• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cuộc chiến tranh giữa cô ta và Quách Dương kết thúc. Cô ta hung hăng đi lướt qua anh bỏ mặc anh đang nằm sả ngang trước nền gạch đá lạnh buốt.

Từ giọt nước mắt đau thương lăn dài trên má anh. Phút chốc Quách Dương chỉ muốn những điều này chỉ là giấc mơ anh thật sự không muốn kết hôn với Tô Hạ, người anh yêu là Tô Niên cô gái nhỏ đã thành công trong việc cướp mất trái tim anh.

Quách Dương nằm trên nền gạch lạnh lẽo mà không ngừng tuôn trào nước mắt, cảm giác đau đớn này... mấy ai hiểu được.

Trong cơn say rượu , tìm thức của anh lại hiện hữu lên gương mặt cùng với nụ cười ngọt ngào kia. Cô mặc một bộ váy trắng dàu thướt tha, bước chân đang dần dần dừng lại trước mặt anh. Quách Dương đưa tay xoa nhẹ đôi mắt mơ màng của mình, sau đó lại nhìn cô gái kia. Đây không ai khác chính là Tô Niên người mà anh tưởng chừng sẽ dùng cả đời để yêu thương cô..

Nhưng khi cánh tay của cô gái nhỏ chạm vào người anh thì Quách Dương bỗng chốc bừng tỉnh trong con mơ . Người phụ nữ này không phải Tô Niên... Tất cả chỉ là giấc mơ thôi sao? Cô ấy thật sự không muốn gặp anh nữa?


Tô Hạ mặc váy trắng di chuyển những bước chân nhẹ nhàng đi về phía Quách Dương. Hiện tại Tô Hạ đã không còn bực tức gì nữa, sau khi tranh cãi với anh một trận đã đời , cô ta hầm hực bỏ chạy ngay lên phòng cũng chẳng màng chồng mình đang nằm ở dưới sân gạch lạnh lẽo cách mấy.

Về phòng, Tô Hạ đóng mạnh cánh cửa lại. Bước chân đi về phía phòng tắm cô ta nhanh chân bước vào dùng đôi tay sả dòng nước lạnh từ vòi sen ra. Từng giọt nước đồng loạt trút xuống như một thể, đến giây cuối cùng cả người Tô Hah đều ướt sũng..

Dòng nước lạnh chảy qua từng tế bào lăng dài xuống cánh tay, đôi chân. Tô Hạ dùng dòng nước lạnh sối trôi đi những cơn bực tức trong người. 3 phút sau Tô Hạ mới tắt vòi sen đem thân người ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm

Hiện tại đã hơn 11h đêm, Tô Hạ nằm trên giường trằn trọc ngủ không vào giấc, cứ liên tục di chuyển thân người sang phải sang trái, đến cuối cùng cô ngồi bật dậy mang đôi dép lê bước xuống đại sảnh phòng khách để lấy một ly nước giúp ấm người...

Từ sau khi kết hôn, ngoài lần sự cố do Tô Hạ bày ra thì Quách Dương mỗi ngày đều ngủ trong công ty, nếu có về nhà cũng chỉ để lấy đồ đạc sau đó lại quay về công ty tiếp. Mới chỉ một tháng kết hôn, Tô Hạ có cảm giác bản thân và Quách Dương hoàn toàn là người xa lạ không hề quen biết. Cái danh phận Quách phu nhân, vợ Quách Dương gì đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài... chính xác hôn nhân của cô và Quách Dương là đối phương một chút tình cảm cũng không có...

Đôi dép ấm áp nhẹ nhàng đi xuống lầu, ánh mắt lơ đãng lại nhìn về phía người đàn ông đang nằm dật dựa trên sàn gạch. Trái tim Tô Hạ bỗng nhói lên đau đớn...cô đi từ từ về phía anh rất nhẹ nhàng rất im lặng, cơn gió mát từ bên ngoài cửa sổ thổi nhẹ vào. Một phần bên gò má Tô Hạ phát giác man mát, mái tóc của cô cũng bay bay đến khi đôi chân dừng lại trước nền gạch.

Đôi mắt khẽ ngước xuống nhìn anh, không thể kiên nhẫn bỏ mặc anh nằm đó chịu lạnh được. Tô Hạ dùng sức kéo anh dậy, thân thể to lớn cường tráng nghiêng dựa về phía cổ cô, bất động không nhúc nhích.

- Quách Dương, em đưa anh lên phòng nhé! Ở đây rất lạnh anh sẽ bệnh mất. Ngoan theo em lên phòng..

Sau câu nói đó, Tô Hạ cũng thành công trong công việc đưa Quách Dương lên phòng ngủ. Cơ thể anh rơi xuống giường, kéo theo cả cô cũng nằm dựa theo. Thật giống cảm giác lần đầu tiên cô và anh cùng ngủ chung. Đây có lẽ là lần thứ hai trong một tháng này.

- Quách Dương, anh có biết không? Ngay từ lần đầu gặp anh em đã rung động trước anh...

- Giá như lần xem mắt ấy là em. Chắc cólẽ người anh yêu sẽ là em có đúng không ?

- Để có được anh, em sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để khiến anh thuộc về em... Quách Dương, anh... có thể mở lòng vì em không? Hãy quên Tô Niên có được không? Em thật sự không biết bản thân mình sẽ làm điều gì với đứa em gái đó đâu..

- Chỉ cần anh yêu em là được rồi. Không cần gì khác

Đến khi câu nói vừa dứt cả thân thể hai người đồng thời ôm chặt nhau đi vào giấc ngủ. Cũng chẳng thèm tắt đèn ngủ ngay..

_____________

Sáng sớm.....

Cả thân thể Quách Dương bỗng nóng rực lên, Tô Hạ bị anh ôm đến nghẹt thở, cô dùng đôi tay trắng ngần đẩy anh ra.

Thật muốn làm cô nghẹn chết mà..

- Lạnh...lạnh...lạnh...

Âm thanh yếu ớt của người đàn ông vang lên, Tô Hạ khẽ đưa mắt nhìn anh. Cảm nhận sự khác lạ từ anh, cả người Quách Dương run lên cầm cập, thân thể của anh như một ôm cô để sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của mình..

Cô thầm cảm thán: Chắc có lẽ anh đã bị cảm lạnh rồi..

Đem chăn đắp lên người, Tô Hạ ngồi dậy đi về phía đầu giường lấy ra cây nhiệt kế đo thân thể. Cô từ từ ngồi xuống giúp anh đo thân nhiệt..

Pít...pít...

Âm thanh từ cây nhiệt kế vang lên, cô cầm lấy ra xem... hoảng hốt đến mức muốn làm rơi cả cây nhiệt kế đang cầm trên tay mình...

Không phải chứ? 39 độ sao?


Tô Hạ như gà mắc đẻ, trong tình huống cấp bách như thế này cô chỉ có thể nhờ đến bác sĩ tư nhân đến nhà giúp khám bệnh thôi..


Mò tìm chiếc điện thoại đến nửa ngày. Tô Hạ nhấn một dãy số dài đối phương nhanh chóng lên tiếng..


- Tô tiểu thư, cô có việc gì cần tôi giúp sao?


- Mau mau...Nhanh đến nhà tôi. Chồng tôi sốt cao. Anh mau qua đây nhanh lên. Chậm trễ đừng trách tôi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK