Biết được việc người anh lớn của mình đã tìm được đối tượng vừa ý, ngay sau khi ăn xong hai vị họ Bạch liền lên kế hoạch đi tìm hiểu về đối tượng đấy. Nhờ vào quyền lực của mình nên việc tìm hiểu về thông tin của cậu nhóc nhỏ này rất dễ dàng. Bọn họ chỉ cần đưa ra vài tờ tiền là đã có đầy đủ thông tin về cậu nhóc nhỏ kia.
Ngồi nhìn vài trang giấy khi đầy đủ thông tin lý lịch về cậu nhóc nhỏ hai vị họ Bạch chỉ biết im lặng. Số phận của cậu nhóc này cũng khá cực khổ rồi đi, cũng may mà còn có những người tốt sẵn lòng yêu thương cậu nhóc này chứ nếu không họ dám chắc nếu không có những người kia thì cậu nhóc này sớm đã không còn rồi.
Người thì cũng đã tìm được rồi giờ chỉ cần bày mưu tính kế để bắt thỏ về lồng thôi. Trong đống giấy đấy có nhắc một chút về sở thích cũng như tính cách của cậu nhóc ngốc này. Bọn họ đọc qua rất nhanh liền vạch ra rất nhiều kế sách, nào là những cái đơn giản như làm quen, cho kẹo, cho gấu bông... hay như là trực tiếp bắt người....
Nói là làm, sau khi ăn trưa xong bọn họ liền chia nhau ra mỗi người một hướng đi tìm cậu nhóc ngốc nhỏ này. Theo như thông tin đã thu thập được thì cậu nhóc nhỏ rất thích đi chơi xung quanh vùng, mỗi ngày nhóc nhỏ đều đi, đặc biệt là ra những bãi cỏ để nằm ngủ.
"Dạ An.... tên rất đẹp." Tô Minh Viễn vừa đi vừa lẩm bẩm cái tên của cậu nhóc ngốc, lâu lâu lại vô thức mà cười lúc nào không hay.
Hắn đi được một lúc rất nhanh liền gặp được người cùng gặp. Tuy nhiên có một điều là hoàn cảnh hai người gặp nhau cũng hơi quá rồi đi. Hắn thấy cậu nhóc nhỏ đang bị một đám nhóc khác bắt nạt, thấy nhóc nhỏ đang khóc và quần áo bị rách, trên người cũng có vết thương nữa cơ.
Khung cảnh thật quen thuộc, hệt như giấc mơ của hắn sáng nay. Không nghĩ nhiều Tô Minh Viễn liền đi tới làm một màn giải cứu bé vợ ngốc tương lai.
"Các người đang làm gì vậy!!?" Giọng nói trầm trầm mang chút sát khí vang lên báo hại lũ nhóc kia nghe xong liền giật mình, khi quay lại còn nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của hắn càng làm lũ nhóc này sợ hơn.
Trước ánh mắt hình viên đạn này lũ nhóc kia muốn chạy nhưng cũng không dám chạy. Một người trong đám đấy run rẩy giọng ta đây lên tiếng "Chú muốn gì?!! Đây có phải việc của chú đâu."
"Phải đấy.... người ngoài đừng có xí vào, có tin tôi về mách cha tôi không."
Một tên khác trong đám cũng nhanh chóng lên tiếng nói tiếp cho người bạn của mình. Nghe thấy lời của mấy đứa nhóc này tâm trạng Tô Minh Viễn càng trở nên tệ hơn, hắn chỉ hận không thể ra tay đánh người vì đang ở trước mặt nhóc nhỏ ngốc thôi chứ nếu được hắn liền đấm lũ này đến khi cha mẹ bọn này không nhận ra thì mới thôi.
"Trẻ ranh." Kìm ném lại cảm xúc Tô Minh Viễn đi đến gần cậu nhóc nhỏ đang ngồi dưới đất khóc nức nở chỉ ném cho đám nhóc này ánh mắt sát khí cùng với hai chữ 'trẻ ranh'.
Đám nhóc kia bị coi thường liền rất tức giận, định ra tay đánh người nhưng ngay sau liền nghe thấy giọng nói của cha mẹ mình, quay sang thấy mấy vị phụ huynh người thì ra sức xin lỗi hắn, người giả vờ dạy dỗ con mình bọn nhóc chỉ đành im lặng khép nép.
Tô Minh Viễn không quan tâm đến đám loăng quăng đang không ngừng luyên thuyên bên cạnh, hắn đi thẳng đến bên nhóc ngốc ôm lấy người nhẹ nhàng dỗ dành "Ngoan, nín khóc tôi liền cho em kẹo ngon."
Hắn nhớ rất rõ trong nội dung sở thích của cậu nhóc nhỏ có ghi là thích ăn kẹo nên đành đem ra dùng thử luôn. Dạ An nhóc ngốc nghe đến được cho kẹo liền sụt sịt nước mắt nước mũi, hai bàn tay nhỏ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, sau lại ngoan ngoãn ngước nhìn đòi kẹo.
"Kẹo An."
"Ừ, tôi đưa em đi lấy kẹo."
"Dạ"
Tô Minh Viễn cúi người ôm người rời đi, ôm người lên hắn lại không ngờ cậu nhỏ này lại nhẹ đến như vậy, hơn nữa còn rất nhỏ bé nữa, một cánh tay của hắn đã có thể ôm trọn người nhóc nhỏ rồi. Mà điều đặc biệt hơn chính là những gì diễn ra đều hệt như trong giấc mơ sáng nay của hắn à nha, cứ cái đà này thì việc hai người họ âu yếm ân ái với nhau có lẽ chỉ tính bằng phút hoặc bằng giờ.
Nhìn hai người rời đi thật xa bọn người kia mới quay sang mồm lép bép than vãn "Thật không ngờ lại đắc tội với ngài Tô rồi."
"Vậy là ý muốn bám chân ngài ấy để lên thành phố coi như biến mất rồi."
"Mà các người thấy không, thằng ng.u đấy vậy mà tốt số thật, được ngài ấy chọn rồi kìa."
"Người thông minh tài giỏi không chọn lại đi chọn thằng ng.u."
"Thôi đi mấy bà lèm bèm quá, người có tiền họ khác mình mà."
.....
Lời nói của mấy bậc phụ huynh dần dần lớn hơn, vấn đề bàn luận cũng khá phong phú đi, bàn luận về hai người họ lại còn bàn về khối tài sản khếch xù của Tô Minh Viễn, xong còn không quên tìm cách lấy lòng Dạ An nữa. Nói đi nói lại đến mấy cuối cùng lại quay sang đổ lỗi vào đám con của mình mà đâu biết rằng người có lỗi nhất chính là bản thân họ.
Ngồi nhìn vài trang giấy khi đầy đủ thông tin lý lịch về cậu nhóc nhỏ hai vị họ Bạch chỉ biết im lặng. Số phận của cậu nhóc này cũng khá cực khổ rồi đi, cũng may mà còn có những người tốt sẵn lòng yêu thương cậu nhóc này chứ nếu không họ dám chắc nếu không có những người kia thì cậu nhóc này sớm đã không còn rồi.
Người thì cũng đã tìm được rồi giờ chỉ cần bày mưu tính kế để bắt thỏ về lồng thôi. Trong đống giấy đấy có nhắc một chút về sở thích cũng như tính cách của cậu nhóc ngốc này. Bọn họ đọc qua rất nhanh liền vạch ra rất nhiều kế sách, nào là những cái đơn giản như làm quen, cho kẹo, cho gấu bông... hay như là trực tiếp bắt người....
Nói là làm, sau khi ăn trưa xong bọn họ liền chia nhau ra mỗi người một hướng đi tìm cậu nhóc ngốc nhỏ này. Theo như thông tin đã thu thập được thì cậu nhóc nhỏ rất thích đi chơi xung quanh vùng, mỗi ngày nhóc nhỏ đều đi, đặc biệt là ra những bãi cỏ để nằm ngủ.
"Dạ An.... tên rất đẹp." Tô Minh Viễn vừa đi vừa lẩm bẩm cái tên của cậu nhóc ngốc, lâu lâu lại vô thức mà cười lúc nào không hay.
Hắn đi được một lúc rất nhanh liền gặp được người cùng gặp. Tuy nhiên có một điều là hoàn cảnh hai người gặp nhau cũng hơi quá rồi đi. Hắn thấy cậu nhóc nhỏ đang bị một đám nhóc khác bắt nạt, thấy nhóc nhỏ đang khóc và quần áo bị rách, trên người cũng có vết thương nữa cơ.
