“Nơi này là…?” Mặc Dương nghi hoặc nhìn xung quanh, cố gắng đánh giá tình huống của mình, đúng lúc này chiếc điện thoại trong túi quần phát lên tiếng tin nhắn.
Ting!
[Bạn có một tin nhắn mới, xin hãy ấn đọc]
Nhìn vào chiếc màn hình chữ nhật quen thuộc, phía trên là cột pin còn 53%, không có bất cứ một cột sóng nào.
Bằng cách nào đó mà cậu nhận được một tin nhắn, hơn nữa còn không có số của người gửi
Có hơi nghi ngờ, Mặc Dương mở ra tin nhắn, một dòng chữ ngắn gọn, đối phương có vẻ biết khá rõ thân phận của cậu.
Ngoại trừ Steyne Forne ra cậu không còn nghĩ đến ai, bất quá tin nhắn đúng là rất ít thông tin
[Dương, tiến về phía Bắc, Ellinel, trở thành một pháp sư thực tập]
“Ellinel?” Đây là cái gì, tên riêng? Một ai đó hoặc một nơi nào đó? Cái tên này có một chút quen thuộc đối với Mặc Dương
Mất vài giây để cậu nhớ ra được một nơi gọi là [Thư viện pháp thuật – Heavenly Ellinel]
Đấy là nơi sinh ra và lớn lên của Steyne Forne, đối phương giống như cậu, đều là một người xuyên không.
Nhưng Steyne là hồn xuyên, còn cậu là thì thông qua con đường không gian tới nơi này.
Thử sử dụng điện thoại để liên lạc với người gửi tin nhắn, tuy nhiên Mặc Dương mò mãi vẫn chưa tìm ra phương pháp, cậu bỏ cuộc trong 15 phút.
Nghỉ ngơi tại một góc cây gần đó, dự cảm của cậu không cho thấy nguy hiểm ở gần đây, Mặc Dương quyết định thử làm theo lời mà tin nhắn gửi
Hiện tại cậu cũng không còn lựa chọn nào khác, cũng may trước khi bỏ trốn khỏi con Orc thì cậu có mang theo chiếc balo nhỏ của mình.
Bên trong còn một ổ bánh mì ăn liền và hộp sữa tiện lợi, đầy đủ đề Mặc Dương giải quyết vấn đề thể lực, kết thúc thời gian nghỉ ngơi, năng lực của Mặc Dương dần khôi phục về.
“Đi thôi” Có một ít lực sát thương, Mặc Dương bắt đầu đi về phía Bắc, trên đường đi cậu không thiếu thấy những con thú hoang dã lui tới xung quanh.
Hầu hết đều là các động vật vô hại, đi được nửa tiếng thì Mặc Dương liền hạ thấp tốc độ lại.
Mùi hương của loài hoa cậu chưa từng gặp bao giờ, ánh mặt trời nắng chói xuống qua những tán cây, và dự cảm nguy hiểm đến từ phái trước không xa.
Vội vàng kiếm chỗ lẫn trốn, từ một nơi an toàn nhìn ra ngoài, rốt cuộc Mặc Dương đã thấy nguy hiểm mà cậu cảm nhận được là gì
Một bầy Slime màu xanh lá cây.
Bộ cậu xuyên qua mấy tựa game giả lập trong tiểu thuyết sao? Hết Orc rồi đến Slime, bất quá Slime không phải là loại quái yếu ớt mà người thường cũng có thể giết sao?
Vậy cảm giác nguy hiểm của cậu vừa rồi là gì?
XOẠT!
Có hơi kinh ngạc nhìn điều gì vừa diễn ra, một con thỏ ở gần đó bị nuốt chửng bởi một con Slime, tốc độ của khối dịch nhanh đến đáng sợ.
Không… tốc độ của Slime không nhanh, mà lực bộc phát của nó rất nguy hiểm, ở một khoảng cách quá gần sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Tiếng kêu thảm thiết của con thỏ khi bị nuốt chửng không hề nhỏ, dọa sợ một vài động vật, ba con Slime không ngừng đi săn.
Con thỏ sau khi bị nuốt chửng giống như được ngâm vào trong dung dịch acid đặc, toàn thân bỏng rồi hoại tử, tiêu biến dần trong dịch tiêu hóa của loài Slime.
“Đây là quái vật yếu nhất?” Mặc Dương nghi ngờ tự hỏi, cậu hiện tại cũng muốn bỏ trốn, nhưng xem ra không dễ dàng.
Tốc độ của cậu không nhanh, đi nãy giờ đã khiến Mặc Dương có hơi mệt, giờ mà quay người chạy sợ sẽ bị giết chết.
Có cách nào để tiêu diệt bọn quái này không? Slime… hẳn là có một hạch tâm nào đó đi, nếu không thì khối dịch kia được điều khiển thế nào?
Mở rộng tầm nhìn của mình ra, lợi dụng năng lực của bản thân đến quan sát kỹ hơn bên ngoài, một phút trôi qua, Mặc Dương bình tĩnh vươn tay về trước, siết chặt bàn tay
Điều khiển trọng lực nhấc bổng ba con Slime lên trời, tiếp đến đập nó xuống, lấy khối đá màu xanh đậm nhỏ trong lớp dịch làm trọng tâm, đè nặng!
Rắc! Rắc! Rắc!
Quả nhiên với áp lực này đủ để phá vỡ món đồ bên trong con quái, sau đấy ba con Slime lập tức tan ra thành nước và mất đi hình thể
“Thành công”
Ting!
[Bạn có một tin nhắn mới, xin hãy ấn đọc]
Lại có một tin nhắn, nhưng Mặc Dương không dự định đọc bây giờ, còn có năm con Slime đã phát hiện ra cậu.
Bọn nó dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới chỗ Mặc Dương, cậu thấy vậy liền giảm nhẹ trọng lực của mình nhảy lên trên thân cây, đồng thời dùng lực năng lực tới tập kích hai con Slime ở khá gần cậu.
Bạch! Bạch!
Tiếp tục đập nát hai con, nhưng cứ như vậy ba con Slime còn lại có thời gian để tấn công cậu, bọn chúng liên tục bắn ra những khối lỏng lên thân cây.
Không cần chạm vào Mặc Dương cũng biết tác dụng của khối dịch này là gì sau khi con thỏ bị nuốt chửng.
“Chậc” Mặc Dương đang phân tâm dùng năng lực tấn công, cậu không thể cùng lúc ngăn chặn được khối acid bắn ra, vậy nên Mặc Dương đành phải đẩy người nhảy khỏi thân cây, đáp đất
Không tạo ra một tiếng động nào, Mặc Dương vừa giảm lại lực dội của cú nhảy vừa rồi, ở phía sau ba con Slime tiếp tục tấn công, hai con bắn acid từ xa, một con nhào lại gần.
Mặc dù có chút mệt mỏi, Mặc Dương vẫn là bất chấp thể lực đang cạn dần vung tay lên, kéo lấy con Slime ở gần như tấm khiến chặn lại acid.
Sau đấy vung tay ném về con Slime ở xa bên trái, tiếp đến vội vàng cúi người lăn về một gốc cây lớn khác.
Xèo xèo!
Con Slime ở xa bên phải đã bắn tới gần Mặc Dương, dịch bắn của nó ăn mòn mép cây và bắn lên áo của Mặc Dương, một phần da của cậu bị bỏng sâu và hoại tử.
Đau đớn đến muốn thét lên, nhưng cậu chỉ là nhíu mày cùng có chút mất kiểm soát một bên tay phải.
Sau đấy lập tức vung tay còn lại tiêu diệt nốt con Slime cuối cùng, dự cảm nguy hiểm cuối cùng biến mất, đồng thời một nguồn ánh sáng nhẹ màu vàng bao phủ Mặc Dương.
Vết thương trên tay khôi phục một cách chóng mặt, cảm giác đau cũng biến mất, thể lực hồi phục một phần
“Huh?” Mặc Dương nghi hoặc với điều vừa diễn ra, nhìn xung quanh, không có ai trợ giúp cậu hết.
Điều này không đúng, chẳng lẽ vừa rồi là thăng cấp lên level trong game nên hồi phục sinh lực?
Lúc này điện thoại trong túi quần lại rung lên vài lần, Mặc Dương mới nghi hoặc lật ra.
Có tổng cộng 8 cái tin nhắn chưa đọc, mở ra, tin tức bên trong giải thích cho việc thể lực của Mặc Dương vừa được hồi phục.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK