Tay thon dài ung dung đút vào túi quần, ánh mắt thâm thuý ngước nhìn về phía xa xa bên dưới. Anh cứ đứng đó cho đến khi điếu thuốc gần tắt đi dần dần từ chút một.
Gạt đi tàn thuốc, Lãnh Hoành Dục không có ý định vào phòng nghỉ. Anh đem cả thân trần đứng dựa ở cửa kính ban công. Đôi mắt nỗi lên vài tia buồn bã.
Từng cơn gió lạnh lẽo vào ban đêm ùa về. Cảm giác man mát ở nửa khuôn mặt anh, khiến tinh thần anh tỉnh táo đi vài phần.
Vì sao.. hôm nay tâm trạng anh lại tệ đến thế?
Điều anh muốn ở cô hiện tại bây giờ đã có được. Hà cớ gì mà phải đau buồn.
Sở dĩ anh có ý định kết hôn với cô là vì muốn che mắt giới truyền thông. Ai mà chẳng biết cách đây vài năm về trước anh và một cô gái trẻ nào đó yêu nhau, và có ý định sẽ kết hôn. Nhưng thật không ngờ cô ta lại biến mất tại hôn lễ ngày hôm đó.. Cũng kể từ đó trái tìm của Lãnh Hoành Dục rét lạnh hơn, lạnh lẽo hơn, và không còn những mặt dìu dàng ôn nhu như trước kia nữa.
Cho đến khi, lần đầu tiên gặp Tô Niên, chỉ là tình cờ lướt qua ở bên đường. Lúc ấy cô vẫn còn đi học. Mái tóc đen dài được tết gọn hai bím. Bộ đồng phục nhẹ nhàng tinh khiết, má lúm đồng tiền khể lộ khi Tô Niên cười nhẹ. Những giây phút ấy, Lãnh Hoành Dục như chết đứng trong xe.
Đến khi lần thứ hai gặp lại cô, là vào buổi tiệc sinh nhật tròn mười tám. Ấn tượng lại một lần nữa lộ rõ trong mắt anh, cô không còn là dáng vẻ yêu mềm đơn thuần như trước, thay vào đó là gương mặt trẻ trung của lứa tuổi trưởng thành. Hoàn toàn giống một thiên thần rơi xuống.
Lần gặp ngày hôm đó, anh đã quả quyết sẽ có được cô...
Cho đến hiện tại.. anh đã có được. Thứ mà bản thân mình khao khát trong hai năm qua.
Cơ thể của cô, mùi hương của cô, giọng nói của cô.. tất cả đều phải thuộc về anh.
Không khí yên tĩnh, làm cho cả cơ thể như được thư giản. Không bao lâu sau điện thoại trong túi quần một lần nữa vang lên.
Anh tuỳ tiện cầm lên, chậm rãi nhấn nút nghe.
- Lãnh tổng. Sáng ngày mai ngài có cuộc họp khẩn cấp bên Pháp.
Âu Nhã thận trọng lên tiếng, cũng đủ biết lần họp cổ đông lần này quan trọn đến mức nào.
Lãnh Hoành Dục khẽ đưa tay đút vào quần, mắt khế lướt nhìn người con gái đang ngủ yên giấc trên giường. Sau đó lại lạnh lẽo lên tiếng nói với đầu dây bên kia.
- Được rồi. Thu xếp một chút. Nội trong đêm nay phải đưa tôi và Tô Niên về biệt thự.
Âu Nhã cầm điện thoại mà không khỏi lau vệt mồ hôi trên trán.
Vừa nãy còn cười vui đùa mà, sao bây giờ lại biến thành bộ dạng đáng ghét như này rồi.
- Thuộc hạ sẽ đến ngay.
Cúp máy, cũng không suy nghĩ nhiều. Anh lật đật mặc quần áo lại chỉnh tề. Từ từ thắt cavat màu đen đeo trên cổ lại. Đeo giày da vào chân tất cả đều hoàn hảo.
