[Kỹ năng: MP Boost (LV10 – MAX)]
[Thiên phú: ESP (LV6- MAX)]
Thiên phú và kỹ năng mà Mặc Dương tập trung nâng lên cuối cùng cũng đạt tới đẳng cấp cao nhất, mặc dù quá trình này khá là gian khổ, tuy nhiên nó sẽ bổ trợ khá nhiều cho cậu sau này.
Cũng may nhờ có trận chiến với bầy Evil Eye và trận hợp tác với Evan, cho nên Mặc Dương đã nhận được một nguồn năng lượng khá lớn.
Thay vì dồn tất cả cho việc Cải tạo cơ thể, cậu đã đem tất cả bọn chúng đưa vào kỹ năng mình cần, dù vậy, vẫn dư ra một phần để Mặc Dương cải tạo thêm lần nữa.
“Ellinel, tới rồi!” Mặc Dương nói, đáp ở trên một thân cây lớn, sau đấy túm lấy áo của Evan thả người nhảy xuống, kéo một sợi dây gần đấy tóm lấy liên tục di chuyển
Hình tượng có phần rất hoang dã, xin hãy liên tưởng đến Tarzan – Người rừng.
Cảm giác cơn gió quật vào mặt thật mạnh, … cũng không phải điều gì đó rất thú vị, Evan đổ mồ hôi hột nói
“Chúng ta đi bình thường không được sao? Anh Steyne”
“Như vậy sẽ rất chậm, Teleport của em cũng không thể dùng liên tục, Drane cũng cần nghỉ ngơi giữ sức cho lúc cần thiết, phải không?” Mặc Dương bình thản đáp.
Thực tế là cậu có chút ác thú vị muốn biết Evan lúc sợ hãi sẽ như thế nào, thêm cả mang vào vũ khí chuyên dụng, sử dụng psychokinesis thật sự rất thoải mái.
Bọn cậu tốn không quá lâu để trở về Ellinel, thậm chí nhiệm vụ của Silver Fairy cũng quên thực hiện, nhưng thời gian cũng đã muộn.
Lúc này hẳn là trời tối rồi đi? Có điều bên trong Ellinel tại sao lại đông như vậy? Bình thường có nhiều người thế này sao?
Evan để ý đến thái độ của Mặc Dương nói “Các pháp sư chính thức quay trở lại hoạt động sau khi đợt khảo hạch kết thúc, thông thường sẽ không đông như vậy, mọi người đều phải thực hiện ủy thác để kiếm tiền và lịch luyện, cho nên đây là một dịp đặc biệt”
Mặc Dương liếc mắt nhìn Evan, sau đấy lại nhìn về phía trước, Arwen đang giao tiếp với một nhóm ba người, trong đó có một Pháp sư, từ vũ khí mà phân biệt thì hai người còn lại hẳn là Bowman và Warrior.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều nghề nghiệp khác xuất hiện cùng lúc như vậy.
“Ellinel là nơi lớn nhất trong hòn đảo Victory phải không?” Mặc Dương thử hỏi
“À không, tất nhiên là không rồi, Thị trấn Heynese mới là nơi đông đúc nhất, mặc dù gọi là thị trấn, nhưng diện tích của nơi đó còn phải lớn hơn cả thành phố nữa.”
“Thành phố Kerning là nơi tương đối phát triển về công nghệ, tại đấy anh có thể bắt các chuyến bay đi tới các thành phố khác”
“Còn xét về độ nguy hiểm thì hẳn là Khu rừng Sleepy Wood rồi” Evan liên tục nói ra một số địa danh.
Mặc Dương tạm thời im lặng, cậu đặt Evan xuống, quay người rời đi
“Ôi, anh tính đi đâu vậy?” Evan vội vàng đuổi theo
“Quay trở lại ký túc xá, muốn theo sao?” Mặc Dương hỏi
“Tất nhiên, trước khi gặp lại hai người Phantom, em cần đảm bảo là anh không trốn đi mất tiêu” Evan nghiêm túc nói
“Bộ anh trước đây hay chơi trốn tìm lắm sao?” Mặc Dương có kiên nhẫn nói chuyện với thằng bé
“Chính xác!” Evan khẳng định nói
Cứ vậy hai người liền cùng nhau tới căn nhà tạm thời của Mặc Dương, cậu đã ở đây được một thời gian ngắn.
Vào bên trong căn phòng nhỏ, không có quá nhiều đồ đạc, nhưng Evan vẫn là nghiêm túc nói “Làm phiền cả nhà”
Cởi giày, rồi hướng về phía giường nhỏ nằm xuống kêu to “Ah ah, lâu rồi em mới lại nằm giường êm, hơn nữa phong cách còn khá giống nhà em ở quê, thật thoải mái”
“Đừng có tự nhiên vậy” Mặc Dương thở dài nói, bất quá cậu cũng không định làm gì thằng bé, chuẩn bị một ít nước uống, thay một bộ đồ mới, số quần áo của cậu không nhiều, trang phục tại Ellinel không hợp thẩm mỹ của cậu.
