Mục lục
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới - Tác giả: MyRio (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Chào em, chị là Hà Vân, đây là Lokan. - Hà Vân vốn đã bị xoá kí ức nên cũng chẳng biết Hoàng My là cô gái mình đã từng gặp trong rừng hôm đi tuần tra.

- Chào anh, Lokan! - Hoàng My híp mắt nhìn chàng trai trẻ kia.

- Chào em... - Lokan run run cười chào lại.

- Mọi người nói chuyện đi, em ra ngoài hóng gió một chút. - Hoàng My chào rồi bước ra khỏi phòng.

...____________________...

Lang thang trong căn cứ, Hoàng My chán nản nhìn quanh.

Mọi người trong căn cứ giờ không tập luyện thì cũng đi làm nhiệm vụ. Đoàn Huy cũng bận rồi. Chẳng có mấy ai rảnh để chơi với cô cả.

Bỗng có tiếng đồ rơi xuống sau lưng cô, Hoàng My quay lại nhìn thì thấy gương mặt quen thuộc đang sợ hãi nhìn mình.

- H...Hà Nhi... - Cô gái kia lắp bắp.

- Ồ...xin chào, lâu rồi không gặp. - Hoàng My cười, giơ tay lên chào.

- Không...Hà Nhi đã chết rồi... - Kì Nhan lùi ra sau vài bước.

- Nói bậy a! Tôi mạng lớn lắm đó. - Hoàng My che miệng cười.

Kì Nhan vẫn không tin được, rõ ràng ngày hôm đó, chính tay cô ta đã đẩy Hà Nhi xuống xe, vào thẳng một đám zombie. Làm sao cô có thể sống được?!

- Chị không cần biết vì sao tôi còn sống đâu. Chắc là do tôi đẹp đó...

Kì Nhan: "..." Tự luyến...

Tác giả: "..." Thần kinh...


- Nhưng mà tôi vẫn chưa vượt qua cú sốc chị đẩy tôi đó... - Hoàng My làm bộ sợ hãi, cực kì giả trân.

- Chị Hồng Ngân a~

Thân thể cô em gái yêu dấu của nu9 như khụy xuống. Rốt cuộc Hà Nhi là ai?! Sao lại biết được cô ta là Hồng Ngân?! Cô ta đang cực kì bối rối.

- Ay da...Đừng nói là chị quên cô em gái đáng yêu này đấy nhé! - Hoàng My thấy vẻ hốt hoảng trên mặt Kì Nhan, nháy mắt tinh nghịch rồi nói một câu khẳng định trả lời cho câu hỏi trong đầu của cô ta.

- E...em gái...? Hoà...Hoàng...My? - Kì Nhan hoảng loạn

- Bingo...! Chuẩn xác rồi. Chị cũng thông minh đấy, mà ai bảo tôi cho gợi ý dễ quá làm gì...Tôi thật nhân từ a! - Hoàng My vỗ tay, gật đầu tán thưởng mình.

- Sao...em có thể ở đây...?! - Kì Nhan hay còn gọi là Hồng Ngân run run chỉ tay vào Hoàng My.

- Tôi ám chị! - Hoàng My mỉm cười.

Kì Nhan: "..." Đờ mờ...

Tác Giả /Lật kịch bản/: Hợp lý đếy...mà sai kịch bản rồi!!

- Bảo bối ơi! - Đoàn Huy từ đâu đó ló đầu ra gọi Hoàng My.

- Thôi, không chơi với chị nữa. Tôi đi đây. - Hoàng My phủ tay rồi tiêu soái bước đi.

Một lát sau, hai thân ảnh một nữ, một nam, một ngồi, một đứng trong một căn phòng đang xàm xàm gì đấy.

- Nhiệm vụ cuối cùng...

- Bảo bối không nên nghĩ quá nhiều về nó.

Sau khi doạ con gái nhà người ta một trận thì Hoàng My chạy vào phòng thí nghiệm của Đoàn Huy.

