Ngay sau đó Lý Kiến Huy cũng làm theo hắn, lấy một trăm khối linh thạch trong túi trữ vật ra rồi đặt trên mặt đất.
Hắn ra vẻ hối hận nói: “ y da, ta không được rồi, đến hiện tại ta vẫn chưa cảm ứng được linh khí nữa đấy.”
“Vậy một trăm khối linh thạch hạ phẩm này coi như thử vận may đi.”
Đáy mắt Diệp Phong hiện lên một tia gian manh, hắn ra vẻ đau lòng nói: “Trời ơi, vậy ta đây chẳng phải đang bắt nạt ngươi sao?”
“Vậy đi, nếu ta thắng, ta chỉ lấy một nửa linh thạch.”
“Còn nếu ta thua, thì một trăm khối linh thạch này của ta tất cả đều thuộc về ngươi.”
Lý Tuấn Huy nghe thấy vậy thì lập tức ra vẻ ngượng ngùng nói: “Sao có thể như vậy được, đã quyết định cược…”
“Được rồi! Cứ theo như ta nói đi!”
Diệp Phong vung tay, vô cùng khí phách mà nói.
Không ngờ tới một màn này của hắn trong mắt Lý Tuấn Huy hoàn toàn trở thành hình tượng một “tên đại ngốc”.
Mà linh quang phía trên muốn lấy được cũng vô cùng đơn giản.
Sau khi bước vào phạm vi kết giới, thì sẽ có thời gian một nén nhang để bắt lấy mấy linh quang đó.
Phẩm cấp của công pháp bao gồm từ Huyền cấp cấp thấp đến huyền cấp cực phẩm.
Hơn nữa nếu hai người bọn họ không được cho cơ hội để đến nơi này chọn lựa, chỉ dựa vào điểm mà nói thì họ phải làm nhiệm vụ trong tông môn ít nhất hơn một năm nữa.
Diệp Phong vô cùng phong độ mà vươn tay ra nói: “Ngươi đi trước nhé?”
Lý Tuấn Huy ngượng ngùng nói: “Hay là ngươi đi trước đi, ta sợ đến một cái ta cũng không bắt được.”
Điệu bộ này trong mắt Diệp Phong chính là Lý Tuấn Huy vô cùng thiếu tự tin đối với thực lực của bản thân mình.
Diệp Phong ra vẻ khó xử nói: “Được thôi, vậy ta đi trước nhé, thứ này cũng vô cùng đơn giản, chủ yếu là dựa vào tốc độ.”
Nói xong Diệp Phong từ trên đài cao nhanh chóng nhảy xuống, vững vàng đứng xuống.
Lý Tuấn Huy chậc lưỡi, cảnh giới Đoái Thể của đối phương vô cùng vững chắc.
Khó trách đối phương lại bình tĩnh như thế, xem ra điều đó bắt nguồn từ thực lực của chính bản thân hắn.
Nhưng Lý Tuấn Huy có hơi tò mò, chẳng lẽ đối phương không biết chuyện xảy ra ở đỉnh Thiên Thủy ngày đó sao?
“Không đúng… Ngày hôm đó bên trong đại sảnh là tất cả các đệ tử, ngoại trừ một vài người đến trễ…”
“Ể… Chẳng lẽ người huynh đệ này mới ngày đầu tiên đã đến muộn rồi, vốn chưa vào trong à?”
Bên trong đại sảnh chỉ thấy có mấy chục linh quang đủ màu nhanh nhẹn bay múa trong không trung.
Diệp Phong tóc vàng nhảy đến quanh bức tường, thân hình nhanh như gió chụp vào linh quang.
Nhưng mấy linh quang này lúc hắn tới gần sẽ đột ngột tránh xa, tốc độ vô cùng mau lẹ.
Mà Diệp Phong thật sự không biết Lý Kiến Huy đã làm gì, y như dự đoán của hắn.
Nhưng hôm đó Diệp Phong không phải đến muộn, mà là ngủ quên luôn.
Ngay cả khí quyết luyện khí cũng là đệ tử đồng môn mang về cho hắn.
Diệp Phong ở bên dưới nhanh chóng bắt được tia linh quang thứ nhất.
Nhưng hắn ta lại nhăn mày, ngay sau đó tiện tay vứt linh quang trong tay đi.
Hiển nhiên Diệp Phong không hài lòng với phẩm giai của cuốn công pháp vừa nãy.
Thời gian một nén nhang nhanh chóng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này Diệp Phong bắt được tổng cộng hai tia linh quang, có điều đều bị hắn ta từ bỏ.
Với tính cách cao ngạo của Diệp Phong, chắc chắn hắn ta sẽ chướng mắt công pháp huyền cấp hạ phẩm hoặc trung phẩm.
Soạt!
Diệp Phong duỗi tay chộp lấy một tia linh quang màu vàng, nhưng tia linh quang kia lại đột nhiên thay đổi phương hướng, tránh khỏi ngón tay hắn ta.
Ngay sau đó cơ thể Diệp Phong xoay chuyển trong không trung, sau đó là mạnh mẽ lật người.
Hai chân lập tức kẹp lấy tia linh quang kia!