Khung cảnh thật quen thuộc, hệt như giấc mơ của hắn sáng nay. Không nghĩ nhiều Tô Minh Viễn liền đi tới làm một màn giải cứu bé vợ ngốc tương lai.
"Các người đang làm gì vậy!!?" Giọng nói trầm trầm mang chút sát khí vang lên báo hại lũ nhóc kia nghe xong liền giật mình, khi quay lại còn nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của hắn càng làm lũ nhóc này sợ hơn.
Trước ánh mắt hình viên đạn này lũ nhóc kia muốn chạy nhưng cũng không dám chạy. Một người trong đám đấy run rẩy giọng ta đây lên tiếng "Chú muốn gì?!! Đây có phải việc của chú đâu."
"Phải đấy.... người ngoài đừng có xí vào, có tin tôi về mách cha tôi không."
Một tên khác trong đám cũng nhanh chóng lên tiếng nói tiếp cho người bạn của mình. Nghe thấy lời của mấy đứa nhóc này tâm trạng Tô Minh Viễn càng trở nên tệ hơn, hắn chỉ hận không thể ra tay đánh người vì đang ở trước mặt nhóc nhỏ ngốc thôi chứ nếu được hắn liền đấm lũ này đến khi cha mẹ bọn này không nhận ra thì mới thôi.
"Trẻ ranh." Kìm ném lại cảm xúc Tô Minh Viễn đi đến gần cậu nhóc nhỏ đang ngồi dưới đất khóc nức nở chỉ ném cho đám nhóc này ánh mắt sát khí cùng với hai chữ 'trẻ ranh'.
Đám nhóc kia bị coi thường liền rất tức giận, định ra tay đánh người nhưng ngay sau liền nghe thấy giọng nói của cha mẹ mình, quay sang thấy mấy vị phụ huynh người thì ra sức xin lỗi hắn, người giả vờ dạy dỗ con mình bọn nhóc chỉ đành im lặng khép nép.
Tô Minh Viễn không quan tâm đến đám loăng quăng đang không ngừng luyên thuyên bên cạnh, hắn đi thẳng đến bên nhóc ngốc ôm lấy người nhẹ nhàng dỗ dành "Ngoan, nín khóc tôi liền cho em kẹo ngon."
Hắn nhớ rất rõ trong nội dung sở thích của cậu nhóc nhỏ có ghi là thích ăn kẹo nên đành đem ra dùng thử luôn. Dạ An nhóc ngốc nghe đến được cho kẹo liền sụt sịt nước mắt nước mũi, hai bàn tay nhỏ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, sau lại ngoan ngoãn ngước nhìn đòi kẹo.
"Kẹo An."
"Ừ, tôi đưa em đi lấy kẹo."
"Dạ"
Tô Minh Viễn cúi người ôm người rời đi, ôm người lên hắn lại không ngờ cậu nhỏ này lại nhẹ đến như vậy, hơn nữa còn rất nhỏ bé nữa, một cánh tay của hắn đã có thể ôm trọn người nhóc nhỏ rồi. Mà điều đặc biệt hơn chính là những gì diễn ra đều hệt như trong giấc mơ sáng nay của hắn à nha, cứ cái đà này thì việc hai người họ âu yếm ân ái với nhau có lẽ chỉ tính bằng phút hoặc bằng giờ.
Nhìn hai người rời đi thật xa bọn người kia mới quay sang mồm lép bép than vãn "Thật không ngờ lại đắc tội với ngài Tô rồi."
"Vậy là ý muốn bám chân ngài ấy để lên thành phố coi như biến mất rồi."
"Mà các người thấy không, thằng ng.u đấy vậy mà tốt số thật, được ngài ấy chọn rồi kìa."
"Người thông minh tài giỏi không chọn lại đi chọn thằng ng.u."
"Thôi đi mấy bà lèm bèm quá, người có tiền họ khác mình mà."
.....
Lời nói của mấy bậc phụ huynh dần dần lớn hơn, vấn đề bàn luận cũng khá phong phú đi, bàn luận về hai người họ lại còn bàn về khối tài sản khếch xù của Tô Minh Viễn, xong còn không quên tìm cách lấy lòng Dạ An nữa. Nói đi nói lại đến mấy cuối cùng lại quay sang đổ lỗi vào đám con của mình mà đâu biết rằng người có lỗi nhất chính là bản thân họ.