Tiếng bước chân ngày càng gần, cánh cửa thư phòng được một bàn tay đẩy mạnh ra, trên tay còn cầm theo một tách trà nóng hổi bay phưn phức mùi hương ngàn ngạt. Bên môi đỏ chót lộ rõ nụ cười gian xảo, đó không ai khác chính là A Mễ vợ ông. Rất nhanh bà đã đóng nhẹ cánh cửa thư phòng lại, di chuyển vài bước về phía Tô Hạo đang nhắm mắt giả vờ ngủ. Nghe thấy tiếng động sộc sọat mà mở hờ mắt ra nhìn. Đầu đau như búa gõ, mấy ngày nay ông không ăn uống hay nghỉ ngơi gì cả, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng ông sẽ không chịu nổi mà lâm bệnh mất.. Thấy A Mễ bước đến ông cũng không lên tiếng chỉ nhà nhẹ nhàng cười với bà một cái..
- Ông, tôi có mang trà lên cho ông này, ông uống đi. Tô Hạo ông muốn ăn gì thì bảo tôi, tôi kêu bà Mai làm cho ông nhé!
Tô Hạo ngồi thẳng người nhận lấy tách trà mà A Mễ đưa, ngụm trà vừa trôi vào bụng ông lấy lại tinh thần tỉnh táo đi không ít, đến khi tách trà gần như đã cạn thì ông mới nhẹ nhàng đặt tích trà xuống bàn làm việc. A Mễ cười ngọt ngào ngồi xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh đưa mắt hướng về ông..
- Bà muốn nói chuyện gì?
Ông đẩy đẩy gọng kính, nhìn A Mễ một hồi lâu..
- Là chuyện của Tô Hạ, ông... tôi biết ông đang rất căng thẳng trong chuyện này. Nhưng tôi thấy rất dễ dàng giải quyết mà, ông có muốn nghe ý kiến của tôi không?
Bà bắt chéo chân, đôi tay được sơn một màu đỏ thật quyến rũ. Ánh mắt có phần mê hoặc. Tô Hạo ho nhẹ một cái, sau đó trầm ổn lên tiếng..
- Theo bà tôi phải nên làm gì?
A Mễ cười cười, hai bàn tay được sơn 1 màu đỏ hiện tại đan chặt vào nhau. Chiếc áo trắng bay bay theo làn gió mát rượi bên ngoài khung cửa sổ. Ánh đèn pha lê chiếu thẳng vào mặt bà, càng khiến bà thêm phần thu hút hơn... đôi môi khẽ nhếch.
- Theo tôi là như thế này, Tô Hạ đã thành ra như thế hay chi bằng ông cho Tô Hạ và Quách Dương kết hôn đi.. tình cảm về sau hai đứa trẻ có thể vun đắp thêm. Còn về phần Tô Niên, con bé đã hủy hôn với Quách Dương, coi như hiện tại không còn gò bó hay bận tâm gì nữa.... chi bằng ông hãy cho con bé đi xem mắt đến khi nào người nó ưng thì cưới cũng không muộn.... hoặc ông cũng có thể tìm kiếm một chàng trai tuấn tú nhà khá giả. Ông thấy tôi nghĩ có hợp tình hợp lý không?
Chưa kịp nghe câu trả lời từ ông, thì bầu không khí yên tĩnh nay lại bị chiếc điện thoại reo hò in ỏi lên. Tô Hạo nhíu mày rút điện thoại từ trong túi quần ra. Màn hình hiển thị con số hoàn toàn xa lạ.... chần chừ vài giây như bị tiếng nói của A Mễ mà bừng tỉnh..
- Sao ông không nghe? Kẽo bên kia tắt máy..
Tô Hạo giật mình, rất nhanh đã nhấc điện thoại lên nhấn nút nghe, đầu dây bên kia hình như không có ý định lên tiếng. Kéo dài tầm năm phút, Tô Hạo mất kiên nhẫn định tắt máy, thì bên kia lại vang lên tiếng nói của người đàn ông chững chạc. Thanh âm vừa đủ ấm áp dễ nghe
- Tô Hạo, lâu lắm rồi mới có dịp trò chuyện với ông.
Tô Hạo nghi ngờ vẫn chưa đoán ra ai là người đàn ông này là ai. Dấu chấm hỏi hiện rõ..
- Ông là......?
Tô Hạo kéo dài vế cuối, ngữ khí có phần mềm mỏng hơn, A Mễ ngồi trên ghế không khỏi cười nhẹ. Người đàn ông trung niên bên kia nghiêm nghị lên tiếng..
- Tôi là Lãnh Binh Thăng..
Tô Hạo giật mình lần hai, tay cầm chiếc điện thoại có phần run run nhẹ.
Lãnh Binh Thăng cái tên trong giới chính trị đã được nhiều thành tích vượt xa mọi người, người đàn ông quyền năng vạn người phải cúi đầu kính nể, nay lại vinh hạ được trưởng bối đích thân gọi đến cho mình. Tô Hạ vẫn chưa tin, tay dụi dụi mắt... ông vội vàng kính trọng chào.
- Chào Lãnh tổng, không biết tại sao Lãnh tổng lại gọi cho tôi. Thật là điều hiếm có đó nghe nhe!
Lãnh Binh Thăng trịnh trọng lên tiếng, vào thẳng vấn đề chính của cuộc gọi ngày hôm nay.
- Tô Hạo tôi gọi cho ông là có một vấn đề cần bàn bạc..
- Á...được, Lãnh tổng cứ nói.
- Tôi vào thẳng vấn đề chính luôn nhé. Con trai tôi rất vừa ý con gái ông. Nếu ông chấp nhận thì hãy cho hai đứa trẻ xem mắt, nếu được thì hãy cho hai đứa thành hôn với nhau luôn. Tôi cũng rất ưng đứa trẻ đó. Tôi biết quyết định này có hơi gấp gáp, cũng không muốn ép buộc ai, cho nên Tô Hạo ông hãy suy nghĩ kĩ càng, nếu có câu trả lời thì hãy gọi ngay cho tôi. Lãnh gia chờ câu trả lời từ ông đó...
Tô Hạo há hốc mồm, chưa kịp lên tiếng. Điện thoại đã bị A Mễ giựt lấy. Bà lên tiếng với đầu dây bên kia.
- Lãnh tổng. Không biết con trai ông ưng ai ạ? Thực ra thì Tô Hạ con gái tôi đã có vị hôn thê từ trước rồi. Hôn sự cũng đã được sắp xếp, tình cảm của hai đứa trẻ như keo dính chuột vậy không thể tách rời được. Còn về Tô Niên con gái út nhà chúng tôi chỉ vừa mới tròn 18, tuy tuổi còn rất nhỏ....nhưng nếu con trai Lãnh tổng vừa ý con bé này thì tôi sẽ hoàn toàn tác thành..
A Mễ nói một tràn dài, cũng không cho Tô Hạo tiếp thu hết. Đầu dây bên kia cười lớn.
- Được, được. Vậy thứ hai tuần sau gia đình tôi sẽ dính thân sang nhà ông bà, cũng có thể bàn bạc về hôn sự của hai đứa trẻ. Quyết định vậy đi nhé!
- Vâng..quyết định như thế đi ạ..
Cúp máy, A Mễ cười ha hả, cuối cùng mối nguy của bà cũng được giải quyết chỉ khi Tô Niên rời khỏi Tô gia.. có như vậy bà với con gái mình mới hoàn toàn làm chủ ở đây. Gia tài này sẽ hoàn toàn thuộc về Tô Hạ con gái cưng của bà, việc tốt như thế bà phải tận dụng, đương nhiên đay chỉ có một lần sẽ không có cơ hội lần hai cho bà ra tay. Tô Hạo lườm bà một cái định nói nhưng lại thôi..
- Đây là tôi suy nghĩ cho Tô Niên, Quách Dương chắc chắn hiện tại vẫn chưa quên được hình bóng Tô Niên, để có thể cắt dứt mối quan hệ tình cảm sai trái này..ông hãy cho con bé thành hôn với Lãnh gia, vẹn toàn đôi bên.. bên kia hình như thích Tô Niên, xem ra là ý trời rồi đó ông à...
Tô Hạo xoa nhẹ thái dương, trầm tĩnh suy nghĩ về vấn đề mà A Mễ vừa nói.. Sâu đó ông thở nhẹ lên tiếng nói.
- Bà nói cũng có lý..nhưng còn phải hỏi Tô Niên nữa...Con bé nếu nhiw không đồng ý coi như cũng có bó tay...
- Ha..ông cứ để cho tôi.. chuyện thuyết phục Tô niên trong khả năng của tôi mà..Quyết định như vậy nhé.
Sau khi đóng cửa thư phòng lại đâu ai biết, nụ cười gian xảo của A Mễ hiện rõ trên gương mặt trang điểm cầu kỳ ấy.
***Chúc các bạn độc giả năm mới vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình
Mình xin chúc các bạn:
– Vừa đủ HẠNH PHÚC để giữ tâm hồn bạn được ngọt ngào.
– Vừa đủ THỬ THÁCH để giữ bạn luôn kiên nhẫn.
– Vừa đủ MUỘN PHIỀN để giữ bạn thật sự tỉnh táo.
– Vừa đủ HY VỌNG để cho bạn được hạnh phúc.
– Vừa đủ THẤT BẠI để bạn mãi khiêm nhường.
– Vừa đủ THÀNH CÔNG để giữ bạn mãi nhiệt tâm.
– Vừa đủ BẠN BÈ để bạn được an ủi.
– Vừa đủ VẬT CHẤT để đáp ứng các nhu cầu vật chất của bạn.
– Vừa đủ NHIỆT TÌNH để bạn cho đời thêm hân hoan.
– Vừa đủ NIỀM TIN để xua tan những thất vọng***.