- Thật sự thì tôi không ngờ Hồng Ngân lại xuyên qua đây đó. - Hoàng My mân mê mấy lọn tóc trắng.

- Thiên đạo không dễ cho đứa con tinh thần của mình ra đi đâu.

Đoàn Huy cầm mấy lọ thủy tinh trên tay, pha trộn gì đấy rất đẹp mắt.

- Tôi có chuyện muốn nói a~ - Hoàng My chợt nhớ ra chuyện quan trọng.

Đoàn Huy dời tầm mắt, nhướng mày ra hiệu cho Hoàng My nói tiếp.

- Cho tôi...về nhà vài hôm nhé! - Hoàng My cười cười.

Gương mặt Đoàn Huy bỗng âm trầm xuống lạ thường, nhưng rồi nhanh chóng vui vẻ trở lại.

- Chắc chắn rồi...Đi lâu thế chắc bảo bối cũng nhớ nhà nhỉ!

- Ừm... - Hoàng My nhìn sự thay đổi thất thường trong mắt Đoàn Huy, gương mặt cũng không khá hơn.

...____________________...

Mấy ngày sau, tin tiến sĩ Thế Huy chế được thuốc giải lan đi khắp nơi. Danh tiếng của anh được nâng cao và cô cũng được hưởng miếng thơm.

Nhiệm vụ cuối cùng cũng đã xong, thì ra nguyên chủ chỉ là muốn mình hơn Nam Vũ thôi nên khi Đoàn Huy vang danh mọi bờ cõi thì nhiệm vụ cũng hoàn thành.

Dần dần Zombie trở lại thành con người, cái căn cứ lúc trước Hoàng My tốn tích phân nhờ hệ thống xây đang làm nơi ở tạm thời cho những người dân từng bị biến thành Zombie.

Nhan Kì thì đã được mọi người tôn trọng hơn vì dù gì cô ta cũng khá mạnh. Cô ta cũng không có động tĩnh gì từ lúc đó đến giờ.

Kì Nhan sau khi biết Hà Nhi là em gái Hoàng My của mình thì có chút sốc. Nhưng lại nghĩ rằng cô ta có thể xuyên được thì tại sao người khác không thể được.

Nam Vũ cũng đã phục trước đôi tình nhân trai tài gái sắc này. Anh ta cũng đã tìm được tình yêu của đời mình.

Hà Vân không còn thích Lokan nữa, cô ta biết Lokan vốn không thuộc về mình mà mở lòng cho người khác, và tìm được tình yêu thật sự mình mong đợi bấy lâu - Nam Vũ.

Lokan và Thảo Lệ không còn bị Hà Vân ngăn cách nữa. Dù là người của hai thế giới nhưng Lokan và Thảo Lệ không quan trọng điều này. Thảo Lệ và Lokan cũng quyết định rằng sẽ ở trên Thiên giới với nhau.

Hoàng Long mặc dù tiếc cái thế giới mình vô tình chạy vào chơi nhưng vẫn phải quay về vì thiên đạo vốn dĩ không chấp nhận linh hồn của anh, nhờ hack dữ liệu vị diện và che giấu khí tức nên anh sống được đến giờ.

...____________________...

Vài phút trước khi trở lại không gian hệ thống, Hoàng My nhìn thấy Kì Nhan, hay nói đúng hơn là Hồng Ngân đang ngồi thơ thẩn trên ghế đá của một công viên.

- Tôi ngồi đây được chứ. - Hoàng My ngồi xuống kế bên Kì Nhan.

- Chẳng phải em đã ngồi rồi sao? - Kì Nhan cười.

- Bây giờ chị cảm thấy thế nào? - Hoàng My mỉm cười...một nụ cười chân thành.

- Mọi thứ đã tốt đẹp hơn rồi...không phải sao?

Hoàng My gật đầu, gió thoang thoảng thổi qua hai cô gái ngồi trên ghế đá ở công viên. Mái tóc hai người nhẹ nhàng đung đưa.

- Chị hãy cố gắng sống cho cuộc đời của Kì Nhan nhé! Đời đã viết cho Hồng Ngân một câu chuyện cuộc đời mới...nhưng cũng là đặt dấu chấm hết cho câu chuyện cuộc đời của Kì Nhan. Tôi nghĩ Cường Quân đang nhớ chị lắm...

- Cường Quân...?! - Hồng Ngân chợt nhớ lại cái tên của một người mà cô ấy đã cố gắng để quên được.

- Cái này là của chị...Xin lỗi và tạm biệt. - Hoàng My cười, đưa cho Hồng Ngân một quyển sách rồi bước đi.

...____________________...

- Anh thật sự cho tôi về nhà sao?

Hoàng My cầm cái vali "nhỏ" của cô đứng trước cổng lâu đài nhìn Đoàn Huy trước mặt mình.

Cô mặc một chiếc váy Lolita màu xanh trắng rất đáng yêu và xinh xắn. Mái tóc dài ngang eo được thắt bím lại rất thục nữ. Nhìn cô như một cô bé tiểu thư mới lớn ngoại trừ cái chiều cao gần 1m7 đó.

- Bảo bối thật sự nhớ nhà mà...Anh đâu thể giữ em hoài được. - Tay Đoàn Huy giấu sau lưng nắm chặt, giọng điệu có chút run run.

Hắn sợ...hắn sợ rằng cô đi rồi sẽ không trở lại. Cô không về bên cạnh hắn nữa. Lúc đó hắn biết phải làm sao.

(Lâu lâu thể hiện cảm xúc nhân vật thì ad sẽ để là "hắn" nha.)

- Được rồi...ở lại vui vẻ nhé! Không được cô gái nào thay vị trí của tôi đâu đấy!! Một tuần sau tôi về! Sẽ nhanh thôi...

Kết thúc câu tạm biệt, cô biến mất giữa khoảng không. Trong đầu Đoàn Huy văng vẳng câu chào của cô, có lẽ anh cũng chiếm một phần nào đó dành được sự quan tâm của cô rồi.

Hoàng My mở mắt ra, trước mặt đã là một quang cảnh khác. Cô một lần nữa nhắm mắt lại và một lần nữa mở ra, đôi đồng tử Ruby đã trở thành Blue Sapphire sáng chói, mái tóc đen cũng trở thành màu vàng óng ánh.

- Minh giới...Tôi quay trở lại rồi!

...____________________...

- Bệ hạ! Hoàng hậu! Công chúa trở lại rồi! - Quản gia hấp tấp chạy vào thông báo cho hai người đứng đầu Minh giới.

- Người đâu?! Ra ngoài nghênh đón công chúa trở về! - Hoàng đế đứng dậy, ra lệnh rồi đỡ Hoàng hậu đi.

- Chào mừng người trở về! Hoàng My Công Chúa!

Hoàng My vẫn một thân cô công chúa đáng yêu mà thong thả bước qua đám người hầu.

- Tiểu My...con chịu về rồi. - Người phụ nữ nhìn cực kì quý phái bước đến chỗ Hoàng My.

Người phụ nữ quý phái và xinh đẹp này có đến 6 nét giống Hoàng My. Bà mặc một chiếc váy ở nhà của quý tộc màu đen đơn giản nhưng rất tinh tế. Mái tóc vàng cao quý của Hoàng tộc. Tay còn cầm một chiếc quạt trắng phẩy phẩy.

Người đàn ông kia thì cũng có nét giống Hoàng My nhưng chỉ là 4 nét còn lại thôi. Mặc một bộ quần áo của hoàng đế cực kì soái và cao quý nha!

- Tham kiến mama và papa đại nhân! - Hoàng My hành lễ một cách tinh nghịch.

- Mày quên anh trai à con kia?! - Giọng nói trầm trầm mười phần cục súc vang lên.

- Anh là ai thế? - Hoàng My cười cười.

Hoàng Long: "..." Đm con này.

Hoàng Long thật sự khác xa với Hoàng Long ở các vị diện. Mái tóc đen được vuốt lên óng mượt. Đôi mắt màu xanh lam giống mama đến 7 phần.

- Thôi được rồi. Tiểu My My nhanh vào cung điện thôi nào.

- Quản gia! Mau mang vali lên phòng cho con bé.

- Nhanh nhanh kìa! - Hoàng My khều ông anh của mình.

- Xía! - Hoàng Long vênh mỏ mà đi vào.

Nơi cung điện quen thuộc cô đã rời đi hơn một tháng trời giờ đây nhìn lại có chút không quen mắt. Hoàng My vẫn nhớ cái lâu đài của chủ hệ thống hơn a~

- Mừng con trở về, tiểu công chúa Minh giới. - Hoàng đế cười một nụ cười nham hiểm.

- Vâng! - Hoàng My cười nheo mắt, nhấp tách trà mới được đem ra.

- Chị My!! - Tiếng gọi sửng sốt của một cậu thiếu niên vang lên.

- Đồng Thịnh?! - Hoàng My nhướng mày, hạ tách trà xuống bàn, mắt không đổi hướng.

Đồng Thịnh là cậu em họ nhỏ hơn cô 1 tuổi, năm nay cậu ta 17 tuổi. Chú của cô, hay còn gọi là em trai duy nhất của bố cô là bố của thằng bé. Thằng bé là một trong 4 người có khả năng thừa kế.

- Anh làm gì mà ồn ào thế?! - Một cậu bé đi sau Đồng Thịnh ngoáy ngoáy lỗ tai.

- Quên chị rồi sao, Đồng Thảo? - Hoàng My cười cười, ngoáy tách trà rồi lại uống.

Đồng Thảo là em trai của Đồng Thịnh, nhỏ hơn cô 5 tuổi, năm nay 13 tuổi nhưng trưởng thành hơn anh trai mình nhiều. Cũng là một trong 4 người có khả năng thừa kế.

- Hai đứa tập kiếm xong rồi à! - Hoàng Long liếc nhìn hai thằng em họ của mình.

- Anh Thịnh muốn nghỉ ngơi mà lại nghe chị My trở về nên chạy gấp gáp sang đây. - Đồng Thảo dựa lưng vào tường rồi tố cáo.

- Em vẫn lười biếng như vậy nhỉ! Đồng Thịnh...

- Mày khác gì nó!

Hoàng My: "..." Đờ mờ, đang làm màu mà cũng méo cho.

Hoàng Long: "Chiến binh bảo vệ công lý!! Ngăn chặn những đứa làm trò con bò!!!"

- Con nghĩ mình cần lên phòng nghỉ ngơi rồi. - Hoàng My đặt tách trà trống lên bàn rồi bước lên phòng.

- Cháu cũng lên phòng đây...Cháu đã tập kiếm xong rồi, còn anh Thịnh thì chưa tập được một nửa. - Đồng Thảo cũng bước lên phòng, tiện thể tố cáo Đồng Thịnh.

- Thì ra là thế...! Dạo này anh chiều mày quá nên mày hư đúng không Thịnh?! - Hoàng Long bước tới xách cổ Đồng Thịnh bước ra ngoài.

- Em đâu có đâu...!!! Thằng Thảo kia!!

Trước cửa một căn phòng, một thân ảnh 6 tuổi liếc xuống, nở nụ cười gian xảo rồi trở vào phòng.

...____________________...


_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**


Thứ bảy, ngày 1 tháng 5 năm 2021


Thời gian đăng: 0 giờ


Đây là bão chương đầu tiên cho mọi người. Mọi người cứ từ từ thưởng thức nhé vì ad viết tận hơn 2000 từ một chương chứ không còn là hơn 800 từ đến hơn 1000 từ nữa đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK