• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm ơn em, đã dịu dàng đến thế..

Đã kề bên và an ủi, vỗ về

Làm cho anh tin rằng mình có thể gánh vác được cả trời bể cùng em.

................

Bắc Kinh rạng sáng...

Không khí có chút se lạnh, Tô Niên bị tiếng chuông cửa làm tỉnh giấc. Cô còn chưa kịp chải chuốt lại mái tóc rối bời thì ngay lập tức Lãnh Hoành Dục đã xuất hiện.

Quần áo có chút nhăn nhúm Tô Niên ngồi dậy đi chân trần về phía Lãnh Hoành Dục. Đối mày của cô khẽ nhíu anh ấy uống rượu sao? Mùi rất nồng nặc...

Cô ngước lên nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.

- Dục, anh uống rượu sao? Em giúp anh làm một ly nước giải rượu nhé!!

Tô Niên định xoay người, ngay lập tức cánh tay mát lạnh của Lãnh Hoành Dục nắm chặt cô lại. Kéo Tô Niên vào lồng ngực vạm vỡ của mình, bàn tay to lớn của anh ôm chầm cô từ phía sau...vài giây sau anh mới lên tiếng.


- Không cần đâu. Anh chỉ muốn ôm em. - Chất giọng khàn đặc pha lẫn chút men say của rượu cùng hơi thở ấm nóng của Lãnh Hoành Dục phả vào tai cô..

Cô cười nhẹ, cũng không có ý từ chối cái ôm mãnh liệt của anh. Cô nắm lấy tay anh rồi nói..

- Dục. Anh buông em ra.. Em còn phải đi làm bữa sáng cho anh nữa..

Tô Niên dự định tháo cánh tay đang ôm chặt mình, nhưng hình như anh không cho phép mà càng siết chặt hơn.

Tiếng nói êm dịu nói nho nhỏ qua tại cô...sau câu nói đó khuôn mặt Tô Niên nổi lên sự ngạc nhiên..

- Niên Niên, hôm nay anh muốn cùng em đi lựa váy cưới..Anh muốn kết hôn ngay lập tức.

Trong câu nói của Lãnh Hoành Dục mang vài phần gấp gáp, cũng không để cô hoàn hồn anh đã kéo tay cô đi lên một chiếc siêu xe hãng mới..

Trên đường đi, ngoài tiếng xe động cơ ra thì anh không lên tiếng. Rất im lặng...

Cho đến khi anh dừng lại trước một Cửa hàng Váy cưới Happy ở giữa Trung tâm thành phố,.

Lãnh Hoành Dục chỉnh đốn lại bộ vest mặc trên người, đôi mắt dịu dàng khẽ ngước nhìn cô đầy yêu thương.

- Chúng ta cùng nhau chọn váy cưới nhé. Có được không Niên Niên?

Rất đỗi dịu dàng, Tô Niên chỉ cười ngọt ngào một cái. Gật gù đồng ý..

Lãnh Hoành Dục cười hạnh phúc anh xoa nhẹ mái tóc bóng mượt của cô. Sau đó hai thân thể một cao lớn ngạo nghễ một nhỏ bé xinh xắn tiến thẳng về phía. Họ như được tạc từ tranh vẽ ra...người đi đường bọn họ đều dừng lại để mà nhìn kỉ gương mặt của hai phu thê đang đi trước mắt..

Nhìn nét ngại ngùng cùng đỏ mặt khi bị nghe người khác nói của Tô Niên khiến tâm trạng Lãnh Hoành Dục nỗi lên tia vui vẻ. Anh cười nhẹ sau đó giở trò chêu ghẹo cô.

- Bà xã. Mặt em làm sao thể? Em ốm sao? Để anh xem nào... - Ý cười lộ gõ trên mặt anh.

Định đưa tay sờ nhẹ má cô..ai dè Tô Niên liền xoay mặt đi hướng khác. Giọng nói tỏ vẻ cáu gắt mà quát yêu anh.

- Em không sao hết. Anh dám chêu chọc em nữa thì.... em nghỉ nói chuyện với anh luôn đó..

Càng nói má phồng hồng lại càng đỏ ửng. Lãnh Hoành Dục xoay nhẹ người cô lại cười đầy rạng rỡ..

Cô đơ người trước nụ cười quá mức yêu nguyệt của anh...

Tô Niên chống tay lên che miệng anh, chỉ biết chêu chọc cô là hay..

- Anh cười gì chứ?

- Anh cười vì vợ anh quá dễ thương. Cứ như thế Lãnh Hoành Dục này sẽ bị mọi người nghĩ rằng anh mê vợ hơn công việc đấy.. - Anh lại cười nữa..

Lãnh tổng sắp cưới được vợ lên cười miết!!

Người đi đường, hay các tuyến đường đang bị ùn tắt giao thông. Họ đều bị hai cặp tình nhân phía trước hút hồn.. Có người thì dùng máy quay lại, có người thì chụp hình...người thì nhận ra đó chính là Lãnh tổng cao cao tại thượng...bla bla..

- Dục, nếu cứ tiếp tục ở đây mãi mọi người sẽ nhìn em bằng ánh mắt viên đạn đó..

- Ai lại dám nhìn em như thế. Có anh ở đây chẳng ai có thể.

Một câu bảo vệ Tô Niên đầy rõ ràng và rành mạch..

Lại thêm một câu quá mức bá đáo.

Dừng chân ở cửa, Nhân viên ở Tiệm váy cưới liền nhanh chóng tiên ra tiếp đón. Họ nhận thấy người trước mắt là Lãnh Hoành Dục thì có vài phần sợ hãi..ai mà chẳng biết Lãnh Hoành Dục là cao thủ trong giới kinh doanh.