Tuy nhiên vì để tránh trường hợp áo quần bị phá hư hết trong lúc chiến đấu, cậu đành phải mặc đồ tại Ellinel, dù sao thì nó bền hơn đồ cậu mặc hàng ngày.
Lúc này không phải là thời gian thích hợp để tìm gặp Grendel, cũng đã muộn, tối nay Evan và cậu ngủ lại trong phòng ký túc xá.
Thằng bé ngủ trên giường, còn cậu nằm ở dưới đất, còn cách nào khác đâu? khách tới là phải chiêu đãi, dù rằng ký túc xá của cậu chả có gì.
“Nè, tâm sự chút không?” Evan đột nhiên lăn xuống dưới, chen chỗ với cậu, cười nói
Mệt mỏi đến không muốn nói chuyện, Mặc Dương thở dài kêu “Chuyện gì?”
“Về thế giới của anh, và nơi này… khi nào đó rảnh, có thể dẫn em tới bên đó chơi không?” Evan cười nói
“…. Em biết khá nhiều đấy” Mặc Dương bớt một chút buồn ngủ, dù sao đề tài mà Evan nói thật sự rất nhạy cảm
“Haha, trước đây em là học trò duy nhất của anh mà” Evan tiếp tục tán gẫu, cậu nói không ngừng.
Không biết lúc nào, đứa nhỏ đã thấm mệt mà ngủ say, để cho Mặc Dương vừa mới gắng gượng qua cơn buồn ngủ, nhìn trần nhà nhìn xung quanh….
“Không ngủ lại được…”
Mặc Dương có chút xúc động muốn đánh người, thở dài, nhắm mắt lại, không ngủ được cũng phải cố gắng nghỉ ngơi.
Ngày mai… cậu phải gặp mặt hai người kia, không biết bọn họ có dễ nói chuyện giống như Evan không.
Có thuộc tính lắm lời không?
Có thể gần gũi giống như đứa nhỏ này không?
Mặc Dương suy nghĩ một hồi, cũng dần dần ngủ say.
Sáng hôm sau, ánh sáng chiếu qua cửa sổ vẫn chưa thể đánh thức được Mặc Dương, cho đến khi có một cái gì đó ướt ướt trên mặt cậu.
‘Nặng…’
‘Nặng quá….’
Chớp chớp mắt, thức dậy trong cơn ác mộng, tưởng như bị bóng đè đến nghẹt thở, trước mặt cậu là đôi mắt khổng lồ và cái lưỡi đỏ hồng ướt át không ngừng liếm láp.
Urgh…
“Drane, dừng lại!!!” Mặc Dương trực tiếp dùng Psychokinesis kéo con rồng nhỏ sang một bên, vực người dậy, thở dốc
Mẹ nó, quá đáng sợ
“Hahahaha…” Evan bật cười không ngừng, nhìn khuôn mặt thiếu ngủ của anh Steyne thật thú vị.
“...E..V…A…N!!!” Mặc Dương dùng khăn lau mặt, sau đấy chậm rãi ngước đầu lên nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên giường.
Trực tiếp dùng Psychokinesis nhúng đầu thằng bé xuống gối, dập vài lần mới thỏa dạ cậu, tiếp đến mở cửa ra.
Ahhh… ánh mặt trời, và sự bình yên, thật là một ngày đẹp trời
“Hôm nay thời tiết thật đẹp đúng không?” Âm thanh từ trên cánh cửa truyền xuống
“Ừm” Mặc Dương vô ý thức trả lời, đột nhiên nhận ra khác thường, cực nhanh tiến vào trạng thái tập trung, nhưng đối phương đã lẻn vào bên trong.
Vừa mới kịp nhìn vào, đây không phải là tên đẹp mã Phantom sao? người đầu tiên đuổi theo cậu ở trên Chimney Tree!
“Há lô” Lơ lửng ở bên ngoài cánh cửa, Mercedes thực hiện bay ở một khoảng cách ngắn thành công nhìn Mặc Dương.
Vẫy vẫy tay, cô nàng nói “Không phiền nếu mời bọn này vào uống tách trà chứ?”
“Có thể nói không không?” Mặc Dương mặt không biểu tình trả lời
“Dĩ nhiên là… không!” Mercedes chủ động nhào vào, hơn nữa miệng còn không ngừng cằn nhằn nói “Cậu thật sự đúng là không biết yêu quý những bông hoa đẹp đấy”
Căn phòng bé nhỏ cho một người ở hiện tại chứa tới tận bốn người, có chút chật chội, có điều hai người này, cũng là bạn cậu sao?
Vốn đã quen với cuộc sống một mình, đột nhiên có thêm đồng bạn thân thiết… không ổn lắm.
Mà bọn họ là bạn của Steyne Forne đi? Cũng không phải là bạn của cậu, nhưng Steyne Forne là cậu của kiếp trước?
Thật là rối….
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK