• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng oanh tạc khi ba người Phantom không ngừng tấn công, nhất là những mũi tên do Mercedes bắn ra, bộ đối phương có vô hạn mũi tên hay sao vậy?



Còn có vũ khí là hai cây nỏ trên cổ tay đấy là thứ gì?



“Cần phải rời đi” Mặc Dương tính toán xem khoảng cách nào có thể bỏ trốn thành công, độ cao từ phía trên thân cây lớn rớt xuống thật sự không dễ dàng chút nào.



Khoảng cách giữa hai thân cây lớn lại khá xa, nếu như cậu học được Kinetic Jump ngược lại có thể, bất quá… liều một phen vậy.



Toàn lực vận dụng ESP đến kiểm tra tình huống xung quanh, tiếp đến vươn tay, kéo lấy năm sợi dây leo quấn chặt lại với nhau, tạo nên độ vững chắc nhất định sợi dây.



Hiện tại ở bên kia đang tập trung đánh nhau, có lẽ sẽ ít để ý về phía cậu, Mặc Dương lập tức phóng người ra.



“Có người?” Evan ở phía trước nhất, cậu nhóc lập tức phát hiện có bóng người ở gần đấy đột nhiên vọt ra.



Là ai? Cơ mà.. nhảy xuống từ Chimney Tree? Ở độ cao này sao?



Mercedes và Phantom thấy đứa em nhỏ nhất khựng lại liền đưa tầm mắt nhìn sang, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy được một anh chàng trẻ với mái tóc đen đang lấy đà phóng xuất từ trên cao.



Đối phương đây là tự sát?



Chính là lúc này, Mặc Dương quay người trở lại, lần đầu tiên nhảy xuống ở độ cao lớn như vậy, tâm trạng vẫn có chút khẩn trương.



Nhưng hai tay vẫn là kịp thời vươn ra, toàn lực vận dụng Psychokinesis đến không chế dây leo quấn tới.



Bám chặt, tiếp đấy trượt xuống



“Là Psychokinesis!” Mercedes kinh ngạc bật thốt, ở thế giới của bọn cô, kỹ năng này là một thứ vô cùng hiếm gặp, người duy nhất mà cô từng thấy sử dụng nó hẳn là Steyne.



“Không lẽ..” Phantom tự hỏi, sau đấy lập tức không quan tâm đến bầy Bướm ma, trực tiếp ở trên cao nhảy xuống.



Khác với Mặc Dương là hành động tự xác, Phantom có thể trực tiếp đạp ở trên không và giữ vững tư thế khi rơi khỏi Chimney Tree.



Kỹ năng của cậu sử dụng là [Phantom Swiftness] Tức thời gia tăng tốc độ di chuyển và bậc nhảy, có thể dùng đệm chân không để làm bàn đạp.



“Drane, chúng ta cũng đuổi theo” Evan vung cây gậy phép của mình, từ trên không xuất hiện một con quái vật có cánh, phần đầu khá lớn, tổng thể giống như một con rồng tây phương chưa trưởng thành.



Kích thước khoảng chừng lớn hơn Evan một chút, con rồng vội vàng đáp xuống để Evan bám lấy chân nó.



Hai người cứ như vậy phóng về bên dưới đáy của Chimney Tree, Mặc Dương đang đo lường các bước để tiếp đất an toàn.



Đột nhiên ở đằng sau nghe một tiếng



“Ôi, mau đứng lại” Phantom dùng sức kêu to.



“Urgh.. đuổi theo sao?” Mặc Dương một lần nữa vung lấy tay, thả người đáp tới một bên sợi dây khác.



Tiếp tục rơi xuống với vận tốc chóng mặt, Phantom thấy vậy không khỏi cười khổ, ở sức mạnh hiện tại của cậu không thể di chuyển linh hoạt như vậy.



“Để cho em!” Evan ở phía sau kêu một tiếng, rồi cậu lập tức theo con rồng nhỏ đuổi về phía Mặc Dương.



Phantom thấy vậy liền không lại tiếp tục đuổi xuống, dứt khoát vung gậy bắn người trở lại, đúng lúc này Mercedes cũng đang phóng xuống



“Né né né, mau né ra!” Cô nàng tinh linh giống như muốn khóc kêu to, hai cánh ở phía sau giống như chỉ là đồ trưng cho đẹp, cô vội nhảy xuống mà không kịp nghĩ nhiều, giờ thành ra phiền phức rồi.



“Uầy, liều mạng dữ, tiểu thư Mercedes xinh đẹp!” Phantom lập tức đưa tay kéo lại đối phương quay trở về trong Chimney, một tầng thấp hơn của cây cổ thụ.



