Kiên Trung định lên tiếng nói gì đó để phản bác thay cho boss của mình nhưng Diên Thế Trường đã đưa tay ra dấu im lặng để chặn lại, anh chậm rãi ngồi xuống sofa, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm thấp vang lên:
- Cô không biết phép lịch sự tối thiểu khi gặp mặt người khác là chào hỏi sao? Tôi không nghĩ rằng tiểu thư của Tự gia lại có thể khiếm nhã đến như vậy đấy.
Tự Viên muốn lên tiếng đáp trả nhưng nữ chủ đã kịp bịt miệng cô ta lại, trước khi cô ta có ý định phun ra một từ ngữ nào nữa. Minh Như Hạ gật gật đầu liên tục như gà mổ thóc rồi tiếp tục rối rít xin lỗi:
- Là bạn tôi không biết thôi. Thành thật xin lỗi anh!
- Không biết thì phải dạy. Trẻ nhỏ không nên mất lịch sự!
Diên Thế Trường cười chế giễu. Anh ta còn chưa bước sang tuổi 30 mà đã làm bộ già đời với mấy cô gái hơn 20 tuổi. Quá sức tưởng tượng!
Kiên Trung cũng bị ngạc nhiên khi lần đầu thấy boss nói chuyện châm biếm người khác như vậy. Rốt cuộc Hoàng My kia đã làm gì?? Âu nâuuu, boss của anh ta đã bị tha hoá rồi!!
Trả lại Diên Thế Trường ngày xưa cho anh ta điii!!
Thế Trường mà biết Kiên Trung đang nghĩ gì thì nhất định sẽ tẩn anh ta một trận nhớ đời. Cái tội nghĩ xấu về cấp trên!
- Diên thiếu gia, xe đã chờ sẵn rồi. Có thể đi ngay lập tức.
Bác quản gia bước đến thông báo cho Diên Thế Trường biết, anh ta đứng dậy, liếc hai cô gái kia rồi nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu với bác quản gia.
- Đợi Hoàng My xuống thì chúng cháu sẽ đi.
Tự Viên đang bị hoang mang. Rõ ràng người đàn ông này đẹp trai như vậy! Sao có thể là Diên thiếu gia!? Cô ta không tin!
Hoàng My lúc này cũng bước xuống phòng khách với một bộ dạng xinh đẹp khác. Cô đã cố gắng thay đồ càng nhanh càng tốt, đến trang điểm cũng vội vội vàng vàng để tránh những tình huống ngoài ý muốn xảy ra.
- Chúng ta đi thôi.
- Khoan đã!
Tự Viên đứng bật dậy, hét về phía Hoàng My với Diên Thế Trường. Hai người dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
- Anh không thể nào là Diên thiếu gia được. Diên thiếu gia là một người đàn ông già nua, xấu xí, kinh tởm...
Nghe Tự Viên nói, Diên Thế Trường càng lúc càng mất bình tĩnh, còn Hoàng My thì che miệng cười khúc khích. Đến khi anh chú ý đến cô thì cô mới nghiêng đầu im lặng.
- Thôi nào. Bình tĩnh một chút, tôi chỉ là buồn cười trước những lời đồn về anh thôi, chồng yêu!
Hoàng My vuốt vuốt lồng ngực của Diên Thế Trường, nghe chữ "chồng yêu" và hành động ngọt ngào của cô thì tâm trạng của anh cũng hoà hoãn phần nào. Nhưng thái độ không hài lòng với Tự Viên vẫn không đổi.
- Xin Tự tiểu thư chú ý lời nói của mình, bây giờ thiếu gia có chuyện cần phải rời đi.
Kiên Trung chắn trước Diên Thế Trường, gương mặt hằm hằm sát ý như có thể động thủ bất cứ lúc nào, khiến cho Tự Viên sợ hãi. Minh Như Hạ đành phải cúi người xin lỗi rồi nắm tay Tự Viên rời đi.
Vì Tự Viên đòi hỏi về việc đến thăm Hoàng My cùng Như Hạ nên cô ta mới bỏ lòng tự tôn mà đi cùng Tự Viên. Không nghĩ được rằng cô bạn này lại lỗ mãng như vậy.
Hoàng My với Diên Thế Trường cũng không để ý nữa, hai người lên xe để đến công ty.
Ngồi trong xe, Hoàng My đang phấn khích vì Diên Thế Trường đã mất thiện cảm với Minh Như Hạ thì câu nói tiếp theo của anh ta đã khiến cảm xúc phấn khích của cô tan thành mây khói.
- Em gái của cô tên là gì?
- Chồng yêu, đừng nói rằng anh để ý em gái của vợ mình rồi đấy nhé!
Hoàng My vẫn rất có hứng thú trêu chọc Diên Thế Trường, cô đương nhiên cũng không phải là ghen tị gì đó. Dù sao cô cũng chỉ muốn biết được "bạn đồng hành" này là ai thôi, dù cô có thất bại nhiệm vụ công lược thì cũng chẳng sao cả.
Kiên Trung đang lái xe, vô tình nghe lỏm được thì tâm trạng như thể mới được cho tiền, phấn khích hơn cả Hoàng My lúc nãy nữa. Suýt thì quên dừng đèn đỏ.
- Không phải. Chỉ là hiếu kì thôi.
- Nó là Minh Như Hạ, con riêng của cha tôi, 21 tuổi, cao 1m65, số đo ba vòng là 80 - 60 - 85, thích màu trắng đơn thuần, tính cách đơn giản như nữ chính ngôn tình.....
Diên Thế Trường: "..." Tôi chỉ hỏi cái tên để dễ nói chuyện thôi mà.
Kiên Trung: "..." Dù không hiểu gì, nhưng tôi sẽ ghi nhớ giúp boss!
Minh Như Hạ có lẽ cũng không nghĩ nổi là bà chị gái của mình có thể nói những điều như vậy về cô ta trước mặt hai người đàn ông.
Hoàng My: "..." Nói trước mặt hồi nào? Rõ ràng là ngồi kế bên và ngồi phía sau nói mà!
Hoàng My lướt lướt hồ sơ thông tin về nữ chủ trên điện thoại, vì tiện miệng nên mới đọc một tràng dài như vậy. Đến khi Diên Thế Trường ho khan hai tiếng thì mới biết mình quá lời.
Trong khi không khí đang ngượng ngùng thì chiếc xe cũng dừng lại trước công ty lớn của Diên Thế Trường. Cô khoác tay anh đi vào công ty trước bao ánh mắt trầm trồ của nhân viên.
- Hình như đó là Minh tiểu thư...
- Xinh đẹp thật.
- Hai người họ xứng đôi thật đấy!
- Nghe nói cô ta không thích Diên tổng đâu...
- Nhìn xem, Minh tiểu thư thân thiết với Diên tổng thế kia mà...
Hoàng My đến mệt với quần chúng của truyện ngôn tình, không thể tập trung làm việc sao? Cứ đi soi mói đời tư của boss làm gì?
- Tôi có cuộc họp trong 2 tiếng nữa, bây giờ tôi phải rời đi. Cô có thể ngồi ở đây chờ đợi, đừng đi lung tung, sẽ rất phiền phức.
- Tôi đã hiểu. Tạm biệt chồng yêu!
Hoàng My ngồi trên sofa phòng tổng giám đốc, nở một cười tươi, nhìn bóng lưng của Diên Thế Trường và Kiên Trung rời khỏi. Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định lấy điện thoại ra chơi, dù gì cũng không có gì làm.
- Kha tổng, mời!
- Làm phiền rồi.
Phải đến gần 4 tiếng sau thì cánh cửa phòng tổng giám đốc mới một lần nữa mở ra, Hoàng My chờ đợi đến mờ cả mắt, cảm giác như gần 4 tiếng học online môn Hoá vậy. Hoa mắt chóng mặt thật sự!
Nhưng người vào phòng lại không chỉ có Diên Thế Trường và Trung Kiên, mà còn có một người đàn ông lạ khác. Vừa nhìn qua là biết nam phụ của cốt truyện chính rồi.
Diên Thế Trường nhìn thấy Hoàng My ngồi một chỗ như cũ thì cảm thấy cô rất ngoan ngoãn, ít nhất cô cũng là một người phụ nữ hiểu chuyện, không đi bát nháo, gây chuyện khắp nơi như mấy tiểu thư anh ta từng gặp ngoài kia.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ sáu, ngày 31 tháng 12 năm 2021
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Hôm nay cũng là cuối năm rồi, một năm qua đúng là có rất nhiều điều đáng tiếc và đau buồn, nhưng mà dù sao chúng ta cũng đã trải qua một cách mạnh mẽ rồi.
Bố ad hôm qua cũng bay từ quê về, dù mẹ với ad chẳng mong muốn tí nào. Bố ad chưa đi test lại covid hay cách ly gì hết, cố tình muốn về dù ad đã dùng hết văn để thuyết phục bố ở lại ăn Tết vì mẹ với ad năm nay sẽ ăn Tết ở trong này, nhưng bố ad không chịu. Ad vẫn đang lo sợ về tương lai bị dính covid đấy.
Dạo gần đây ad khá là chăm chỉ, bởi vì đọc tiểu thuyết của người khác sẽ có hứng để viết ra chương mới. Mọi người có thể giới thiệu cho ad nhiều bộ tiểu thuyết xuyên không ngọt sủng khác không? Biết đâu đọc càng nhiều thì văn phong của ad sẽ càng lên, ad cũng sẽ chăm chỉ ra chương thường xuyên cho mọi người.