Cô gái trẻ có chút run sợ, đôi mắt khẽ liếc nhìn người phụ nữ đang đi cùng với anh. Da mịn màng như em bé, sóng mũi cao, môi nhỏ chúm chím..mái tóc đen dài rủ xuống. Quả thật rất xinh đẹp. Kể cả cô là con gái còn phải khen cô ấy rất xinh.

Nhưng ánh mắt lại chuyển thành tia châm biếm, những người phụ nữ ở bên Lãnh Hoành Dục rất nhiều, muốn đếm cũng không hết. Để có được sự cưng chiều của anh chắc chắn cô ấy này đã dùng không ít kế độc..

Lại dễ dàng đưa cô gái đó đi vào tiệm váy cưới, lẽ nào cô gái này Lãnh Hoành Dục định cưới? Không thể nào...Cô nhân viên khẽ lắc nhẹ. Cô không tin, phụ nữ bên anh rất nhiều chẳng ai có được trái tim anh cả. Người phụ nữ trước mắt nhất định là dùng bùa mê khiến Lãnh Hoành Dục lưu luyến không buông.

Lãnh Hoành Dục đi ra ngoài vì có cuộc gọi từ đối tác quan trọng. Trước khi anh ra ngoài Lãnh Hoành Dục còn xoa nhẹ đầu nhỏ của cô..dặn dò cô cứ đi chọn váy trước, khi nào anh nói chuyện xong xuôi sẽ vào với cô. Tô Niên cũng chỉ gật đầu một cái..

- Tôi muốn thử váy cưới. Cô xem giúp tôi nhé!!

Giọng nói êm ả, chân mày của cô nhân viên cau chặt. Đừng tưởng giả vờ như thế có thể lừa được tôi...

Cô nhân viên khinh bỉ nói đầy vẻ châm chọc.

- Không cần phải giả vờ trước mặt tôi. Cô đã dùng kế độc gì mà khiến người lạnh lẽo như Lãnh tổng phải lưu luyến cô không buông. Aaa. Tôi biết rồi đừng nói với tôi rằng cô leo lên giường anh ta dâng hiến cho anh ta. Sao đó đeo bám anh ta đến tận bây giờ...há chẳng trách anh ta khó có thể chán cô. Vì cô quá thâm độc..

Cô nhân viên miệt thị nói. Ánh mắt nỗi lên tia chán ghét nhìn Tô Niên..

- Cô đừng nhìn tôi kiểu đó. Loại người như cô tôi gặp rất nhiều rồi. Toàn đeo bám người giàu có...cũng chỉ là tình nhân còn muốn trèo lên làm vợ anh ta? Nực cười.

Tô Niêm trầm mặt, từ trước đến giờ cô luôn không quan tâm người khác nói gì. Nhưng hiện tại cô rất muốn phản bác. Còn lý trí để suy nghĩ chứ không dùng cảm tính..

- Câm nín. Cô bị điếc hay lãng tai...Á..tại sao tôi nói mà cô không lên tiếng? - Cô nhân viên đầy sự phẩn nộ lên tiếng.

- Tôi không bị câm hay bị điếc.. Chỉ là tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa như thế này..

Cô nhân viên nói: - Cô được lắm..hôm nay tôi sẽ dạy cho cô biết thế nào biết tình nhân mãi mãi tình nhân. Trèo càng cao té càng đau.

Cú tát ập vào mặt Tô Niên, khoé môi người nhân viên cong lên đầy nham hiểm. Cô ta lao như hổ mà tát vào mặt cô..

Cô ta đến khi, cánh tay định vung vào mặt Tô Niên lần nữa. Sau vài giây lại bị hất tung. Cô ta té nhào xuống đất. Khi nhìn lên thì biết người đó không phải ai khác chính là Lãnh Hoành Dục.

Đôi mắt nhuốm đầy màu đỏ tươi của anh, Lãnh Hoành Dục mất bình tĩnh hét lớn.

- Mẹ kiếp, ai cho cô dám động tay động chân đánh vợ tôi..?

Lãnh Hoành Dục tiến lên vài bước, bóp chặt cô nhân viên xốc ngược lên. Chốc lát cả gương mặt của cô nhân viên nổi đầy vẻ kinh sợ. Thì ra mọi người đều nói đúng anh không phải người anh rất đáng sợ...

Một bạt tay bay vào má cô ta, một vết xước nhỏ xuất hiện trên mặt. Ra tay cũng mạnh thật.

Một bạt tay nữa giáng xuống cô ta..Giọng nói đầy sự tuyên bố rõ ràng mồn một.

- Ai đụng vào vợ tôi dù chỉ là một sợi tóc Lãnh Hoành Dục này cũng sẽ không tha. Đặc biệt lại dám tự tiện đánh cô ấy..

Tô Niên thấy sự mất bình tĩnh của anh, mà cả người cô cũng run nhẹ. Cô tiến lên phía trước nắm nhẹ tay áo của anh nói nho nhỏ.

- Dục, như vậy là đủ rồi..

Anh xoay qua nhìn cô, phát giác lại biết ánh mắt sương khói ấy thu phục. Lãnh Hoành Dục buông cổ áo của cô ta xuống. Đi về phía cô..

- Âu Nhã.. - gọi lần một..

- Âu Nhã.... - gọi lần hai..

Thân thể cao lớn của Âu Nhã bỗng xuất hiện. Hắn thở gấp một cái.


- Có thuộc hạ..


- Giao lại cho cậu, muốn làm sao thì làm. Và điều quan trọng là ngày mai tôi không muốn thấy cái tiệm này xuất hiện nữa...


Nói xong anh nắm tay cô dắt đi lên xe.


(Ps: Ngọt ngào sí... chuẩn bị ngược rồi nè.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK