Người đó còn chưa nói xong, một thiếu niên khác có đôi mắt hơi đỏ trầm giọng nói: "Lãnh thổ Đại Hạ, khu vực phía Bắc đại lục Thanh Vân!"
Lúc Lam Hòa nghe thấy giọng nói này thì có vẻ hơi sửng sốt, sau khi nhìn sang thiếu niên đó thì ánh mắt nàng ta lóe lên một tia sáng tỏ.
Nàng ta nhẹ giọng nói: "Hóa ra là Trọng Lân, thiếu chủ núi Ngung Dương."
"Đúng vậy, chỗ chúng ta đang ở chính là đại lục Thanh Vân, còn đại lục Thanh Vân thì thuộc khu vực Đại Hạ."
"Vùng trời này, nơi được gọi nhân linh giới, và cũng được gọi là hạ giới."
"Nhân linh giới gồm có sáu khu vực, những khu vực khác sau này các ngươi tự mình thăm dò."
"Sở dĩ ta nói những lời này là muốn nói cho các ngươi biết rằng, ngoại trừ nhân linh giới và tiên giới ra, chúng ta còn có một giới khác nữa!"
"Hoàng tuyền giới!"
"Cũng chính vì sự tồn tại của Hoàng tuyền giới, ở nhân linh giới trong những năm tháng dài không biết hàng nghìn năm này, sẽ có rất nhiều đại năng tu sĩ đoạt xá và mang theo ký ức đời trước luân hồi chuyển thế!"
Lý Tuấn Huy liền cả kinh, hắn nghĩ thầm trong lòng: "Người luân hồi ư?"
"Ở cuộc kiểm tra linh căn trước đó, chưởng luật đã từng đánh chết hai người đoạt xá!"
"Bây giờ mà vẫn còn người luân hồi mang theo trí nhớ kiếp trước sao?"
"Nếu không vào tiên môn, e là cả đời cũng không biết chuyện này."
Thùng thùng thùng!
Lam Hòa gõ nhẹ lên bàn, lúc này tiếng nghị luận phía dưới mới dần biến mất.
"Được rồi, giảng cho các ngươi nhưng kiến thức này cũng chỉ là để cho các ngươi nhận thức được giới thế mà mình đang sống là cái gì."
"Mục tiêu theo đuổi chính là phi thăng tiên giới!"
"Còn về người luân hồi gì gì đó, cho dù là ta cũng chưa từng gặp phải loại người đó."
"Có thể tự phong bế năng lực và ký ức rồi đi vào luân hồi, cho dù nhìn khắp Đại Hạ này cũng chưa chắc gặp được một người."
Lúc này mọi người mới thở phào một hơi, bọn họ còn tưởng loại người này sẽ có rất nhiều cơ.
Lam Hòa nói tiếp: "Sở dĩ ta nhắc đến tiên giới, là vì ta muốn nói cho các ngươi biết một chuyện khác nữa."
"Tiên giới và Nhân linh giới không hoàn toàn ngăn cách với nhau!"
Ầm!
Lời này lập tức làm cho tất cả mọi người trong điện chấn động!
Ngay cả Lý Tuấn Huy cũng rất kinh hãi.
Lẽ nào tiên nhân ở thượng giới lại còn có trao đổi với hạ giới sao?
Lam Hòa tạm dừng một lát rồi nói: "Không như các ngươi tưởng tượng đâu, nếu thế thì còn tu đạo phi thăng làm gì nữa."
"Điều mà ta nói sau đây rất quan trọng!"
"Linh Khư! Mệnh Thị!"
Lý Tuấn Huy nhíu mày, hắn hoàn toàn không biết câu nói này có ý nghĩa gì, những người khác cũng vậy.
Lam Hòa nhẹ nhàng nói: "Không cần vội, ta sẽ giải thích từ từ cho các ngươi."
"Trước mười tám tuổi, người mà đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, sẽ thông qua nghi thức và trận pháp đặc thù để mở ra linh khư!
"Linh Khư tồn tại trong linh đài, biến ảo vạn vật, là thứ trời sinh."
"Chín mươi chín phần trăm mọi người là sẽ không có bất kỳ một thứ gì trong Linh Khư, chỉ có rất ít rất ít người có vật phẩm bên trong linh khư."
"Nhưng không phải vật phẩm nào cũng có tác dụng, chỉ có những đồ thuộc hệ binh khí pháp bảo mới có tác dụng hữu ích."
Lý Tuấn Huy nghe vậy thì nhíu mày, hắn khẽ chất vấn: "Lam trưởng lão, vậy vật phẩm trong linh khư có tác dụng gì?"
Lam Hòa khẽ mỉm cười, nàng ta đưa tay ra, một sợi tơ màu lam lập tức bay ra vây khốn tất cả đệ tử trong điện!
"Đây chính là vật phẩm trong linh khư của ta ngày xưa, một chiếc lam lăng."
"Có thể dùng để trói người, cũng có thể tấn công!"