Dẫu vậy, những thành công nhanh chóng trong mấy năm nay không thể làm vơi bớt nỗi lo của Kim Mân. Giới viết lách không phải là chốn nhàn nhã, mà phụ nữ – dù ở trong lĩnh vực nào đi chăng nữa – chưa bao giờ có được sự ưu ái của các quý ông mà không cần đánh đổi bằng một sự nhún nhường.
Tầm mười phút thì cuộc gọi được kết nối, đối phương nói chuyện bằng một giọng trầm ấm như gió xuân mơn man: "Anh vừa bận việc đột xuất, xin lỗi em."
"Anh bắt máy là em yên tâm rồi." Kim Mân đáp lại bằng một tiếng thở nhẹ nhõm rồi kể cho người đó nghe về những nỗi lo lắng đang lẩn quẩn trong lòng.
"Em lo quá rồi. Một mặt, anh trai em chưa từng nhận Thẩm Hi Quang làm con nuôi, mà chỉ là người giám hộ của nó. Mặt khác, em vừa là thân nhân duy nhất còn sống của Úc Trầm vừa là mẹ ruột của Thẩm Hi Quang, chiếu theo luật pháp: em có quyền được hưởng ít nhất là hai phần ba di sản. Vả lại, lợi thế đứng về phía em vì Thẩm Hi Quang có tiền sử về bệnh tâm thần, em chỉ cần đưa ra một vài bằng chứng chống lại nó là sẽ ổn thỏa."
"Dù sao nó vẫn là con em. Em sẽ cố thuyết phục nó cho em dự phần vào việc quản lý tài sản. Em không muốn dính dáng đến pháp luật vì em từng thay đổi họ tên, cốt để tránh tai tiếng trong quá khứ. Nếu bây giờ đụng đến kiện cáo thì danh tiếng của em có thể bị ảnh hưởng. Em bị ảnh hưởng cũng đành, quan trọng là Hi Thần sẽ phải xấu hổ vì em. Hi Thần không có tội tình gì cả..."
Người kia rù rì an ủi bà rồi nói: "Anh không cảm thấy chúng ta có thể đạt được thỏa thuận. Có Chúa mới biết trong đầu cái thằng quỷ sứ liều lĩnh đó có gì khi gửi cho em những bức thư đe dọa đó. Em quên nó đã đối xử với anh và Kim Hi Thần như thế nào rồi sao? Nó đã sỉ nhục em, hận em với Hi Thần ra mặt như vậy rồi. Em tội tình gì phải hạ thấp bản thân chứ? Nếu em có khối tài sản ấy thì tương lai của Hi Thần không còn phải băn khoăn nữa. Cả anh và em đều mong muốn những gì tốt nhất cho con."
"Thôi, ta không nói về chuyện này nữa." Người đàn ông ân cần hỏi thăm về việc học tập của Kim Hi Thần. Kim Mân rất tự hào về đứa con này, nói một hồi thì tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Người đàn ông này so với chồng cũ của bà phải gọi là 'một trời một vực'. Thẩm Hoằng hiếm khi nào mở miệng nói lời ngọt ngào hay làm cử chỉ âu yếm, đối với bà cũng vậy mà đối với Thẩm Hi Quang cũng vậy. Cuộc sống cơ hàn từ bé khiến ông thấm nhuần đức tính giản dị và tiết kiệm. Thẩm Hoằng thương bà thì thương thật nhưng lại không cho bà tiêu tiền mua áo váy và đồ trang điểm. Để lấy lòng chồng, Úc Mân từng chịu khó dùng đôi tay chưa từng cầm vật gì nặng hơn bát cơm này để làm việc nhà và nấu ăn nhưng sau khi sinh con đầu lòng thì ông càng tiết kiệm đến mức bủn xỉn.
Đã vậy, Thẩm Hoằng còn thường xuyên vắng nhà để đưa các đoàn đi tham quan. Ông có sở thích đi đây đi đó nên mới làm công việc lái xe, trong cốp luôn có một bộ máy ảnh quý báu để gia tăng thêm bộ sưu tập nhiếp ảnh. Điều này làm Úc Mân càng bất mãn: Anh đi làm thì không quên vui cho mình, còn em muốn mua chút đồ làm đẹp cũng không cho!
Khi bà hét lên như vậy, Thẩm Hoằng đang ôm Thẩm Hi Quang và chỉ cho con xem ảnh mình chụp. Nét mặt ông lập tức trầm xuống và ánh mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu xa, khiến bà cảm thấy vừa sợ hãi vừa ân hận.
Ngày hôm sau Úc Mân thấy trên bàn ăn có một xấp tiền mới, đủ cho bà chi tiêu theo ý thích.
Thẩm Hoằng là con người nội tâm và cần cù. Một cách thầm lặng, ông bắt đầu gia tăng số giờ làm việc để đáp ứng nguồn kinh tế cho gia đình. Ông chụp vô số ảnh ở nơi đây nơi đó nhưng trong số hàng trăm gia đình hạnh phúc được lưu trữ trong phim chụp lại chưa từng có gia đình ông.
Tấn thảm kịch của người chồng ập xuống như một quả bom nguyên tử. Úc Mân đột ngột phải nhận lấy một sứ mệnh to lớn là làm mẹ đơn thân. Nhưng không hiểu sao, đứa con của hai người bắt đầu trở nên kỳ lạ: đôi khi nó cư xử như một người khác; lại thường xuyên nói trong nhà có người thứ ba đã giúp nó quán xuyến mọi việc. Cú sốc từ sự ra đi của chồng còn chưa kịp nguôi thì đứa con lại đặt thêm gánh nặng lên Úc Mân. Bà không dám đưa con đi khám vì sợ phải nghe tin dữ, mặt khác bà cũng sắp khánh kiệt do không tìm được việc.
Trong giai đoạn khó khăn kinh khủng ấy, Úc Mân gặp người đàn ông thứ hai, một người hào phóng và sẵn lòng cứu rỗi đời bà. Bà nhanh chóng yêu ông ấy. Nếu chẳng tại Thẩm Hi Quang gây gổ làm ông ấy tức tối bỏ đi thì Kim Hi Thần đã chẳng phải sinh ra mà không có bố bên cạnh. Bà đã thay tên đổi họ, bất chấp khiến anh hai giận tới mức từ mặt mình chỉ vì muốn gầy dựng lại cuộc đời. Cho đến nay, bà vẫn luôn phấn đấu vì mục tiêu ấy.
...
Giữa giấc ngủ mơ, Thẩm Hi Quang đánh cánh tay hụt xuống ghế sofa rồi choàn tỉnh giấc.
Căn phòng rất ấm, một cảm giác ấm áp dễ chịu không lừa con người ta quên đi mùa đông đang buông mình trên những cành cây trụi lủi, xám xịt và sầu thảm ngoài cửa. Trái lại, hơi ấm này cho thấy sự trung hòa giữa giá rét nhớp nhúa và ánh lửa xen kẽ trong lò than. Trên mép lò đặt một cái vỉ nướng, trên vỉ rải vài hạt dẻ to thơm phức.
Anh hơi nhướn dậy vì giấc chiêm bao, sau đó lại nằm xuống, đặt tay trên mắt nhìn người thanh niên trẻ đang dọn tuyết đọng ngoài sân.
Đôi khi anh thấy Bộ Thư chẳng khác gì một kẻ làm không công ở ngôi nhà này. Mặc dù cậu có công việc riêng và là một nhân viên chăm chỉ nhưng dù là các ngày thường hay cuối tuần thì cậu vẫn đến đây làm thêm nghề tay trái: bầu bạn cùng anh, mà không hề đòi hỏi. Nghĩ lại mới thấy anh 'nợ lương' cậu hơi nhiều, chưa tính các loại bảo hiểm xã hội về tâm trí và cơ thể cho cậu.
Thẩm Hi Quang không hẳn là hoàn toàn không làm gì có ích cho đời. Mặc dù hiện nay anh có một khối tài sản đủ để chết già nhưng thỉnh thoảng anh sẽ lên một trang web liên quan đến hội họa để nhận vài đơn vẽ tranh. Và hiển nhiên là dịch vụ dưới tên anh không có chuyện nhường khách hàng. Cái lưỡi của anh không phải là một cái lưỡi được gia giáo đàng hoàng, dù anh sai hay khách hàng sai thì kẻ chịu nhục chắc chắn luôn là đối phương.
Hạt dẻ nổ lách tách, mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng. Bộ Thư đặt đôi ủng ở ngoài cửa rồi xoa tay đi vào. Cậu khẽ reo 'thơm quá', nhặt hạt dẻ lên đĩa, vừa thổi vừa tách vỏ.
Thẩm Hi Quang ngồi dậy nhìn cậu nhón nhén ăn hạt dẻ còn nóng hổi. Cậu bóc một hạt đưa cho anh, anh nhận lấy, vung tay ném vỏ hạt dẻ vào lò cho cháy đi.
Đồng hồ chỉ mười giờ, hạt dẻ còn thừa từ tháng bảy nhanh chóng bị tiêu thụ hết. Bộ Thư bắt chước anh ném đám vỏ vào ngọn lửa liu riu, sau đó mở cửa sổ vốc một nắm tuyết bỏ vào lò cho tắt hẳn.
Thẩm Hi Quang thấp giọng gọi tên cậu. Cậu quay đầu lại, đáp một tiếng: "Vâng?"
Anh vẫy tay gọi cậu tiến lại rồi đặt lòng bàn tay lên hai vai đối phương. Bộ Thư hôn anh một chút, dịu dàng hỏi: "Anh có gì muốn nói với em sao?"
"Không." Anh đáp, vẫn giữ nguyên tư thế, cặp mắt nhìn xuống.
Bộ Thư đặt tay lên lưng anh, quỳ dưới sàn ôm con người này vào trong lòng: "Em ở đây. Anh có muốn em đọc sách cho anh nghe không?"
"Không, khó nghe lắm." – Cậu nói xen vào, "Giọng em đâu có khó nghe."
"Hay là chúng ra ra ngoài đi dạo?"
"Không, mệt."
"Vậy thì mình vẽ tranh nhé?"
"Vẽ còn mệt hơn."
Đôi khi Thẩm Hi Quang đột nhiên trở nên như thế này, không có dấu hiệu báo trước – anh bất chợt rơi vào hỗn hợp những trạng thái trầm uất, chán nản và kiệt sức. Mỗi lần như vậy, anh thường xuyên lẩm bẩm một mình, từ chối mọi đề nghị được đưa ra và chỉ ở yên một chỗ. Sau đó thì anh thường uống thuốc an thần rồi ngủ, ngủ dậy sẽ trở lại bình thường.
Kim đồng hồ nhích dần về số Mười. Thẩm Hi Quang tựa cằm lên đầu gối: "Ngày mai em về nhà sao?"
"Vâng." Bộ Thư dùng một cái cốc nhựa để châm nước cho cây của Thẩm Miên: "Năm ngày sau em sẽ lên lại. Anh nhớ phải ăn uống đầy đủ. Lúc về, em sẽ mua bánh cho Thẩm Dã, anh có muốn mua gì không ạ?"
Tưới cây xong, cậu dìu anh về phòng ngủ. Thẩm Hi Quang lấy một tờ giấy nhớ, viết xuống vài tựa sách tiếng Tây Ban Nha. Sau đó, hai người nằm song song trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Em cảm thấy chúng ta như đang ở thế giới khác." Bộ Thư khe khẽ nói.
"Nếu ở đó nhân loại đều chết hết thì tôi ước gì nó là sự thật." Anh đáp.
"Vì sao?"
"Vì nhân loại khiến chúng ta trở nên tầm thường."
Bộ Thư quay mặt về phía anh: "Anh vừa nói là 'chúng ta' sao?"
Anh cũng quay đầu qua rồi lại nhìn mảnh trăng heo hút ngoài kia.
"Anh Hi Quang," Cậu mò mẫm siết lấy bàn tay anh, "mới đây mà đã gần sáu năm rồi. Em vẫn nhớ những ngày đi đến bệnh viện gặp anh như chuyện mới xảy ra hôm qua vậy. Đôi khi em thấy mình chẳng lớn hơn chút nào, vẫn cứ khờ khạo như xưa.
"Có khi nào anh nghĩ rằng em vô dụng không? Em chỉ biết làm những việc đơn giản và bầu bạn với anh bằng những điều vặt vãnh nhất như một đứa bé sơ sinh khóc 'oe oe' cả ngày. Anh thật sâu rộng, bí ẩn và bỏ xa em trăm cây số. Em đã luôn tầm thường, cho đến khi anh trao cho em cơ hội để thắp sáng lên đôi mắt này. Bản thân anh chính là một chuyến phiêu lưu kỳ thú mà em may mắn nhận được tấm vé để trở thành nhân vật chính... cho tới nay. Từng giây từng phút ở bên anh, em thật sự không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào. Dù chúng ta chỉ biết im lặng nắm lấy tay nhau.
"Những lời anh đã nói với em trên cây em xin để chúng lại đó. Em muốn tin anh vì em rất thích anh. Em luôn cố gắng tôn trọng sự riêng tư và các bí mật của anh vì em không muốn tạo cho anh cảm giác 'quái dị' mà người khác tạo ra cho anh. Em không phản bác các lập luận hay phủ nhận quan điểm của anh vì em hi vọng anh có một chốn dung thân trên thế giới rộng lớn này. Vì vậy, nếu có thể, xin anh đừng lừa em nữa."
Thẩm Hi Quang nhăn mặt, cặp mày xoắn chặt lại như bị gãy khúc.
Hà Kiều Dung từng có một buổi làm việc về những 'chiếc bình' trong cuộc đời anh. Trước đó anh chỉ mới nghe về hình ảnh ẩn dụ 'chiếc bình' từ miệng Bộ Thư, và việc một người không có mặt khi cuộc điện thoại diễn ra mà lại biết về nó khiến anh điên tiết.
Sau khi bình tĩnh lại, anh mới chịu nghe bà Tiến sĩ. Bà ta dùng ngữ điệu vừa đủ rắn rỏi để chế ngự cơn giận của anh: "Trong khi Thẩm Miên và Thẩm Dã đều bộc lộ các điểm mạnh mà cậu thiếu hụt và đóng góp vai trò nhất định vào cuộc sống thường ngày của cậu thì Thiên Sứ có vẻ rất khép kín. Cậu ấy không biết đọc, không biết viết, mất đi khả năng vẽ và biểu lộ cảm xúc. Chiếc bình của Thiên Sứ hẳn là một 'chiếc bình bị khóa kín' nên chúng tôi khó lòng tìm thấy hoặc chạm vào nó. Sự phân tách của Thiên Sứ có lẽ nào thể hiện rằng cậu, Thẩm Hi Quang... đang muốn 'giấu bản thân mình' cho ai đó?"
Những nhà tâm lý luôn có điệu bộ giống nhau, họ ăn nói nhẹ nhàng, nhã nhặn, biểu lộ sự đồng cảm dù là với một tên sát nhân, và dùng sự bình tâm của mình để trung hòa sự nhiễu loạn của thân chủ. Họ thừa nhận rằng những điều trên nghe có vẻ giả tạo, song trong nhiều thế kỷ nay, họ đã biến mình thành 'chốn dung thân' cho vô số các ảo tưởng và đau khổ của con người. Người ta tìm các nhà tâm lý khi đến cả tôn giáo và các bậc thánh thần cũng không còn thấu hiểu sự độc đáo và méo mó của loài người.
Trong mắt Thẩm Hi Quang, thế giới này đầy rẫy những thứ tầm thường: đạo đức, luân lý, luật pháp, chuẩn mực... đều ép buộc con người đi vào một lối mòn duy nhất. Mọi tư tưởng và suy nghĩ không phù hợp đều sẽ bị đào thải. Không có chỗ đặt chân cho những kẻ tâm thần, đến cả khung pháp luật cũng loại bỏ bọn họ khi phạm tội ác. Mỗi khi nghe tin một ai đó thoát tội vì bị tâm thần, anh vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy khinh thường. Khinh thường cái 'nhân đạo' của nhân loại, và... khinh thường bản thân vì 'cảm thấy may mắn'.
