Thân hình vững vàng rơi xuống, sau đó dùng một tay kéo hộp kiếm lên cõng trên lưng.
Ngẩng đầu lên thì thấy cặp mắt trừng to của Diệp Phong, hắn ta đang há hốc mồm.
Dưới chân dùng sức, cơ thể thiếu niên như một ngọn gió nhảy lên đài cao.
Phất tay thu hồi tất cả linh thạch, cười nói: “Cảm ơn Diệp huynh khẳng khái quyên tiền, ngại quá.”
Bấy giờ, Diệp Phong mới phản ứng lại, chỉ vào Lý Tuấn Huy hét lớn: “Ngươi… Ngươi ngươi ngươi!!”
Lý Tuấn Huy mang vẻ mặt vô tội nói: “Ta làm sao vậy?”
Diệp Phong hít sâu mấy hơi rồi mới nói: “Hộp kiếm sau lưng ngươi nặng bao nhiêu?”
Lý Tuấn Huy nhún vai nói: “Năm trăm cân.”
“Năm… Năm! Năm trăm cân!!”
Lý Tuấn Huy không nói gì, nếu hôm đó tên này có mặt ở đại điện đỉnh Thiên Thủy thì chắc chắn đã từng thấy hắn dùng một tay nâng tảng đá năm trăm cân.
Diệp Phong tiếp tục hỏi: “Bây giờ ngươi… Đã tiến vào luyện khí?”
Lý Tuấn Huy buông tay, nói: “Ừ, luyện khí tầng một, nếu không thì ta đã không đến đây tìm công pháp.”
“Thực sự là đan điền trướng quá, lại không có công pháp tu luyện để hấp thu linh khí chuyển hóa thành nguyên khí.”
Lý Tuấn Huy cảm giác được ngón tay Diệp Phong đang run rẩy.
“Ngươi không nói với ta!”
“Ngươi có hỏi ta đâu…”
“Được! Ta không so đo những chuyện này với ngươi!”
“Nhưng rõ ràng linh quang trên công pháp của ta mạnh mẽ hơn, ta không thua đúng không?”
Trên mặt Diệp Phong viết rõ chữ không phục.
Nhưng Lý Tuấn Huy lại rất có thiện cảm với người này.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Diệp Phong đều không nhắc đến việc được hay mất linh thạch, chỉ quan tâm bản thân cược thắng hay thua.
Lý Tuấn Huy đành phải đưa công pháp trong tay cho hắn ta nhìn thoáng qua, bên trên viết mấy chữ to.
“Cửu Chuyển Hình Lôi Kinh! Tàn thiên Địa cấp trung phẩm, nửa bộ trước.”
“Do thiếu hụt nửa công pháp phía sau Kim Đan cảnh, nên công pháp này được xếp vào công pháp Huyền cấp cực phẩm.”
Mặt Diệp Phong đầy thất vọng, cực kỳ hối hận nói: “Haiz, lại thua cuộc! Vận may của ta kém như vậy à? Như này cũng thua được!”
Lý Tuấn Huy hơi mỉm cười, vẫy tay chuẩn bị rời đi.
“Hoan nghênh lần sau lại đến tìm ta đánh cược.”
Diệp Phong nhún vai, nhìn bóng lưng Lý Tuấn Huy nói: “Ba tháng sau là khảo hạch đầu tiên sau khi nhập môn, chúng ta đánh cược tiếp không?”
Lý Tuấn Huy hơi mỉm cười nói: “Cược cái gì?”
Diệp Phong suy nghĩ, cuối cùng hơi buồn rầu gãi đầu nói: “Còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi nói sau.”
“Lần sau ta nhất định sẽ phục thù lần thua này.”
Lý Tuấn Huy nhìn hai mắt tỏa sáng của Diệp Phong, không khỏi nói: “Muốn ta chừa cho ngươi chút linh thạch tu luyện không?”
Không ngờ đối phương hoàn toàn không thèm để ý chút linh thạch này, tùy ý vẫy tay nói: “Không sao, tí nữa ta để người trong nhà đưa đến một ít là được.”
Hai người cùng đi xuống từ trên lầu.
Vị sư huynh ở lầu hai vẫn đang phân vân nên chọn quyển công pháp nào, thấy Lý Tuấn Huy xuống dưới thì dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng lúc hai người ra khỏi Tàng Thư Các, Lăng Đạo Ngôn đột nhiên ngăn cản bọn họ.
Nhìn Lý Tuấn Huy tức giận nói: “Bỏ tiền.”
“Mười viên linh thạch!”
Lý Tuấn Huy lập tức hiểu ra là chuyện gì, nhẫn nhịn nói: “Lăng lão, chuyện này thật sự không thể trách ta, là do Diệp Phong kiên quyết phải đánh cược với ta.”
“Sau đó ta chỉ dùng lực quá mạnh, làm hỏng một tí tẹo như này thôi.”
“Có điều không sao cả, huynh đệ Diệp Phong của ta nói hắn sẽ thay ta trả tiền.”
Mặt Diệp Phong đầy kinh ngạc, đôi mắt trong veo kia nhìn Lý Tuấn Huy với vẻ không thể tin nổi.
Ngay khi Lăng Đạo Ngôn muốn mở miệng, dưới chân Lý Tuấn Huy như được bôi dầu.
Chỉ để lại Diệp Phong ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cuối cùng Diệp Phong vẫn trả mười viên tinh thạch thay Lý Tuấn Huy.
“Lý Tuấn Huy!! Ngươi nợ ta mười viên linh thạch!!”
“Ngươi không biết dân cờ bạc bị người khác nợ tiền sẽ hỏng vận may sao!”