Có lẽ vì sự hiện diện của Thẩm Hi Quang nên anh em Bộ Thư hầu như không trao đổi với nhau trong bữa tối. Vệ Quyết nỗ lực khuấy động bầu không khí bằng cách hướng dẫn Bộ Thư cải thiện món trứng. Cậu rất hưởng ứng nhưng Bộ Chấp vẫn chẳng nhiệt tình hơn.
Dọn dẹp xong thì ai nấy về phòng, ngoại trừ Bộ Chấp làm việc ở phòng khách. Phòng của Bộ Thư chỉ nhỉnh hơn hai mươi mét vuông, đồ đạc rất giản dị. Giường kê trong góc, tiểu thuyết và sách tham khảo kẹp giữa ngăn kệ đặt sát một chiếc bàn nhỏ – chỉ cần với tay là lấy được, bên kia bàn là một chiếc máy in và giấy trắng. Mặt bàn hơi bừa bộn, những bản in chi chít chữ lót dưới và vây quanh laptop. Phía trước bàn là cửa sổ ô vuông, rèm màu xanh da trời, nhìn ra mẫu vườn của nhà bên cạnh. Trên bức tường vắt vẻo dây tầm xuân xoắn lộn xộn.
Bộ Thư tắm gội xong bước vào thì thấy Thẩm Hi Quang đang ngồi cạnh bàn chăm chú đọc một bản in, vội nhào tới cướp lại, xấu hổ nói: "Cái này em chưa viết xong."
"Tôi nhớ không lầm thì em làm công việc kiểu như... viết kịch bản chương trình?"
"Khán giả gọi em là biên kịch, em thì thích gọi mình là tác gia." Vắt khăn lau tóc trên cổ, cậu sắp xếp các bản in gọn gàng: "Hiện em đang viết một vở kịch ngắn gồm bốn hồi, nội dung kể về một người đàn ông trẻ tuổi có tâm tính thay đổi qua bốn mùa liên tiếp."
"Hắn bị hoang tưởng sao?" Thẩm Hi Quang chỉ vào bản in: "Em viết rằng hắn thường xuyên nói chuyện với những sự vật vô tri."
Bộ Thư chỉ mỉm cười: "Anh có thể đến xem khi vở kịch ra mắt rồi đánh giá."
"Tôi phải về." Anh nhìn đồng hồ: tám giờ hơn.
"Em đưa anh về." Cậu lau vội đầu tóc còn nhỏ nước.
Thẩm Hi Quang không từ chối. Đi ngang phòng khách, Bộ Chấp nghe tiếng hai người, liền vồ vập hỏi: "Giờ này hai đứa còn tính đi đâu?"
"Em đưa anh ấy về nhà." Bộ Thư kéo mũ len thấp xuống che khuất vành tai. Thẩm Hi Quang khép kín áo khoác, khẽ gật đầu xem như chào tạm biệt.
Hai người chậm rãi bước bộ. Trăng trên trời. Tay trong tay.
Nghĩ về những điều sắp phải đối mặt, Bộ Thư bỗng nhớ đến một câu trong truyện ngắn Đồi khỉ của Dazai Osamu: "Trong cảnh khó khăn, dù là mùa thu màu đỏ cỏ lá hay mùa xuân hoa tím ngàn nơi cũng chẳng khiến họ lưu tâm*". Cậu siết chặt tay anh hơn.
* Bản dịch của Cung Điền, Việt Nam Thư quán; tác giả có chỉnh sửa một chút. Đồi khỉ (Saruzuka) kể về một cặp trai gái vì bị ngăn cấm đến với nhau nên bỏ trốn cùng với một chú khỉ. Cảnh đời gian truân nhanh chóng khiến tình cảm của họ phai nhạt. Trong khi ấy, chú khỉ trung thành ra sức để hàn gắn hai người. Sau khi vô tình làm chết đứa con đầu lòng của chủ, khỉ đã đập đầu vào đá tự vẫn. Tiếc thương con vật có tình nghĩa, đôi vợ chồng dựng am bên cạnh mộ khỉ để tu hành.
Dừng chân trước khúc quanh dẫn vào nhà, Thẩm Hi Quang lặng đi một chút, nhìn vào mắt cậu: "Em nên quay về rồi."
Bộ Thư dịu dàng cúi đầu cụng vào trán anh, đáp: "Em sẽ bênh vực anh."
Cậu nắm tay anh bước qua khúc quanh, không ngoài dự tính thấy ánh sáng hắt ra trước hiên từ phòng khách. Bóng lưng bó trong bộ suit xanh xám của Giang Thành Văn tựa vào cửa kính, dáng vẻ bồn chồn, mắt nhìn vào di động, gật gù như đang nói chuyện với ai đó.
"Anh Giang là người tốt." Bộ Thư nói khẽ vào tai Thẩm Hi Quang trước khi vặn cửa: "Mặc dù biết anh đang ở cùng em nhưng anh Giang đã không đến bắt anh trở về."
Tiếng cửa mở làm kinh động Giang Thành Văn và hai vị khách ngồi trên sofa. Người đàn ông chạm tay vào băng gạc quấn quanh trán. Kim Mân đứng phắt dậy, tấm màn giận dữ bao trùm lên gương mặt nhợt nhạt: "Con đi đâu mà giờ mới về? Xem mình đã khiến chúng ta phải chờ đợi như thế nào đi! Sao lại có thể ngỗ nghịch đến mức này?"
Nếu Uông Lâm không kéo bà ấy lại thì có thể Kim Mân đã tóm lấy anh. Giang Thành Văn nhanh chân lách vào khoảng trống giữa bọn họ: "Xin bà hãy bình tĩnh. Chúng ta ở đây là để nói chuyện."
"Đúng vậy." Uông Lâm cũng đứng lên, đặt một cánh tay sau lưng Kim Mân để xoa dịu cảm xúc của bà: "Không nên vì tức giận nhất thời mà sau đó phải gánh lấy tội danh không thuộc về chúng ta."
Giọng gã thật dịu dàng, ai cũng cảm nhận thấy. Ngữ điệu và cao độ của từng chữ thốt ra từ khuôn miệng nhẵn nhụi râu ấy không thể giấu được sự đa tình của một tay lão luyện với phụ nữ.
Bấy giờ Bộ Thư mới quan sát Uông Lâm thật kỹ lưỡng. Tuổi gã ta trên dưới năm mươi nhưng phong cách rất trẻ trung và hợp thời, vẻ bề ngoài là hình minh họa tuyệt vời cho tiêu đề bài báo "Thành công không đến với người nóng vội". Hai bàn tay gã to và bè như cái mái chèo, rất khỏe mạnh. Nếu chưa từng nghe về quá khứ của gã với Thẩm Hi Quang thì cậu tin mình cũng không nghĩ đây là người xấu.
Uông Lâm vừa vỗ về vừa ôm người "vợ hờ" ngồi xuống trong khi Giang Thành Văn giải thích vắn tắt những việc đã thu xếp với bọn cậu: "Nói tóm lại, chuyện trong nhà, không ai muốn làm ầm ĩ. Tôi khẩn thiết yêu cầu cậu đừng nói những gì không thực sự quan trọng vì hai chúng tôi – tôi và ông ấy – sẽ ghi âm cuộc nói chuyện này làm minh chứng."
Thẩm Hi Quang nhìn vào cặp mắt sáng và thông minh của hắn ta, chậm rãi gật đầu.
Giang Thành Văn quay qua bắt tay Bộ Thư với vẻ nhẹ nhõm không chút che đậy: "Tôi thật sự rất mừng vì cậu chấp nhận đến đây và đồng hành với cậu Thẩm dù vụ việc không liên quan tới cậu. Cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều chỉ bằng việc có mặt ở đây. Xin mời ngồi xuống."
Không ngừng lại để lấy hơi, Giang Thành Văn tiếp tục đối diện với Uông Lâm và Kim Mân, nói: "Như tôi và ông bà đã thảo luận từ buổi chiều, với hai người làm chứng là cô Kim và cậu Bộ thì tôi tin là chúng ta đã hội đủ điều kiện để giải quyết chuyện này một cách không chính thức như mong muốn của cả hai bên." Hắn uống một miếng nước trong ly thủy tinh còn lưng chừng trên bàn, tằng hắng cho thông họng rồi ra hiệu bấm bút ghi âm: "Tôi sẽ trình bày lại. Ông Uông nói với tôi là mình đã đi theo con trai ruột – tức Kim Hi Thần đến tỉnh K vì lo lắng và muốn trông nom cậu bé đi thăm bạn cũ. Vào tối hôm kia, tầm mười giờ, ông thấy Kim Hi Thần rời khỏi nhà bạn đi đâu đó. Thắc mắc rằng muộn rồi mà cậu bé còn ra ngoài một mình để làm gì nên ông cũng lẻn theo, và thấy cậu đi đến nhà cậu Thẩm – tức anh trai cùng mẹ khác cha với cậu bé. Ông Uông đứng bên ngoài chờ đến hơn mười hai giờ vẫn chưa thấy Kim Hi Thần đi ra nên nảy sinh lo lắng, quyết định bấm chuông. Không thấy ai đi ra, phát hiện cửa không khóa nên ông tháo giày tiến vào nhà. Sau đó thì xảy ra một cuộc xô xát với cậu Thẩm. Ông Uông bị đánh vào trán và ngã bất tỉnh. Còn cậu Thẩm thì vội vã dẫn em trai đi về nhà để tìm cô Kim. Sau đó, nhờ cậu Bộ đi chuyến tàu khuya về sớm nên kịp thời gọi cấp cứu cho ông Uông. Tôi nói có đúng không?"
Giang Thành Văn quét ánh mắt tế nhị qua tất cả các khuôn mặt ở trong phòng này.
"Xem như là đúng trên bề mặt." Uông Lâm chạm tay lên trán, nhếch mép nói với Bộ Thư: "Tôi rất cảm kích cậu thanh niên vì đã gọi cấp cứu. Cậu đúng là Chúa Cứu Thế, cứ như biết trước chuyện gì sẽ xảy ra để bắt chuyến tàu đó vậy."
"Không cần khách sáo." Bộ Thư mỉm cười.
Uông Lâm nhướn mày ngả lưng về sau. Kim Mân lên tiếng: "Trong quá khứ, vì một số vấn đề nên anh Lâm và tôi đã chia tay trước khi tôi phát hiện mình mang thai Hi Thần. Do đó, Hi Thần không biết bố ruột nó là ai. Tôi và anh Lâm bắt đầu nối lại liên lạc với nhau khoảng gần năm năm trước. Trong thời gian đó, tôi không tiết lộ gì với Kim Hi Thần vì nó là một đứa trẻ nhạy cảm, hiện tại còn đang ở trong giai đoạn thay đổi tâm sinh lý. Về phía anh Lâm, bản thân anh cũng rất bối rối vì đến bây giờ mới biết là tôi có thai với anh từ dạo đó. Chúng tôi dự định sẽ thông báo cho Hi Thần sau khi thu xếp xong xuôi."
"Vâng." Giang Thành Văn tằng hắng lần nữa – vẫn luôn đứng ở vị trí chính giữa hai cặp ghế: "Tôi hiểu là đã có một số vấn đề bất cập giữa cả hai bên: đặc biệt là cậu Thẩm và ông Uông. Tôi hình dung thế này: có thể cậu Kim biết rằng bản thân bị bám đuôi bởi ông Uông vì không nhận biết bố ruột của mình. Vì không muốn làm phiền bạn bè nên cậu ấy đến xin nhờ sự giúp đỡ của anh trai, là cậu Thẩm. Chính vì thế, cuộc xô xát vô tình xảy ra làm ông Uông chịu thương tích một cách đáng tiếc. Việc khiến ông ngất xỉu có lẽ đã khiến hai anh em hoảng loạn nên thay vì gọi cấp cứu, cậu Thẩm đã vội vàng đưa em trai về nhà tìm cô Kim."
"Thế thì trong vụ này, chỉ có tôi là nhân vật phản diện bất đắc dĩ à?" Uông Lâm dang tay ra hai bên với vẻ chế giễu.
"Tôi thật sự không tìm ra được cách giải thích nào hợp lý hơn." Giang Thành Văn đanh giọng lại: "Ông có thể tìm cho tôi lý do nào khiến ông cứ khăng khăng rằng cậu Thẩm sẽ làm hại em trai mình không?"
Phản ứng lại lời chất vấn đó, Uông Lâm vắt chéo chân định trả lời, song người phụ nữ bên cạnh chợt nắm chặt tay gã, lắc đầu.
Giang Thành Văn vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
Bộ Thư ném một cái nhìn biết ơn về phía vị trợ lý tuyệt vời của Úc Trầm. Xét về khía cạnh nào đó, Kim Mân rất phục tùng anh trai mình. Chuyện Thẩm Hi Quang từng làm với Kim Hi Thần bảy tuổi đã được Úc Trầm dàn xếp với cô Kim nên bà ấy cũng chấp nhận giữ im lặng. Tuy nhiên, sự nghiêm khắc của anh trai cũng không thể uốn nắn bà trở thành một người mẹ có trách nhiệm hơn là chỉ chăm chăm theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình. Hẳn chính gã cũng hối hận vì đã nuông chiều em gái trở thành một người không phân rõ đúng sai như thế này.
"Tốt thôi." Uông Lâm cũng không nói ra chuyện đó: "Là tại tôi hết, được chưa?"
Thẩm Hi Quang chợt lên tiếng: "Chỉ nghĩ tới việc nhận ông làm bố dượng đã khiến tôi muốn nôn mửa. Kim Hi Thần có người bố này đúng là bất hạnh."
Anh nắm lấy tay Bộ Thư khi nói, sức lực dồn vào từng đầu ngón tay lạnh giá. Cậu đau lòng vì hiểu rằng anh đang rất cố gắng để giữ cho giọng rõ ràng và cảm xúc bình tĩnh.
Lời anh nói làm Kim Mân đỏ bừng mặt. Uông Lâm siết chặt đấm tay đặt trên đùi: "Vì thế nên mày đánh tao? Một phát vào trán? Mày có thể giết tao chết ngắc với cú đánh đó đấy."
"Ông khỏe hơn tôi rất nhiều." Anh dùng ngón cái chà mạnh, như vơ vét hơi ấm trong tay Bộ Thư, sự kiềm chế chuyển thành một cơn run rẩy: "Nếu ông nhốt tôi lại trong phòng giặt thì ai biết ông sẽ làm gì với Kim Hi Thần trong cơn giận dữ chứ? Tôi chỉ tự vệ chính đáng."
Bộ Thư vội vàng xoa lưng cho anh để làm dịu cơn ho bất chợt. Khuôn mặt anh đỏ lên như thể nóng giận, toàn thân rụt về phía người bên cạnh.
Ngay lúc này, cậu cũng bất ngờ nhận ra: cả anh và Uông Lâm đều có một nỗi hận sâu đậm đến mức khó hiểu với đối phương. Nhất định vẫn còn chuyện quan trọng mà cậu chưa được biết. Tại sao anh chưa nói ra tất cả? Ý nghĩ này vụt qua như một nhát dao cắt vào tim cậu. Em vẫn chưa cố gắng đủ ư?
Kim Mân thiếu kiên nhẫn ra mặt, khuyên gã đàn ông đừng tranh cãi làm gì.
Uống hết cốc nước lọc, Giang Thành Văn tằng hắng lần thứ ba, phác một cử chỉ giảng hòa: "Tôi tin là tất cả mọi người hiện diện ở đây đều có những vấn đề riêng tư. Nếu không còn sự phản đối nào về giả thiết của tôi thì chúng ta sẽ bàn về hướng giải quyết. Được rồi. Cũng như tôi và ông bà đã thảo luận từ trước, phía chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ viện phí và đền bù tổn thương tâm lý cho ông Uông; về phần bà Kim, những thiệt hại công việc ngày hôm nay của bà, chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ xử lý. Nếu còn phát sinh vấn đề gì thì chúng ta sẽ bàn lại sau. Có ai thắc mắc không?"
