Bộ Thư cười cười, có chút mới lạ khi thấy khuôn mặt anh xuất hiện đa dạng biểu cảm thế này: "Thẩm Dã mấy tuổi rồi?"
Thẩm Dã xòe hai tay ra: "Anh hai nói là bằng này."
Mười tuổi. Tương ứng với lời Thẩm Miên đã nói.
Thẩm Dã xuất hiện sau Thẩm Miên khoảng ba, bốn năm. Vào lúc đó, đàn anh đang ở trong trại mồ côi.
Bộ Thư thấy Thẩm Dã hành xử thơ ngây, nói năng thẳng thắn nên muốn từ miệng nó để biết nhiều hơn về Thẩm Hi Quang. Cậu cầm giấy thủ công, vừa dạy Thẩm Dã gấp hạc vừa lựa lời hỏi: "Bình thường anh hai đối xử với em như thế nào?"
Thẩm Dã chẳng cần nghĩ liền trả lời: "Anh hai tốt lắm. Bởi vì em không được tự ý ra khỏi nhà nên anh hai sẽ vẽ thật nhiều tranh cho em tô màu."
"Thẩm Dã thường xuyên phải ở nhà sao?"
"Đúng. Anh hai sẽ tức giận nếu em làm vậy."
"Anh hai giận lên rất đáng sợ nhỉ?" Bộ Thư có phần cảm khái.
"Đúng vậy. Mỗi khi anh hai tức giận, anh ấy sẽ xé rách những bức tranh mà em thích nhất." Thẩm Dã dần nhỏ tiếng: "Thẩm Miên cũng vậy. Nếu Thẩm Miên làm trái ý anh hai, anh hai sẽ phá hỏng mọi thứ Thẩm Miên yêu thích."
Cậu sững sờ: "Thật vậy sao?"
Thẩm Dã buông mảnh giấy trong tay xuống, cả người chợt ỉu xìu như trái cà phơi sương: "Anh hai đặt ra rất nhiều luật lệ và không thích em hay Thẩm Miên làm trái. Trên trường học, anh hai cấm em nói chuyện với bạn bè của anh ấy. Anh hai cũng không cho em và Thẩm Miên đụng vào đồ của mình. Anh hai bắt Thẩm Miên viết ra tường tận mọi việc y đã làm trong khi đến lượt."
"Anh Hi Quang..." Bộ Thư trầm ngâm cầm lấy tờ giấy trên tay nó, gấp nốt bước cuối để ra hình con hạc, "hơi kiểm soát mọi thứ quá nhỉ?"
Nhìn vào bề nổi thì có vẻ Thẩm Hi Quang đang rất nỗ lực để cuộc đời của anh không bị hai người còn lại làm ảnh hưởng. Nhưng cậu vẫn chủ quan thấy có chỗ bất thường trong cách hành xử của anh qua thời gian từng tiếp xúc.
Thẩm Dã khum tay nhận lấy con hạc màu đỏ cậu gấp, ngước nhìn cửa sổ lấm tấm hạt mưa: "Ngoài kia nhiều chuồn chuồn ghê."
"Có phải anh hai ghét chuồn chuồn không?"
"Anh hai ghét trời mưa, mỗi khi trời mưa thì chuồn chuồn bay rất nhiều. Hồi xưa, có lần anh hai đang ăn cơm bên cạnh cửa sổ thì tự nhiên có một con chuồn chuồn bay vào bát cơm của anh ấy. Anh hai vô cùng hoảng sợ và muốn ói ra. Lúc đó, anh hai đau đớn lắm, đau ngực, đau cổ họng và đau bụng nữa. Vì vậy Thẩm Dã phải xuất hiện để anh hai không đau nữa."
Thẩm Dã vừa nói vừa xâu cước vào lỗ đục trên hạc giấy: "Chỉ cần em vẫn ở đây, anh hai sẽ không phải đau đớn."
Nó căng chuỗi dây hạc giấy đầy màu sắc ra cho Bộ Thư xem, đôi mắt lấp lánh: "Xong rồi!"
Những con hạc giấy đung đưa như chấp chới sắp bay đi, tia nắng chiếu qua lớp giấy đầy màu sắc ánh lên vẻ rực rỡ.
"Đẹp lắm." Bộ Thư gạt phần tóc mái chưa vào nếp cho người bên cạnh: "Thẩm Dã quý anh hai lắm nhỉ?"
Nó gật đầu thật mạnh: "Em chỉ muốn anh hai vui vẻ."
"Trước đây anh hai có vui vẻ không?"
"Trước đây anh hai khác với bây giờ, nhưng mà không ai chơi với anh ấy cả nên Thẩm Dã luôn chơi với anh hai. Thẩm Dã đi lấy trộm đồ chơi cho anh hai nữa."
"Lấy trộm thì không tốt lắm..."
Thẩm Dã ngẩng phắt lên nhìn Bộ Thư, gằn tiếng: "Nhưng đó là tại bọn nó! Tại vì bọn nó không chịu cho anh hai chơi nên em mới lấy đồ chơi của chúng!"
Bộ Thư thầm sững sờ rồi đáp lại: "Từ giờ anh sẽ chơi với anh Hi Quang, Thẩm Dã không cần quan tâm đến người xấu nữa nhé?"
Thẩm Dã nhăn mặt cúi xuống: "Nhưng anh là bạn của Thẩm Miên mà. Bạn của Thẩm Miên thì anh hai chẳng thích đâu."
"Tại sao anh hai em lại không thích bạn của Thẩm Miên?"
"Tại vì bạn của Thẩm Miên đều giống như anh, lúc nào cũng cố gắng để biết mọi chuyện về anh hai."
Bộ Thư im bặt.
Thẩm Dã vô tư xâu chuỗi hạc giấy thứ hai. Làm xong, nó hồn nhiên cười lên, đoạn quay mặt nhìn cậu.
"Cơ mà em thấy thích anh." Nó cười chúm chím – dáng vẻ trẻ thơ này thật không hợp với khuôn mặt của Thẩm Hi Quang – chỉ vào hai xâu hạc giấy, bảo: "Cái này là cho anh hai, cái này cho Thẩm Miên. Lần sau em sẽ làm cho anh một cái."
Bộ Thư cảm thấy sự trống rỗng trong lòng được lấp vào, nhẹ nhõm mỉm cười: "Anh cũng sẽ mang quà cho Thẩm Dã."
Tuy nhiên, lần sau cậu không gặp được Thẩm Dã.
Hôm đó là Thẩm Miên xuất hiện. Anh ta đeo một gọng kính kim loại, chăm chú ghi chép, nghe thấy tiếng động thì ngẩng lên, khẽ cười: "Chào em."
"Chào anh." Bộ Thư vuốt mồ hôi, cởi balo ngồi xuống, tò mò ghé vào cái bàn gấp trên giường, hỏi: "Anh đang làm gì vậy? Sao lại đeo kính?"
Thẩm Miên tiếp tục viết, nét chữ tròn trịa, rõ ràng: "Tôi sợ Hi Quang không kịp chương trình nên tranh thủ phụ cậu ấy chép bài tập. Còn kính là do tôi thấy mắt hơi mờ nên mượn bác sĩ Tần."
"Em có làm phiền anh không?"
"Có người để nói chuyện thì không gọi là phiền." Anh cười.
Bộ Thư đứng dậy ngồi lên giường, đặt khuỷu tay lên mặt bàn cầm lấy sách Toán: "Để em đọc cho anh dễ viết."
Thẩm Miên ngạc nhiên, gật đầu.
Giọng đọc của thiếu niên vang lên từ tốn, tròn âm, như đang ngâm từ, thở ra thơ hơn là công thức toán học. Những công thức này Bộ Thư đã thuộc làu từ hè, nhắm mắt cũng nói được. Cậu nhìn lên tủ giường, thấy hôm nay có một lọ hoa huệ tây trắng muốt, lá dính giọt sương.
Vào năm học mới, thời khóa biểu kín mít khiến cậu chẳng dư ra thời gian rảnh rỗi để chạy khắp nơi như trong kỳ nghỉ. Mỗi tuần chỉ trích ra được thứ tư và cuối tuần để thăm anh.
Thẩm Hi Quang cần sử dụng thuốc và theo dõi khoảng một tháng trước khi được đánh giá là có khả năng tiếp tục đến trường hay không. Tần Cố cũng bày tỏ rằng y không mong muốn tiến trình đang có dấu hiệu khởi sắc của anh lại bị đứt đoạn.
Tuy Bộ Thư thấy bên ngoài thì trạng thái của anh rất ổn nhưng cậu vẫn chưa gặp được Thẩm Hi Quang kể từ ngày đó.
"Em đã đọc sách về rối loạn của các anh."
Thẩm Miên cười, ánh mắt vẫn nhìn xuống: "Là rối loạn của Hi Quang, không phải chúng tôi."
Bộ Thư chống cằm nhìn những ghi chú trong sách Toán, chỉ ngón tay hỏi: "Đây đều là anh Hi Quang ghi chép ạ?"
"Không phải, tôi mượn người khác."
Cậu đáp 'à', không hỏi anh ta mượn ai, chỉ vào lọ hoa trên tủ: "Hoa này cũng là người đó đem tới sao?"
"Tôi không biết là ai tặng. Bà Niên nói mình nhận được ở cổng bệnh viện."
Bộ Thư mất chốc lát để nhớ ra 'bà Niên' là người giúp việc đã cho cậu địa chỉ nhà anh. Nhìn đồng hồ, cậu lấy từ trong balo ra một xâu chuỗi đeo tay được làm từ những ngôi sao giấy: "Lần trước em hứa sẽ đem quà cho Thẩm Dã, em không biết khi nào em ấy sẽ xuất hiện, anh đưa nó cho Thẩm Dã thay em được không?"
Thẩm Miên nhận lấy xâu chuỗi, ưa thích dùng ngón tay vân vê những ngôi sao: "Tôi sẽ nói với Thẩm Dã."
"Với lại, ừm... em thắc mắc là các anh có luân phiên thay đổi theo một quy tắc gì không?"
Thẩm Miên không cười nữa, nhìn cậu chằm chằm: "Em muốn gặp Hi Quang đến như vậy à?"
Bộ Thư thấy xấu hổ, vô thức chà ngón cái lên ngón trỏ, đáp: "Tuần sau là hạn nộp bài viết dự thi của em, em muốn anh Hi Quang đọc nó đầu tiên."
"Sao em không nhờ tôi đưa bản thảo cho cậu ấy xem?"
Cậu bối rối yên lặng. Đúng là cậu muốn tự tay đưa cho đàn anh để cùng nhau thảo luận, nhưng Thẩm Miên hỏi vậy làm cậu không biết trả lời sao.
Anh ta có vẻ thất vọng, không nói gì nữa kể cả lời tạm biệt cậu.
...
Nhờ Thẩm Miên nhắc nhở, Bộ Thư mới nghĩ tới việc in những tài liệu của khối Xã hội để đem đến bệnh viện cho Thẩm Hi Quang.
Lần này cậu gặp được anh.
Anh khoanh chân trên giường, lười biếng đặt đầu nằm xuống bàn viết bài, tay áo xắn lên tới khuỷu, lông mi như bóng quạt đáp trên gò má. Bộ Thư vui vẻ ngồi lên mép giường, rút ra bản thảo đã in: "Anh Hi Quang."
Anh liếc nhìn cậu. Lúc này Bộ Thứ mới trông thấy trên cổ tay anh đeo một xâu chuỗi hình ngôi sao.
Màu sắc sặc sỡ có chút tương phản với nước da tái nhợt đến mức rõ gân xanh.
"Cái đó là em làm cho Thẩm Dã."
"Tôi không được đeo à?" Anh nhíu mày.
"Ý em không phải thế." Cậu vội đáp, chỉ muốn giải thích thôi nhưng anh nói vậy lại khiến cậu xấu hổ.
Bộ Thư gãi sau gáy nhìn đi chỗ khác, đưa bản thảo đến trước mặt anh: "Em viết xong rồi, em muốn anh đọc nó trước khi nộp. Nếu có chỗ cần sửa, anh cứ nói với em."
Thẩm Hi Quang không nói gì, ngồi thẳng dậy xắn tay áo lên nhận lấy, rồi gác cùi chỏ lên bàn cụp mắt đọc.
Bầu không khí giữa cả hai rơi vào tĩnh mịch. Bộ Thư chống hai tay về sau, nhìn cành cây ngô đồng giắt lá hoa chi chít như tấm lụa đào ngoài cửa sổ, chợt nghĩ tới câu thơ mới tìm đọc được hôm qua: 'Gió xuân về hoa đào cành mận nở, mưa thu đến lá đồng lìa thân cây*'. Cậu vừa mới ngâm trong lòng thì trời mưa thật. Mưa hạt nhỏ, mỏng như sợi khói, vỗ vào kính cửa sổ như tỉ tê với những con hạc giấy treo trên đó.
* Trường hận ca – Bạch Cư Dị: "Xuân phong đào lý hoa khai nhật, thu vũ ngô đồng diệp lạc thì".
Thẩm Hi Quang buông bản thảo xuống, vừa ngẩng lên thì thấy cậu thiếu niên trước mặt đang nghiêng đầu nhìn mưa rơi. Mái tóc bướng bỉnh chẳng nền nếp chĩa vào thùy tai bé nhỏ, sườn mặt đã ra nét cứng cáp, chân mày dài hơn đuôi mắt, lông mi cong như vẩy bông lau.
Cậu nhìn mưa rơi trên hoa ngô đồng say sưa, không để ý anh nhìn mình.
Thẩm Hi Quang nắm lấy xâu chuỗi trên tay, muốn cởi phứt nó ra.
Anh bất chợt cảm thấy giận dữ. Có thứ gì đó dồn ép lên ngực anh. Anh không muốn dùng đồ của 'người khác'.
Ban đầu, khi bác sĩ truyền lời là Thẩm Dã đã cùng Bộ Thư gấp hạc cho anh thì anh vẫn cảm thấy bình thường nhưng lúc nghe cậu nói mình làm xâu chuỗi cho Thẩm Dã thì anh lại bực dọc.
Anh không kiểm soát được sức lực của bản thân, vừa kéo giật ra thì sợi dây đã đứt. Những ngôi sao nhỏ bé vung vãi khắp trên giường và dưới đất.
"Anh Hi Quang?" Bộ Thư ngạc nhiên quay lại, bỗng anh vung tay ném xấp giấy và cả sợi dây vào cậu.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu sửng sốt, theo bản năng cúi xuống nhặt bản thảo nhăn nhúm, nhìn công sức của bản thân bị đối xử như vậy thì giọng điệu cũng không kìm được khó chịu: "Anh không hài lòng ở chỗ nào?"
Thẩm Hi Quang gập cánh tay trước ngực như tạo ranh giới với cậu, nét mặt căm ghét: "Cậu rất thân thiết với hai người kia?"
Bộ Thư nhớ lại những gì đã tìm hiểu trong sách, cố gắng giữ bình tĩnh, phân tán cảm xúc vào hành động sắp xếp lại bản thảo, nhẹ giọng giải thích: "Em chỉ mới gặp Thẩm Miên ba lần, Thẩm Dã một lần. Lần đầu tiên Thẩm Miên kể cho em về quá khứ của anh, lần thứ hai em chỉ nói với y ba câu tại trung tâm thương mại, lần thứ ba em đọc bài tập để y chép giúp anh. Còn Thẩm Dã muốn gấp hạc cho anh và em nên em cũng xâu chuỗi để cảm ơn em ấy."
Nghe vậy, Thẩm Hi Quang có vẻ bớt giận. Anh vươn tay gạt những ngôi sao bẹp dúm khỏi giường, tay áo tuột xuống, kéo lấy tay cậu. Bộ Thư thấy móng tay anh dài lắm rồi, mảnh màu trắng ngà như trăng khuyết bấu vào tay cậu. Anh trầm giọng bảo: "Không được nói chuyện của tôi với hai người kia. Nhưng cậu làm gì với họ thì đều phải cho tôi biết."
Anh nói như ép buộc, như bắt cậu chấp thuận.
Một cách vô thức, Bộ Thư liếc nhìn những con hạc trên cửa sổ.
Cử chỉ này không thoát khỏi ánh mắt Thẩm Hi Quang. Anh thình lình dùng sức dằn cậu xuống, nắm lấy tóc cậu. Bộ Thư kinh hãi chống tay lên vai anh để ngồi dậy. Nhưng anh cả quyết ép cậu đặt đầu xuống bàn gấp, khom lưng ghé vào tai cậu: "Người cậu muốn viết vào câu chuyện của mình là ai vậy?"
Hơi thở âm ấm, tiếng nói khàn khàn quẩn quanh.
Bộ Thư không giãy giụa nữa, khí lạnh từ mặt bàn thấm vào sườn mặt. Ngón tay anh len vào mái tóc cậu, để lại cảm giác tê tê dại dại trên da đầu. Trái tim đập trong ngực cậu tưởng như muốn nhảy ra ngoài.
"Nhắm mắt."
Ma xui quỷ khiến Bộ Thư thực sự làm theo.
Mưa rơi dày hạt hơn, bóng tối khiến linh hồn cậu run lên vì bất an.
"Tôi là ai?" Người ở bên trên cậu thì thầm: "Miêu tả tôi xem."
Bàn tay đặt trên đầu cậu nắm lại kéo tóc có chút đau, nhưng hơi thở vấn vít dưới thùy tai lại quấy nhiễu tâm tư. Bộ Thư chỉ cần tưởng tượng anh đang ở gần thế nào thì thần trí đã loạn lên, khó mà suy nghĩ.
Thẩm Hi Quang chạm vào lòng bàn tay cậu. Bộ Thư rụt ngón tay, nhưng bị vặn mở, đụng vào bề mặt gồ ghề.
Vai cậu rung lên, toan nhìn thì bị che mắt.
"Cảm thấy không?" Anh cười như rũ rượi vào tai cậu: "Đây là thứ mà Thẩm Miên và Thẩm Dã sẽ không bao giờ có được... Dù cậu không nhìn thấy nhưng chúng vẫn luôn ở đó. Tôi có thể quên tên họ, tuổi tác, quá khứ, trở thành một người hoàn toàn khác... Nhưng những thứ này sẽ không bao giờ thay đổi hay biến mất. Chúng là minh chứng cho danh tính của tôi. 'Chúng' chính là tôi."
Bộ Thư thở hắt một hơi, nắm chặt cổ tay anh: "Vậy thì tìm thứ khác làm minh chứng cho anh. Anh không nhớ mình là ai thì để em giúp anh nhớ lại. Anh không cần phải khắc ghi danh tính vào cơ thể nữa bởi vì em sẽ ghi nhận anh trên trang giấy."
"Trên đời này chỉ có một Thẩm Hi Quang, em sẽ không nhận lầm." Cậu nói xong liền đỏ mặt.
Thẩm Hi Quang ngẩn ra nhìn nốt ruồi sau cái gáy ửng hồng của cậu. Lòng bàn tay đang bao bọc những vết sẹo của anh như nóng dần lên.
Anh không tức giận. Không thấy gì vui mừng, hay là đáng mong đợi.
Nhưng anh lại nghe tiếng mưa rơi vào lòng, âm vang rõ ràng, tưới mát mọi nơi.
Chấm dứt mùa hè nóng bức này.