Suy cho cùng, những kẻ giống như anh đều đáng bỏ đi.
Bộ Thư bỗng nhiên thấy người bên cạnh ngồi dậy. Anh nghiêng mình, úp xuống nằm lên trên người cậu.
"Anh Hi Quang?" Cậu thấy lòng xuyến xao, ngạc nhiên.
Anh nằm im bất động, cánh tay khép kín vào cạnh sườn cậu. Cậu vén tóc anh, muốn nhìn thấy biểu cảm hiện tại nhưng chợt đổi ý, buông tay vì tôn trọng 'sự che đậy' của anh.
Thẩm Hi Quang biết rõ sự tin tưởng và chấp nhận ấy có thể sẽ phần nào cứu chữa tâm hồn hèn tội này.
...
Bộ Thư tìm thấy chiếc máy tính cầm tay cũ trong hộc tủ đựng kỷ yếu, làm một phép tính nhỏ: 6 x 12 x 365 = 26280, rồi kết luận: Đã hai mươi sáu ngàn hai trăm tám mươi ngày rồi gia đình cậu mới đoàn tụ.
Những năm tháng làm việc tại miền viễn xứ đã hằn lên nét mặt mẹ của bọn họ một vẻ sắt đá và uy nghiêm. Dù vậy, khi nhìn vào mắt bà, mọi người vẫn thấy được sự dịu dàng trời sinh của người mẹ. Còn bố thì lúc nào cũng trịnh trượng, luôn rầy la mỗi khi thấy các con cư xử thiếu chuẩn mực. Bộ Khanh tự do quen rồi, mới ở cùng bố mẹ hai ngày đã phát sợ. Lúc tờ mờ hai đấng sinh thành chưa dậy, chị đã xách giày lẻn ra ngoài.
Bộ Chấp thích quanh quẩn trong nhà vườn và phòng thí nghiệm. Bộ Thư phát hiện ra anh hai đem chất hóa học về nhà. Anh xếp các bình cổ cong và ống nghiệm vào nhà tắm, biểu diễn cho cậu xem một vài phản ứng thú vị. Anh hai chỉ về ba ngày, sau đó đi suối nước nóng với Vệ Quyết và nhóm bạn. Bộ Thư chụp lại các bình đựng sản phẩm thí nghiệm của anh, viết một bài báo cho câu lạc bộ Hóa học của trường cũ.
Tiệm đồng hồ đã thay biển hiệu mới, cậu chủ Lữ vẫn thích ngồi dỡ tung đồng hồ của khách hàng như ngày nào, lại còn tuyên bố: "Bây giờ mắt nhìn của tớ chẳng thua gì Sherlock Holmes đâu nhé, chỉ cần xem cách người khác chăm sóc đồng hồ là tớ biết tuốt các thói quen của họ!"
Nghe vậy, Bộ Thư chợt nhớ lại một chuyện cũ: "Có nhớ cái lần cậu dỡ đồng hồ của bác anh Hi Quang không?"
"Nhớ chứ."
"Sau đó vì sao mà đồng hồ của bác ấy hư vậy?"
"Đâu biết. Sao cậu hỏi thế?"
"Tớ chỉ tò mò." Cậu chống cằm: "Về bức ảnh..."
"À, à, à." Lữ Gia ngả người về sau: "Lạ đời thật."
"Cái gì lạ đời?"
"Thì chuyện 'đó đó'.Về bức ảnh."
"Cậu thấy kỳ à?"
"Thì nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ. Tớ chẳng thể tưởng tượng nổi cảnh hai người đàn ông yêu nhau. Con trai chúng ta cứ giả vờ thân mật một tí là đã sởn cả gai ốc lên còn gì?"
"Cậu nghĩ rằng chuyện đó không tốt?" Giọng của Bộ Thư vắng đi sự nhiệt tình.
Lữ Gia trầm ngâm giây lát: "Chẳng có gì là tốt hay không tốt cả. Tớ thì tớ thấy kỳ cục nhưng mình không thích thì chẳng lẽ cũng bắt người khác không được làm? Mọi tầng lớp nhân dân đều vui vẻ thì công cuộc tiến lên Xã hội Chủ nghĩa sẽ nhanh hơn mà."
Bộ Thư bật cười. Lữ Gia dỡ một cái đồng hồ kiểu cổ ra và thuyết giảng về sự tinh vi của các bộ phận bên trong cho cậu nghe tới hơn hai tiếng đồng hồ.
"Bố tớ thích sưu tầm đồ cổ. Ông luôn dặn khách hàng đưa đồng hồ của họ cho ông khi không còn sử dụng, vì vậy cửa tiệm có rất nhiều linh kiện từ cổ đến rất cổ. Những chiếc đồng hồ ở sau lưng tớ là những chiếc cổ nhất, mặc dù bề ngoài có vẻ tầm thường nhưng bố tớ bảo giá trị của chúng là không cân đo đong đếm nổi, vì chúng đã qua tay rất nhiều chủ, chứng kiến vô số thăng trầm của đời người." Cậu chàng hắng giọng, trịnh trọng nói: "Khi nào cậu kết hôn, tớ sẽ tặng cho cậu một cái."
"E là còn lâu lắm." Bộ Thư mỉm cười hỏi: "Ngoài đồng hồ và quan trắc khí tượng ra thì cậu còn đam mê gì không?"
"Bạn gái đó! Tớ chỉ còn chờ cho cô ấy xuất hiện nữa thôi!"
Rời khỏi tiệm đồng hồ, Bộ Thư đi xuống phố để ghé qua hiệu sách cũ, song lúc tới nơi thì phát hiện ra chỗ đó đã đổi thành tiệm tạp hóa do một bà cụ làm chủ. Cậu tiến vào mua một thanh sô-cô-la và hỏi về hiệu sách.
"Cái chỗ bán đồ linh tinh đó hả? Chắc là ế ẩm nên dẹp tiệm rồi!" Bà cụ coi khinh.
Bộ Thư đáp 'dạ', lại hỏi về cây chuối ở bên nhà. Bà cụ nói mình cho đốn để tiệm nhìn sáng sủa hơn.
Cậu ra về, lòng ảo não vì không biết đi đâu để mua mấy tựa sách mà Thẩm Hi Quang đã viết, bèn đi lang thang khắp phố, gặp hiệu sách nào cũng ghé vào xem mà không thu hoạch được gì. Trời đổ bóng chiều, cậu đứng quay mặt vào một cột điện mà đau đầu: làm sao có thể mua quà cho Thẩm Miên và Thẩm Dã mà không mua cho Thẩm Hi Quang được. Anh sẽ giận cậu mất.
Lúc này, trong đầu Bộ Thư chợt lóe lên một tia sáng, liền móc điện thoại ra. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói thanh thoát của con gái, "Ơ? Cái gì? Sách văn học Tây Ban Nha á?"
"Bạch Vi, cậu học Ngữ văn Tây Ban Nha nên chắc sẽ biết ở đâu bán sách bằng tiếng gốc phải không?"
"Cậu học tiếng Tây Ban Nha từ bao giờ thế? Hay là mua cho ai hả?"
"Thôi nào, cậu giúp tớ với."
"Hừ," Cô ấy có vẻ giận lẫy, "nằm mơ đi!"
Tuy vậy, Bạch Vi vẫn giúp cậu liên hệ đặt mua và gửi về văn phòng ở tỉnh K. Bộ Thư hứa sẽ hậu tạ nhưng cô không trả lời.
Mặc dù đặt vé đáp sân bay ở tỉnh lân cận rồi đi xe về thì sẽ nhanh hơn nhưng vì đi tàu thì sẽ đến ở ga gần nhà Thẩm Hi Quang nên Bộ Thư quyết định sẽ đi tàu. Cứ nghĩ tới việc anh chỉ có một mình suốt mấy ngày nay thì cậu chỉ muốn về bên anh ngay lập tức.
Giữa giai điệu tuyệt đẹp của ca khúc It's been a long, long time, Bộ Thư bị người bên cạnh lay tỉnh, liền bật dậy xuống trạm. Băng qua đại lộ, cậu rẽ vào vài con dong, đến trước ngôi nhà có mái tam giác, phát hiện ra cổng ngoài mở toang. Cậu chỉ mới vắng mặt mấy ngày mà tuyết đã chất đống dưới khung cửa sổ. Bức tường trắng loang lổ vệt ẩm như một bức tranh bị bẩn. Nỗi bất an càng gia tăng khi cậu thấy cửa không khóa, lập tức lao vào gọi lớn: "Thẩm Hi Quang!"
Suy nghĩ đầu tiên của cậu là: có thể nhà bị trộm. Cậu thấy dấu vết hạt cà phê vương vãi ở ngưỡng cửa phòng khách, liền vặn trên cây móc áo ra một đoạn tuýp có ren, thận trọng tiến vào. Bộ Thư cả kinh mục kích cảnh tượng tan hoang như thể có một cơn lốc vừa cuốn qua: ly tách thủy tinh vỡ, chậu cây ngã đổ, ghế lộn nhào, hạt cà phê và tiêu đen vãi ra khắp nơi, có gì đó như bãi nôn hay thức ăn bẹp dí... Không có bóng dáng con người.
Bộ Thư cẩn thận bước qua các mảnh vỡ, tiến vào lối thông với nhà bếp. Cậu bất thần run bật lên, hoảng hốt trông thấy một tên đàn ông lạ mặt nằm sõng soài trên sàn. Gã tầm trên tứ tuần, rất phong độ, mặc áo choàng nâu đắt tiền bên ngoài veston, bên dưới là quần tây cùng kiểu, chân đi vớ đen, trên trán chảy xuống hai dòng máu đỏ lòm.
Gã bị chấn động vì vết thương trên đầu. Bộ Thư dùng ống tuýp lay gọi đều uổng công. Cậu đành phải báo cấp cứu rồi làm sơ cứu qua loa cho gã. Tuy sắc mặt gã tái xanh và có gì đó nhìn xảo quyệt nhưng cậu không nghĩ một tên gian phi sẽ đặt giày ngay ngắn ở huyền quan trước khi đột nhập vào nhà người khác.
Trong khi chờ cấp cứu, Bộ Thư sục sạo tìm khắp ngôi nhà, song không thấy bóng dáng Thẩm Hi Quang. Điện thoại cũng không có sóng. Lúc cậu quay lại thì cái gã lạ mặt đã tỉnh. Gã lờ đờ nhìn cậu, lẩm bẩm: "Nó đâu rồi?"
"Sao? Ông hỏi ai?"
"Nó! Cái thằng chết tiệt đâu rồi?" Gã nhăn mặt dữ tợn, thều thào.
Bộ Thư cầm ống tuýp, nhíu mày: "Cấp cứu đang đến, giữ sức đi."
"Không!" Gã la lên: "Nó dẫn con tôi đi đâu rồi? Hi Thần với nó đi đâu rồi?"
"Ông nói sao? Kim Hi Thần ở đây?"
"Phải! Nó dụ con tôi đến đây. Tôi không an tâm nên bám theo. Nhưng cái thằng ác quỷ đó nó không tha cho ai cả! Nó đúng là quỷ sứ, đã hại tôi như thế này mà vẫn không tha cho Hi Thần..."
Gã kích động đến mức co giật, trông rất thật khiến Bộ Thư bán tín bán nghi. Dù vậy, cậu vẫn giận tái mặt bịt miệng gã lại, gầm lên: "Câm ngay! Sức anh ấy chạy mười mét đã thấy mệt! Phổi của anh ấy còn yếu bẩm sinh! Ông dám thề với tôi rằng bãi chiến trường ngoài kia không có công cán của ông góp vào hay sao?"
Gã câm miệng trợn trừng mắt nhìn cậu, sau đó lại lâm vào cơn mê. Bộ Thư đứng lặng hồi lâu, trong đầu lướt qua rất nhiều ý tưởng. Loáng thoáng nghe tiếng xe cấp cứu, cậu liền rời khỏi ngôi nhà bằng lối khác, chạy về chỗ ở, nguệch ngoạc viết cho Vệ Quyết: Em mượn xe anh. Sẽ đền mọi thiệt hại.