"Giấy cam kết đây, xin hãy nhìn rõ." Hắn rút trong túi ra hai tờ giấy hình chữ nhật viết tay, bấm bút cho Thẩm Hi Quang: "Cậu ký vào chỗ này."
Cứ tưởng vậy là xong xuôi, mọi người đang định thả lỏng thì Giang Thành Văn lại bất chợt quay về phía người đàn ông và phụ nữ, giọng như sắt thép: "Có thể nói là chúng tôi nhận hết phần lỗi về mình và chấp nhận đền bù mọi thiệt hại. Dù vậy, vẫn chưa xong. Ông Uông, tôi yêu cầu ông phải xin lỗi cậu Thẩm của chúng tôi vì đã tự ý xâm nhập vào ngôi nhà này và có những lời lẽ xúc phạm cậu ấy. Mời ông."
Nghe vậy, Bộ Thư suýt thì cười ra tiếng, chút cảm xúc không vui bị phủi tan hết. Thẩm Hi Quang cũng ngỡ ngàng. Về phía đương sự thì sắc diện tái mét như tàu lá, gân nổi lên trên trán. Kim Mân nghĩ rồi gật gù kêu "cũng phải", vỗ cánh tay Uông Lâm, thấp giọng khuyên lơn gã chấp nhận cho xong.
Uông Lâm tuy giận lắm mà kiềm cũng giỏi, nói chuyện với "vợ" thì vẫn dịu dàng như gió xuân. Điều chỉnh cảm xúc xong, gã vuốt phẳng trang phục, đứng dậy, cúi một góc tiêu chuẩn, nói xin lỗi rành rọt như hạ dao thái rau củ. Tự nhiên Bộ Thư thấy gã như vậy thì cũng không tệ lắm. Đúng là mẫu người đàn ông trưởng thành, có đủ năng lực để bỏ qua tự tôn của chính mình. Về phía Giang Thành Văn thì cậu chỉ muốn giơ ngón cái: "Nhất anh rồi!"
Tiễn hai vị khách ra khỏi cửa xong, rốt cuộc Giang Thành Văn cũng được ngồi xuống, rút khăn tay lau mồ hôi rịn ra trên trán, than thở: "Trời mới biết tôi đã lo đến mức nào khi cậu Thẩm lên tiếng! Tôi rất sợ cậu nói ra câu nào kinh thế hãi tục là tôi cũng tịt họng."
Bộ Thư đi thay nước trà rồi trở lại rót cho hắn, cười tủm tỉm: "Cảm ơn anh rất nhiều. Bọn em không biết phải làm sao nếu không có anh nữa."
Thẩm Hi Quang rủ mắt nghiên cứu hoa văn trên tách trà: "Anh là người mà Úc Trầm tín nhiệm. Tôi không hoài nghi năng lực của anh."
"Cậu vừa khen tôi đó sao?" Hắn ta hết sức kinh ngạc.
Anh nhíu chặt mày.
Bộ Thư rót thêm trà cho Giang Thành Văn: "Cũng muộn rồi, em hi vọng anh sẽ có một giấc ngủ ngon."
Giang Thành Văn được một ngày bận rộn, uống ba chén trà rồi cũng rời khỏi.
Phòng khách chìm vào yên lặng, chỉ nghe tiếng tích tắc của kim giây. Bộ Thư dọn dẹp đôi chỗ rồi tưới cho mấy chậu cây đã vàng lá trên kệ bếp: "Em đi một cái là chẳng còn ai quan tâm đến chúng."
"Chúng vẫn có thể sống thêm một tuần nữa dù Thẩm Miên không xuất hiện." Thẩm Hi Quang nói với ngữ khí xem thường.
"Anh nói em mới nhớ, lâu rồi em không gặp Thẩm Miên."
"Em muốn gặp anh ta sao?"
Bộ Thư hắt chút nước còn thừa đi, đáp: "Sao anh lại hỏi vậy?"