Bước chân dừng lại trước giường, dật tung chăn lên. Cơ thể của hoa thì khẽ lộ, đôi tay thuần thục nhặt lại quần áo giúp cho cô, nhanh nhẹn giúp Tô Niên mặc quần áo vào cho ngay ngắn.
Đôi tay lại một lần nữa chạm nhẹ qua từ tấc da thịt trên người cô, nóng ấm dễ chịu. Cảm giác thoải mái này...anh rất thích
- Từ thời điểm tôi gặp em cách đây hai năm về trước. Em định sẵn sẽ là người của Lãnh Hoành Dục này.
Đây là câu tuyên bố quá mức bá đạo của anh sao?
Câu nói vừa dứt, Lãnh Hoành Dục cũng đã mặc lại quần áo cho cô xong xuôi.
Không nỡ đánh thức Tô Niên dậy, anh bắt buộc bản thân phải hạ mình xuống bế cơ thể nóng hổi của Tô Niên lên.
Ánh mắt Lãnh Hoành Dục khẽ nhìn vết đo đỏ của ga giường. Khoé môi cười đầy ẩn ý.
Cũng không biết anh vui chuyện gì? Từ lúc bế cô ra xe Lãnh Hoành Dục cứ lén cười miết.
Đây là dấu hiệu anh nhà biết yêu rồi sao?
Âu Nhã cố nhịn cười qua gương chiếu hậu. Vậy thì tốt quá rồi, anh không còn nghĩ đến người phụ nữ kia là được rồi.
- Lãnh tổng. Joyce đích thân bên Pháp muốn mời ngài dùng bữa cơm. Tôi cũng chưa trả lời ngay ạ.
Âu Nhã lén nhìn qua kính, xem thái độ của Lãnh Hoành Dục như thế nào. Nào ngờ...
- Được. Anh ta chọn địa điểm.
Âu Nhã gật đầu, tiếp tục phần công việc của mình đang dang dở.
...
Sáng sớm...
Tại Lan Viên Sơn. Trên chiếc giường lạnh lẽo thiếu hơi ấm, Tô Niên ngồi co rúm nằm trên giường trên vần trán bóng loáng còn loạng choạng xuất hiện thêm vài giọt mồ hôi đang chảy dài xuống. Miệng nhỏ nhắn liên tục nói..
- Lạnh... mẹ ơi... mẹ ơi hức hức
Cô như nức nở lên, từ giọt nước và mồ hôi hào quyện vào nhau.
Cô cứ thế vừa khóc vừa kêu ai đó thật thê lương.
Ở đại sảnh, Nhan Y mặc y phục nho nhã cùng chiếc choàng cổ màu đỏ dịu dàng đi vào trong biệt thự.
Bà nhíu mày không vui, nhà cửa mở trống quơ, nhà lại không bóng người. Con trai bà cũng không thấy. Đặc biệt đứa con dâu bà thương yêu cũng mất tâm.
Bà vội vàng đi vào, nội tâm bà đập mạnh dữ dội. Cảm giác bất an này bà chưa từng có.
Cạch... . Harry Potter fanfic
Cánh cửa căn phòng của Lãnh Hoành Dục được mở ra, Nhan Y chạy vào. Bà đi lại phía giường cô khẽ nói.
- Con yêu. Mẹ đến rồi. Con gái con không sao chứ? Con gái...
Bà lo lắng, có hỏi nhưng cô vẫn không trả lời. Cho đến khi
- Mẹ... lạnh lắm... con rất lạnh.
Bà lo lắng nói: -" Con dâu sao lại thành ra như vậy? Đi bệnh viện nhanh nhanh... adaa cái ông Binh Thăng đi đâu rồi không biết? Con dâu Niên Niên chờ mẹ một lát nhé!!"
Lãnh Hoành Dục, con về nhà đi bà già này sẽ cho con biết nắm đấm của sư tử..