận lớn, bạn nhỏ vùi chặt vào hõm cổ hắn mà khóc.
"Về đi, chuyện này anh sẽ không tính toán đâu… Cứ như thường lệ mà xử tên kia."
"Vâng."
Nói hết lời xong Tô Minh Viễn mới đưa người lên nhà. Bé cưng của hắn khóc đỏ hết cả mắt rồi đây nè hắn chính là rất đau lòng.
Tô Minh Viễn ôm người lên phòng ngủ, hắn thay cho bé cưng bộ đồ khác dễ chịu hơn, sau cùng nhau chui vào chăn ấm. Dạ An bị doạ sợ nêm rất bám hắn, miêng nhỏ cứ liên miệng gọi ‘chồng’ mãi thôi.
Nhìn bé cưng mà ngày ngày mình ra sức sủng nịnh bỗng dưng bị tổn thương như vậy hắn thật sự rất tức giận, cái gì mà Hạ Tuệ San cơ chứ, bảo bối của hắn chính là tên Dạ An cơ mà, nhìn kiểu quái nào mà ra cái người tên Hạ Tuệ San kia vậy?
“Bé ngoan, gã ta động vào vai của em thôi đúng chứ?” Tô Minh Viễn nhẹ giọng hỏi chuyện, nếu động vào vai thì coi như còn châm trước bỏ qua cho được bởi vì còn có lớp áo dày, nhưng nếu bàn tay đó mà chạm vào những nơi khác thì có mấy lớp quần áo đi nữa hắn nhất định sẽ khiến gã ta mai sau khó mà kiếm sống.
Dạ An nghe vậy liền gật gật đầu, miệng nhỏ chu chu mách lẻo "Sợ ức… An không đi ra nữa huhuh, xấu…"
"Chụt… Ngoan nào không sao rồi, ngủ một giấc nha. Nào."
"Ngủ ngủ hức…"
"Ừ, ngủ nào."
“Nhăm nhăm… Ngon ngon.” Cầm trên tay phần sủi cảo nóng hổi Dạ An ăn đến hai má căng phồng. Mặc dù mấy ngày nay đã ăn không ít sủi cảo nhưng chẳng hiểu sao bạn nhỏ không thấy ngấy mà ngược lại còn thấy rất thèm ăn cơ.
“Tiểu An, ăn thịt xiên nha.”
“An xin chị ạ.” Dạ An lễ phép xin trước rồi mới nhận xiên thịt nướng từ tay Lạc Thành. Quả là tâm can bảo bối của hắn, rất ngoan ngoãn lễ phép, cứ hễ nhận đồ của ai dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều nhận bằng hai tay cơ, đúng là bé ngoan mà.
Vì là bé bầu nên bọn họ cũng hết sức lưu ý về vấn đề đồ ăn, bọn họ sẽ phải gạt những món đồ cay đi a.
“Hai người ở lại đây nha, em đi vệ sinh chút.” Lạc Thành đứng dậy rời đi. Sau khi cô đi thì Châu Nghi liền chạy đi tìm thêm món ăn, cuối cùng chỉ còn lại mỗi bạn nhỏ và Tuyết Lan.
"Bé cưng có muốn ăn thêm thịt nướng không? Chị lấy thịt nướng cho em nha."
"Dạ."
Thấy bạn nhỏ gật đầu cô nàng đứng dậy đi sang bên sạp mua thêm mấy xiên thịt nướng nữa, nhưng trước khi đi cũng không quên dặn dò bạn nhỏ phải ngồi ngoan ở đây.
Dạ An ngoan ngoãn nghe lời mà dính chặt mông vào ghế, tay nhỏ đặt lên đầu gối tự chơi trong lúc chờ các chị về “La la la~”
Dáng vẻ bạn nhỏ tự chơi trông có chút đáng thương rổi đi, nhưng mà vẫn rất cưng, điều này đã thu hút không ít ánh nhìn vô tình của người xung quanh.
“Hạ Tuệ San… Là em sao? Tuệ San.” Nam nhân cao lớn tiến đến gần chỗ Dạ An, gã luôn miệng gọi cái tên ‘Tuệ San’.
“Aa… Đừng… thả huhu, thả ra.” Dạ An bỗng bị người lạ mặt động vào liền trở nên sợ hãi. Gã đặt tay lên vai cậu khiến cậu rất sợ, gương mặt gã còn có phần khá biến thái, miệng thì cứ lảm nhảm cái tên kì lạ nên bạn nhỏ càng trở nên sợ hãi hơn dẫn tới không nhịn được mà oà khóc.
“Oaaa, đi ra… huhuh chồng ơi.”
"Tuệ San em sao vậy, là anh đây. Em không nhận ra anh sao? Khi còn nhỏ chúng ta đã chơi với nhau rất vui mà. Em còn đồng ý trở thành vợ của tôi cơ mà."
"Vậy mà… vậy mà giờ em lại gọi kẻ khác là chồng sao? Hả!? Tuệ San." Gã ta choàng tay ôm chầm khiến Dạ An sợ hãi, bạn nhỏ ra sức chống cự lại gã, miệng nhỏ liên tục gọi ‘chồng, và chị ơi.’
Những người xung quanh thấy có chút không đúng nên cũng đã vào can ngăn, một số nam nhân thì khống chế gã ta rồi áp dải về đồn cảnh sát, còn những cô gái lại ở để dỗ dành bạn nhỏ.
Tuyết Lan khi nãy đi mua thêm xiên thịt lại vướng phải cuộc gọi từ thư ký nên cô đã phải tìm chỗ để nghe dẫn tới việc không trở về kịp để đối phó. Đến khi về đến đã thấy Dạ An khóc sướt mướt muốn gặn hỏi cũng không moi móc thêm thông tin gì cuối cùng đành quay sang hỏi mọi người xung quanh.
“Kẻ xấu đã bị cảnh sát bắt rồi nên em không phải sợ nữa nha.”
"Huhuh không hức… "
“Vậy… vậy chị đưa em về nha, về với anh Tô.” Nhận thấy không dỗ dành được bạn nhỏ, Tuyết Lan liền lôi người anh lớn ra.
“Ức, chồng… muốn chồng huhuh.” Dạ An nghe đến hắn liền gật đầu đồng ý, giờ phút này cậu chỉ mong có hắn bên cạnh thôi.
“Được, về nhà nào.” Tuyết Lan đành đưa người về nhà, cũng không quên báo lại một tiếng cho hai người còn lại và báo tình hình về cho anh Tô.
…----------------…
Xe vừa dừng dưới cổng khu chung cư Tô Minh Viễn liền nhanh chóng chạy đến mở cửa xe ôm lấy người dỗ dành.
"Bé cưng, em sợ lắm đúng không? Ngoan không sao rồi, có tôi ở đây rồi."
"Ức… Huhu… An sợ lắm, người xấu huhuh." Dạ An oà khóc một trận lớn, bạn nhỏ vùi chặt vào hõm cổ hắn mà khóc.
"Về đi, chuyện này anh sẽ không tính toán đâu… Cứ như thường lệ mà xử tên kia."
"Vâng."
Nói hết lời xong Tô Minh Viễn mới đưa người lên nhà. Bé cưng của hắn khóc đỏ hết cả mắt rồi đây nè hắn chính là rất đau lòng.
Tô Minh Viễn ôm người lên phòng ngủ, hắn thay cho bé cưng bộ đồ khác dễ chịu hơn, sau cùng nhau chui vào chăn ấm. Dạ An bị doạ sợ nêm rất bám hắn, miêng nhỏ cứ liên miệng gọi ‘chồng’ mãi thôi.
Nhìn bé cưng mà ngày ngày mình ra sức sủng nịnh bỗng dưng bị tổn thương như vậy hắn thật sự rất tức giận, cái gì mà Hạ Tuệ San cơ chứ, bảo bối của hắn chính là tên Dạ An cơ mà, nhìn kiểu quái nào mà ra cái người tên Hạ Tuệ San kia vậy?
“Bé ngoan, gã ta động vào vai của em thôi đúng chứ?” Tô Minh Viễn nhẹ giọng hỏi chuyện, nếu động vào vai thì coi như còn châm trước bỏ qua cho được bởi vì còn có lớp áo dày, nhưng nếu bàn tay đó mà chạm vào những nơi khác thì có mấy lớp quần áo đi nữa hắn nhất định sẽ khiến gã ta mai sau khó mà kiếm sống.
Dạ An nghe vậy liền gật gật đầu, miệng nhỏ chu chu mách lẻo "Sợ ức… An không đi ra nữa huhuh, xấu…"
"Chụt… Ngoan nào không sao rồi, ngủ một giấc nha. Nào."
"Ngủ ngủ hức…"
"Ừ, ngủ nào."