Anh thu hai chân lên ghế, cằm đặt trên đầu gối, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Tôi cảm thấy... hình như em thích Thẩm Miên hơn tôi."
Bộ Thư nhìn lướt qua giờ giấc, tiến lại ngồi xuống bên cạnh anh: "Xem nào. Theo em thấy thì Thẩm Miên rất điềm tĩnh, chu đáo, và thường xuyên quan tâm đến cảm xúc của người khác. Y luôn trả lời các thắc mắc của em với vẻ dễ chịu. Thẩm Dã cũng rất ngoan, tuy hay bỏ ngoài tai lời người khác nói nhưng là một đứa bé chịu khó. Thiên Sứ thì yên tĩnh vô cùng, mỗi lần xuất hiện cậu ta đều chẳng nói tiếng nào, cũng chẳng phản ứng với ai cả, chỉ ngồi quan sát mọi thứ với đôi mắt vô cảm."
Nhân dạng thứ ba xuất hiện vô cùng ít. Cậu không có ấn tượng đặc biệt gì với cậu ấy ngoài danh xưng "Thiên Sứ". Thiên Sứ lúc nào cũng yên tĩnh, không dễ nhận diện như Thẩm Miên và Thẩm Dã, nhiều khi Thẩm Hi Quang cũng ngồi bất động y hệt cậu ta nên khó mà phân biệt được khi nào là Thiên Sứ xuất hiện.
"Nói chung là em thấy ai cũng dễ tính hơn anh Hi Quang. Bọn họ chưa bao giờ nổi giận với em cả." Cậu kết luận.
"Thế ra tôi là người tồi tệ nhất à?" Anh cười khẩy.
Bộ Thư đặt tay lên vai anh, mỉm cười: "Em biết tất cả đều là anh. Sự dịu dàng và cẩn thận của Thẩm Miên là sự dịu dàng và cẩn thận của anh. Sự rụt rè và tự do của Thẩm Dã cũng là sự rụt rè và tự do của anh. Sự trầm tĩnh và nhẫn nại của Thiên Sứ cũng là sự trầm tĩnh và nhẫn nại của anh. Bọn họ không cướp đi của anh điều gì cả, Thẩm Miên, Thẩm Dã hay Thiên Sứ đều chỉ đang thể hiện ra những mặt khác nhau của Thẩm Hi Quang một cách tinh tế và rõ ràng hơn thôi. Tất cả giống như... một bức tranh lập thể* của Picasso vậy."
* Nói một cách đơn giản, Chủ nghĩa Lập thể có nghĩa là "nhìn sự vật một cách đa chiều trong cùng một thời điểm". Các họa sĩ theo trường phái Lập thể sẽ quan sát và thể hiện đối tượng bị mổ xẻ/ phân chia thành nhiều khía cạnh/ diện/ mảng... trên cùng một bức tranh.
Thẩm Hi Quang không nói gì. Cậu gọi hai tiếng rồi vòng tay ôm anh từ đằng sau, khe khẽ bày tỏ: "Một năm có bốn mùa nhưng vẫn là một năm, mỗi ngày đều có sớm chiều nhưng vẫn là trong một ngày, anh có thể có nhiều khuôn mặt nhưng anh vẫn chỉ là anh. Em biết mà."
Tại sao con quạ lại trông giống một cái bàn giấy? Anh nghĩ. Tại sao con quạ lại trông giống một cái bàn giấy*?
Alice nói: "Tôi không biết!", Thợ Mũ đáp: "Tôi cũng chẳng biết tại sao! Từ bây giờ lúc nào cũng là sáu giờ đúng*!"
* "Why is a raven like a writing desk?" – Câu hỏi nổi tiếng của Thợ làm mũ điên (Mad Hatter) trong tác phẩm Alice ở Xứ sở thần tiên của Lewis Carroll, cho đến nay vẫn chưa có lời giải. Những câu thoại này và phía sau đều nằm trong bữa tiệc trà điên rồ (Chương VII).
"Tôi cũng không biết..." Anh lẩm bẩm với bản thân, trái tim bất chợt trĩu xuống, ngập tràn như sắp vỡ tan.
"Anh nói gì?" Bộ Thư không nghe rõ.
"Bộ Thư... em rất giỏi, giỏi hơn bất cứ ai tôi biết trên đời. Em đã chứng minh rằng bản thân đặc biệt. Bây giờ, mọi thứ mà tôi từng biết đều trở nên thật lu mờ trước em..." Giọng anh khàn khàn, đầu gục xuống: "Tôi... thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào em."
"Tại sao con quạ lại trông giống một cái bàn giấy?" – Alice: "Tôi không biết!" – Thợ Mũ Điên Rồ: "Tôi cũng chẳng biết là tại sao! Từ bây giờ lúc nào cũng là sáu giờ đúng!"
"Hắn đang lãng phí thời gian! Chém đầu hắn đi!" Nữ hoàng Cơ Hậu hét lên.
"Ở đây bất cứ khi nào cũng là tiệc trà! Chúng tôi không có thời gian để dọn dẹp nữa*!"
"Tôi rất sợ... mỗi khi tôi không biết mình đã làm gì. Những khoảng trống, chúng luôn xuất hiện. Khi tôi thức dậy, đồng hồ mới chỉ bảy giờ; khi tôi nhìn ra bầu trời thì đã là buổi trưa. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi chẳng thể nhớ được gì. Ai đã cướp mất thời gian của tôi? Ai đã điều khiển thân xác của tôi mà tôi không biết? Ai đã đặt những cái đĩa lên bàn? Ai đã di chuyển cái cốc đó? Ai đã viết tờ giấy nhắn? Đôi khi tôi thấy cơ thể đau ê ẩm mà không rõ nguyên nhân... Không có gì là chắc chắn. Liệu bọn họ có phải là kẻ thù không? Liệu anh ta có đang cố bảo tôi làm gì đó không giống với tôi không? Liệu cậu ta có đang lợi dụng cơ thể của tôi không? Bọn họ có thực sự muốn giúp tôi hay không? Đừng có nói luyên thuyên trong đầu tôi nữa! Dù là ban đêm hay ban ngày, các người cũng đều tranh giành thời gian của tôi!"
Giọng anh chợt gắt lên, sau đó là tiếng thở gấp. Người con trai trấn an anh bằng những tiếng thủ thỉ. Mười ngón tay của anh gập lại che khuất khuôn mặt, "Dù vậy... thời gian trôi qua càng lâu, tôi nhận ra mình không thể sinh tồn được nếu thiếu họ. Ai sẽ nói với người khác rằng tôi đang cần được giúp đỡ nếu không có Thẩm Miên? Ai sẽ phản kháng và cứu tôi khỏi áp bức nếu không có Thẩm Dã? Ai sẽ giúp tôi gánh vác những cảm xúc nặng nề này nếu không có Thiên Sứ? Và cả... 'nó'?"
"Nó?" Bộ Thư giật mình: "Nó là ai?"
"Người thứ Năm." Anh ngước mắt lên: "Nó chưa từng xuất hiện nhưng tôi biết nó có ở đó. Chỉ có Thiên Sứ mới biết nó là ai."
"Thẩm Miên và Thẩm Dã đều không biết nó ư?"
"Bọn họ không biết."
"Bác sĩ Tần có biết không?"
"Anh ta biết nhưng vẫn chưa chắc chắn."
"Em tin anh." Cậu lặp đi lặp lại thành những tiếng vỗ về trấn an: "Em tin anh, em tin anh, em tin anh... Vì vậy, đừng sợ. Anh cũng tin em được không?"
Anh cũng không biết vì sao ý nghĩ muốn gần gũi một ai đó lại khiến anh như sắp chết ngạt. Thật đau đớn, thứ đau đớn phi lý. Cái ôm của cậu khiến anh như bị bỏng.
Có lẽ chỉ những ai tham dự bữa tiệc trà không bao giờ kết thúc vào lúc sáu giờ chiều đó đến hàng ngàn lần mới tìm ra được câu trả lời...