Hai người lúc này đã dừng khỏi cuộc chơi, chỉ còn mỗi Evan có sức để đuổi tới chỗ Mặc Dương



“Phiền phức!” Mặc Dương để ý vẫn còn người bám đuôi, dứt khoát đáp người lên thân cây, xoay lại.



Từ trong không gian gọi tới hàng chục khối đá theo khống chế của Psychic Attack bắn đến, một tay bám chặt sợi đây, tay còn lại vung ra



[Psychic Force]



“Anh… Steyne?” Evan lúc này nhìn thấy trực diện rõ khuôn mặt của Mặc Dương, giống như thật sự bất ngờ, cậu không để ý tới đòn tấn công của đối phương.



Bất quá cũng may Drane kịp thời nhắc nhở, cậu liền vung gậy lên hét to



“Mana Burst!”



Lại là kỹ năng tương tự hồi nãy, có điều lúc này con rồng nhỏ cũng há miệng hỗ trợ với Evan, sức mạnh gia tăng gấp đôi bắn về phía Mặc Dương.



Kỹ năng khống chế của Mặc Dương lập tức bị bẻ gãy, đồng thời các khối đá được khống chế ở trên không cũng bị đật nát thành mảnh vụn.



Mana Burst không dừng lại tại đấy, nó còn tiếp tục bay về phía Mặc Dương, bất quá Evan kịp thời khống chế điều chỉnh hướng của đòn tấn công lên trên, tránh cho tổn thương Mặc Dương.



“Anh Steyne!!!”



Evan sợ rằng Mặc Dương sẽ tiếp tục bỏ trón, lập tức hô to tên của đối phương, sau đấy bám theo Drane đuổi lại gần.



Bị gọi tên, Mặc Dương ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, bọn cậu có quen nhau sao?



Cơ mà… hiện tại cậu còn lựa chọn nào khác ư?



Năng lượng hao tổn đến gần như hết sạch, dứt khoát móc ra bình Blue Potion khôi phục lại năng lượng, nhưng vẫn không thể lập tức khỏe mạnh trở lại.



Thay vì chờ chết, có lẽ đối phương thật sự không có ác ý? Biểu cảm rưng rưng nước mắt đó là sao?



Thật là một đứa nhóc kỳ lạ.



Bị nắm lấy bởi Evan, Mặc Dương tạm thời không có ý định phản kháng, hiện tại cậu giống như một con cá nằm trên thớt rồi.



Cậu và đứa nhỏ này đã lạc khá xa so với địa điểm ban đầu, cũng không biết nơi này là ở đâu.



Tiếp đất xuống một khu vực tương đối an toàn, con rồng nhỏ quái dị của đứa nhóc này dù thân hình khá là tí hon, nhưng sức mạnh thật sự kinh ngạc.



Evan giống như dùng quá nhiều sức lực, thở dốc, ngồi bệch xuống một bên.



Mặc Dương cũng không hơn gì đối phương, nhíu nhíu mày, từ trong túi lấy ra vài bình Blue Potion, đưa cho cậu nhóc



“Ah? Cho em?” Evan ngạc nhiên nhìn Mặc Dương, sau đấy cười vui vẻ tiếp nhận, trực tiếp mở nắp ra uống.



Ngạc nhiên trước sự tín nhiệm kỳ lạ của Evan, Mặc Dương cau mày nhìn, sau đấy cũng tự mình uống lấy một bình Blue Potion.



Evan có vẻ có khá nhiều điều muốn hỏi, nhưng thằng nhóc có vẻ vẫn đang chờ đợi, nhìn biểu cản nín đến nghẹn đỏ mặt làm cho Mặc Dương hiếu kỳ



Steyne… Steyne Forne, người tự xưng là kiếp trước của cậu, và đứa nhóc này cũng gọi cậu bằng Steyne, đối phương biết điều gì đó sao?



Để đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, Mặc Dương trước hết nói



“Cậu là ai? Tại sao lại đuổi theo tôi đến tận đây? Còn có… chúng ta quen nhau sao?”



Thật nhiều câu hỏi, rõ ràng là những điều vô cùng kỳ quặc, nhưng Evan lại mỉm cười, giống như hiểu rõ.



Đứa nhóc có vẻ đang phân vân không biết nên nói từ đâu, cuối cùng mất một lúc cậu cũng sắp xếp được ngôn ngữ của mình, bắt đầu giải thích các thắc mắc cho Mặc Dương.



Đồng thời cũng tiện thể kiểm tra xem, người trước mặt này có thật sự là thầy của cậu hay không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK