Cảm thụ về thời trang trung niên của Hoàng My cũng rất tốt, dù không thể sánh với nhà thiết kế hay chuyên gia thời trang chuyên nghiệp, nhưng có thể nói là Hoàng My đã nắm rất tốt những điều cơ bản cần phải biết để có một outfit đẹp.
Huyền Tiểu Linh là học sinh chăm chỉ, tuy nhiên chỉ chăm vào môn chuyên của mình nên căn bản không quan tâm mấy cái này. Điều này khiến cô ta trở nên thấp kém hơn so với Hoàng My.
Nhưng có vẻ sự hiền lành ăn vào trong máu, Huyền Tiểu Linh cũng không có phản ứng gì, chỉ âm thầm ganh đua.
Tại sao Hoàng My đẹp hơn cô ta, giàu hơn cô ta, tài giỏi hơn cô ta, thu hút hơn cả cô ta!?
Huyền Tiểu Linh thật sự không phục!
Một người kiêu ngạo và lười biếng như vậy, tại sao lại hơn cô ta về mọi mặt chứ!?
Nhưng Huyền Tiểu Linh đâu biết Hoàng My đã từng trải qua những gì. Cô cũng đâu phải là người tạo ra vạn vật mà mới sinh ra đã biết mọi thứ chứ.
Tạm thời dừng việc mua sắm "vui vẻ" thì bốn người lại dạo đến một quán cà phê, sau khi gọi nước thì như có ý tứ mà Ánh Hoa hỏi Hoàng My:
- Vương Nguyệt, con đã có bạn trai chưa?
Hoàng My bị hỏi câu này thì có chút bất ngờ, nhưng như đã nghe qua nhiều, cô liền nhanh chóng trả lời:
- Con chưa có ạ. Nhưng con cũng đang thích một người rồi.
- À vậy sao...
Ánh Hoa nghe xong hơi hụt hẫng, thái độ này của bà ấy khiến Hoàng My biết chắc mình đoán đúng rồi. Mấy vị phu nhân hỏi một cô gái có ý trung nhân chưa là thường là để giới thiệu người quen thôi chứ còn gì nữa.
Chỉ là mẹ Vương có thái độ rất khác lạ, so với việc cười đùa trước câu hỏi của người bạn mới thì bà ấy lại hơi trầm tư kì lạ. Hoàng My cũng để ý đến điều này, ở một nơi không ai thấy, đôi mắt của cô nheo lại, nụ cười cũng cong hơn, một nụ cười lạnh lùng và đắc ý của kẻ ác.
Huyền Tiểu Linh nghe Hoàng My nói đang thích một người thì có chút tò mò, nhưng rồi cũng chợt nghĩ lại, Hoàng My thích ai thì liên quan gì đến cô ta chứ! Loại tiểu thư như cô chắc cũng chỉ chơi bời lêu lổng thôi chứ gì.
Hoàng My mà biết nữ chủ nghĩ mình thành cái dáng hình méo mó gì, cô không chém Huyền Tiểu Linh thì cô làm con tác giả!
Chợt Hoàng My nhận được một cuộc gọi của Vương Lão, cô xin phép ra ngoài nghe điện thoại rồi chui tọt vào nhà vệ sinh. Cô bắt máy, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc gương phản chiếu gương mặt xinh đẹp của mình.
Sau khi một cuộc hội thoại dài thì hai người tắt máy, Hoàng My mỉm cười vui vẻ, cô từ nhà vệ sinh bước ra với nụ cười có chút tươi hơn ban đầu.
Ở bệnh viện, Vương Lịch đang nghỉ ngơi thì đột nhiên Vương Lão xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị, thật chẳng giống đi thăm người bệnh một chút nào.
Đối diện với ông nội, Vương Lịch tỏ vẻ rất nghiêm túc. Còn Vương Lão khi đối diện với thằng cháu đích tôn của mình, có chút không nói lên lời, nhưng liền nhanh chóng lấy lại phong độ mà nói:
- Hôm nay ta đến đây, có chuyện muốn bàn với con.
- Vâng. Truyện Võng Du
- Ta dự định sẽ gả con bé Vương Nguyệt đi.
Lời này của Vương Lão khiến cho Vương Lịch ngạc nhiên mà ngơ ra. Ông nhìn chằm chằm anh, suy xét thái độ rồi nói tiếp:
- Dù sao con bé cũng đã lớn rồi, Vương thị cũng cần một người tốt để quản lý. Hôn sự của Vương Nguyệt sẽ là cầu nối để chúng ta hợp tác với nước ngoài, mở rộng thị trường.
- Nhưng...
Nhìn vào gương mặt của Vương Lão, Vương Lịch lại không thể cất thêm lời. Có ai nghĩ đến một người đàn ông lời to tiếng lớn ở những cuộc họp lại đang không thể nói tiếp khi nghe tin con gái phải gả đi chứ.
Như hiểu được cháu mình, Vương Lão hoàn toàn không cho Vương Lịch có cơ hội nói mà tiếp lời:
- Ta biết con nghĩ rằng con bé có đủ tài năng để lãnh đạo Vương thị. Nhưng con gái lớn phải gả chồng rồi theo chồng, nếu đã có cơ hội lớn như vậy, ngại gì mà không thể nắm bắt. Con cái nuôi thì có thể nhận thêm, nhưng sự nghiệp gây dựng cả một đời của chúng ta không thể lấy thêm đâu.
Vương Lịch nghe từng lời của Vương Lão nói, gương mặt đã ngẩn đi từ lâu. Cho đến khi Vương Lão rời đi thì anh vẫn ngẩn như vậy mà chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Cho đến tối, khi Hoàng My về bệnh viện với Vương Lịch cùng đồ ăn tối cho anh thì đã thấy căn phòng tối om om. Ánh sáng ở ngoài hành lang bệnh viện cũng không thể chiếu sáng được tổng thể căn phòng đã tắt hết đèn, chỉ hắt lại một bóng đen đang nằm trên giường bệnh thôi.
Hoàng My nhớ là Vương Lịch chưa bao giờ ngủ sớm như vậy!
Cô bật đèn ngủ lên xem thử, quả thật là Vương Lịch đang nằm trên giường ngủ. Hoàng My nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn, dự định sẽ chuẩn bị xong rồi sẽ gọi anh dậy. Nhưng vừa chỉ mới đặt đồ ăn lên bàn thì Vương Lịch đã ngồi dậy rồi.
- Cha dậy rồi sao?
- Ừ....
Hoàng My đến chỗ công tắc điện, tắt đèn ngủ đi rồi bật đèn phòng lên, sau đó quay lại bàn, chuẩn bị thức ăn để cho Vương Lịch ăn tối, nói chứ cô cũng chưa ăn đâu. Vương Lịch nhìn chăm chăm vào cô, từng hành động, từng câu nói của cô như đang khắc sâu vào tâm trí anh vậy.
- Cha mau ăn đi.
Hoàng My nhìn Vương Lịch cầm bát cơm mãi không ăn, cô hơi mất kiên nhẫn mà hối anh. Vì cô sợ anh không ăn thì cô sẽ ăn hết của anh mất.
Nhưng Vương Lịch vẫn cứ ngơ ngơ, Hoàng My bực dọc, giật lấy bát cơm của anh làm anh giật mình. Cô trực tiếp đem cha nuôi xuống làm con trai, cầm thìa đút cho anh ăn rất tình cảm.
Mới đầu Vương Lịch còn né tránh, bảo mình có thể tự ăn. Sau nhìn ánh mắt nguy hiểm của Hoàng My, anh liền miễn cưỡng làm đứa trẻ ngoan được mẹ đút cho ăn.
- Cha xem, đến ăn uống cha còn phải để con lo thế này. Sau này nếu con đi đâu thì ai sẽ lo cho cha đây!
Câu nói này của Hoàng My thành công làm Vương Lịch ngẩn thêm cả chục phút nữa. Cô thể hiện mình rất hối hận khi đã nói câu đó.
Trong khi Hoàng My đang dọn đồ thì Vương Lịch cũng vẫn nhìn chằm chằm cô, anh nhìn cô gái đang dọn dẹp hăng say kia. Lòng lại có chút buồn rầu.
Con gái của anh có phải đã lớn rồi không?
Con bé có phải đã đến lúc lấy chồng rồi phải không?
Sau khi con bé lấy chồng có phải sẽ quên anh không?
Liệu chồng con bé có đối xử tốt với nó không?
Nhìn Vương Lịch "sầu riêng" như vậy thì Hoàng My cũng tiến đến an ủi, mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra cà.
- Cha, cha ổn không?
- Không sao.
Vương Lịch nhanh chóng tỉnh táo lại khi gương mặt xinh xắn, đáng yếu của cô con gái dí sát ngay trước mắt mình khiến anh bối rối. Vương Lịch không muốn cô gái thấy mình đang rối ren một chút nào nên quay mặt đi.
- Cha giận con cái gì sao? -Hoàng My khó hiểu, nghiêng đầu ngây ngô.
- Không có.
Vương Lịch nhanh chóng xua tay, bối rối càng thêm bối rối, đầu óc dường như trở nên bấn loạn, nhưng ngoài mặt vẫn đang cố tỏ ra mình là một người cha ngầu lòi.
- Ồ...
Hoàng My không trêu chọc nữa mà lùi lại, mang rác đi vứt, để lại Vương Lịch ngồi ngơ ngẩn, ngẩn ngơ trong phòng bệnh.
____________________
Viết cái chương này ad cứ thay đổi tình tiết riết luôn, sửa đi sửa lại dù buồn ngủ muốn die zậy đó. Có ai an ủi tui không?