• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xác nhận gia nhập Trường đại học đặc biệt quốc gia, Mặc Dương cũng không có dừng việc dọn dẹp nhà cửa, cho tới thời điểm nhập học vẫn còn có 2 tháng nữa.



Theo thông lệ bình thường, cậu vẫn phải tham gia kỳ thi đại học quốc gia như bao người, tuy nhiên với năng lực của Mặc Dương, muốn ăn gian trong thi cử thật sự quá dễ dàng.



Ngày mai là ngày sinh nhật của Mặc Dương, đối với cậu mà nói, đây cũng không phải điều gì trọng đại, thứ duy nhất cậu quan tâm là hôm đó cũng là ngày giỗ của mẹ cậu.



Một cảm giác kỳ lạ dâng lên khi ngoài trời bắt đầu tối



“20h35’”



Đêm nay cho cậu một cảm giác giống như chuyện xảy ra vào mười ba năm trước, chẳng lẽ lại có chuyện kỳ lạ gì đó chuẩn bị diễn ra?



Thành phố bình thường nơi cậu ở thật sự có an toàn như bề ngoài hay không? Mặc Dương cau mày, thử dùng năng lực của mình cảm nhận xung quanh



Sau mười ba năm tiếp thu ký ức của Steyne Forne qua những giấc mộng, đối phương sở hữu một sức mạnh tương tự với cậu, thông qua trí nhớ về những giấc mơ, Mặc Dương cũng thử bí mật luyện tập qua.



Giống như những gì mà Đạt Sâm ông già kia nói, sức mạnh của cậu là một loại khống chế trọng lực, hoặc điều gì đó có tác dụng tương đồng.



Trong phạm vi đường kính ba trăm mét, Mặc Dương có thể cảm nhận được những bất thường ‘trọng lực’ xung quanh cậu.



Bao phủ lại toàn bộ ngôi nhà và một phần diện tích bên ngoài, điều này cho cậu có cảm giác an toàn hơn.



Mãi cho đến tận 23h đêm vẫn chưa có gì bất thường



“Là tưởng tượng sao?” Tự nhủ ở trong phòng, Mặc Dương cũng không quá buồn ngủ, nhưng hôm nay cơ thể cậu lại cảm thấy rất nặng nề.



Sức mạnh không chế không còn thông thuận nữa, nói cách khác bây giờ cậu chỉ là một học sinh bình thường vô dụng.



Ngay khi Mặc Dương định thả lỏng, một dự cảm không may ập đến làm cả người cậu nổi da gà, vội vàng vác theo cặp sách mở cửa sổ phòng nhảy ra bên ngoài.



Hiện tại cậu đang ở trong khu vườn sau nhà, chỉ một đoạn ngắn nửa là có thể né khỏi vùng phạm vi nguy hiểm.



Nhưng mà chính lúc này…



Rắc rắc…



Ở chính giữa không trung, ngay tại cổng nhà của Mặc Dương, một vết nứt xuất hiện một cách đột ngột và lan rộng ra.



Hai cánh tay to và thô kệch bám lấy vách nứt, kéo cả người xuất hiện, là một con giống như Orc, thân cao tầm hai mét rưỡi hoặc hơn nhảy bật ra ngoài.



Cặp mắt màu đỏ quỷ dị đang không ngừng quan sát mọi phía, con quái há miệng rộng hú lên thật lớn



“RỐNGGGG”



Âm thanh chói tai làm cho Mặc Dương khó chịu co người lại, chợt tiếng bịch bịch thật nhanh và thật nặng nề to dần về phía cậu.



Không cần nghĩ cũng biết con quái vật kia đang lao về chỗ Mặc Dương, nếu là người bình thường đã sớm dọa đến són tiểu không dám làm gì.



Nhưng Mặc Dương lại thành công nhảy ra một bên, suýt soát né khỏi cây rìu ở trên tay con Orc vung xuống.



Mảnh đất sân vườn bị chém lún xuống, động tác vung rìu của con Orc cực kỳ tiêu chuẩn và thành thạo



Như một kẻ săn mồi thâm niên đang nhìn lấy đồ ăn khuya hôm nay, Mặc Dương trong mắt nó không khác gì một con cá nằm trên thớt.



“Sức mạnh này…” Đủ để một chém là giết chết cậu, Mặc Dương trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không nói ra.



Thử lần nữa vận dụng năng lực của mình, gia tăng tốc độ di chuyển, thật may là Mặc Dương dù rất mệt mỏi, nhưng vì tiêu hao ít năng lượng nên không chịu ảnh hưởng nhiều.



OÀNH!



Một lần nữa tránh thoát nguy hiểm, con Orc biểu cảm ngạc nhiên, còn Mặc Dương thì tiếp tục bỏ trốn.



Hướng về phía bên ngoài bỏ trốn!



Đúng lúc này, một thân ảnh khác hiện ra từ bên trong khe nứt không gian, không phải là quái vật, mà là một con mèo nhỏ màu đen nhày ra.



Dù rằng bề ngoài rất đáng yêu và vô hại, nhưng Mặc Dương vẫn là không dám tiếp cận, đuổi tới vị trí an toàn mà chạy.



Ngược lại, con Orc có vẻ khá cẩn thận với con mèo nhỏ, bất quá cũng không nghĩa là nó e ngại con mèo.



Chỉ vài giây do dự, một con quái thú vồ tới một con manh thú đang ngồi yên quan sát, một vòng tròn màu tím hiện ra, giống như là phép thuật trong ảo tưởng, Mặc Dương nhìn thấy con Orc bị đập văng ngược trở lại



Nhưng không kết thúc tại đó, con mèo nhỏ còn tiếp tục tấn công, ba cái vòng tròn ma thuật khác hiện ra, kỹ năng có vẻ khá đơn giản, sức sát thương không tệ, nhưng tốc độ quá chậm.



Con Orc tìm ra kẻ hở né ra, cây rìu tinh chuẩn nhắm vào phía mèo nhỏ, hai bên đánh nhau rất quyết liệt, Mặc Dương lúc này mới chạy ra tới cổng thì đột nhiên khe nứt không gian bộc phát mở to.



Bên trong khe hở như có sự cộng minh nào đó tới Mặc Dương, cậu cảm nhận được khối rubik đang không ngừng di chuyển và sắp xếp trong tâm trí mình, đây có lẽ là cội nguồn sức mạnh mà Đạt Sâm từng nói



“Đi thôi, đây không phải là lúc chần chừ, hướng về phía khe nứt nhảy vào!” Một âm thanh vang dội trong đầu của Mặc Dương, lạnh nhạt, và quen thuộc.



Âm thanh của Steyne Forne, sau chừng ấy năm im lặng, Mặc Dương lần nữa nghe thấy tiếng nói này, nhưng ở trong một tình huống không vui vẻ lắm.



Trận chiến bên kia khuếch trương rất nhanh, cũng không biết nhà cậu có giữ được không, nhưng nếu không trốn thì kiểu gì cũng nằm đạn mà chết.



Không phải là Mặc Dương không muốn trốn cả khe nứt và trận chiến hai quái thú, nhưng cái khe nứt này lan rộng quá nhanh, nó che kín toàn bộ lối ra của cậu rồi.



Mặc Dương do dự trong một hai giây, rồi dứt khoát ném cả người vào, cậu thử tin vào cảm giác của mình, và âm thanh trong đầu của Steyne Forne.



Đối phương hẳn là không có ác ý với cậu, hơn nữa nói theo một cách nào đó, Steyne Forne còn là bản thân của kiếp trước.



Vừa nhảy vào trong khe nứt không gian, cả người Mặc Dương như muốn bị nghiền thành trăm vạn mảnh nhỏ, bất quá cảm giác này rất nhanh biến mất, vì hiện tại cậu đang được bao bọc mởi một tấm chắn hình cầu hai màu trắng đen đan xen.



Khối rubik mà cậu chỉ thấy trong tưởng tượng lúc này thật sự phóng ra ngoài, từ trước ngực của cậu, và phát sáng.



Tiếp đến nó như cái radar đang dò đường, ở trong loạn lạc không gian kéo Mặc Dương đi tới một nơi nào đấy



Một khe nứt khác xuất hiện trước mặt Mặc Dương, hơn nữa cậu còn đang ở trong xu thế tiến thẳng đến lỗ hở này.



Đánh phá qua những ‘rào chắn’ của lỗ hỏng không gian, Mặc Dương nhắm chặt mắt lại, đến lúc cậu mở mắt ra thì khung cảnh đã thay đổi



Một khu rừng rậm với vô số những thân cây chọc trời bao phủ xung quanh, khối rubik lúc này ánh sáng mờ dần, nhưng lại không biến mất, mà lơ lững trên tay của Mặc Dương.



Tiếng chim hót líu lo trên trời, một vài con thỏ hoảng sợ lẫn trốn trong những lùm cây, một khu rừng tự nhiên mà thế giới thật không thể nhìn thấy



Chẳng lẽ là cậu…



“Xuyên không rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK