Mùa hè năm ấy có một đôi nam nữ cõng nhau đi dạo trên bờ biển cười đùa, đôi khi tiếc nuối về những chuyện cũ với nhau. Sau đó mười năm, bên cạnh hai vợ chồng còn có thêm hai cục bông nhỏ rồi.
- Chờ em đi nhóc Âm! -Hạ Vũ đầy bất lực túm đứa nhỏ đang muốn lăng xăng chạy ra biển theo anh trai ngay lập tức. Cô ấy giờ đã là người mẹ hai con rồi, lại còn là hai đứa sinh đôi một trai một gái. Nguyễn Vũ Hoàng Tùng Dương là một nhóc trai cực kì năng động, thừa hưởng hết nét đẹp trai của ba nó, trông không khác gì bản sao của Hoàng. Còn bé gái tên Nguyễn Vũ Hoàng Minh Tú, chỉ có vài nét bắt buộc phải nữ tính giống mẹ thôi. Nhóc này lại mít ướt, hay khóc đòi ba mẹ chiều.
Còn thắc mắc tại sao gọi tên bé Dương là Âm thì… là vậy đó. Nghe liên quan phết mà! Còn bé Tú tên ở nhà là Cáo, vì nhỏ này trông lanh lắm.
- Hai đứa chơi gần bờ thôi! Đợi ba con thay đồ xuống mới được đi ra kia. -Hạ Vũ nghiêm túc dặn dò hai đứa con 8 tuổi. -Không ngoan mẹ gửi hết cho chú Hoàng.
- Ơ anh Hoàng Long không xuống chơi biển với mình hả mẹ? -Tú ngốc nghếch hỏi, ngước đôi mắt to tròn đáng yêu lên nhìn mẹ.
- Ừm. Cô Nhi bảo Long đi đường nghịch không chịu ngủ nên vừa lên phòng ngủ luôn rồi.
- Hihi, cũng may là mình ngủ rồi anh nhỉ?! -Tú cười hì hì quay sang Dương nói.
Một lát sau, Hoàng chạy đến bằng tất cả sức lực, ôm chặt lấy Hạ Vũ rồi kéo cô cùng hai đứa nhóc xuống dưới nước chơi.
- Cái anh này, lớn già đầu rồi mà đùa như một đứa con nít! -Hạ Vũ bị nước bắn lên mắt nên cảm thấy hơi cay mắt mà tức giận nói. Hoàng vội cười xin lỗi rồi lau mắt hộ cô, còn thổi phù phù để bớt nóng.
- Anh háo hức gặp ba mẹ con quá mà. Thôi giờ chơi đi. Mà có cần thuê phao cho Cáo không con?
- Có có, con muốn cái phao màu hồng. Đợi con ngồi rồi ba đẩy đi như bên kia kìa.
Tú dương đôi mắt cún con lên nhìn đòi được đáp ứng. Cuối cùng, một nhà bốn người cùng với chiếc phao nối đuôi nhau ra đón từng đợt sóng cao đến ngực.
Hoàng Anh đứng trên bờ nhìn thấy vậy mà bất giác cười. Cô ấy cũng từng muốn được thành đôi với bạn thời cấp ba nhưng tất cả đã kết thúc rồi. Dành cả thanh xuân để theo đuổi một người ưu tú, đến cuối cùng bản thân lại trở nên xuất sắc từ lúc nào không biết. Người cô hết lòng yêu thương giờ đã vì công việc mà chuyển ra chỗ khác ở, ngay cả chuyến đi nghỉ mát gia đình lần này cũng không tham gia. Có lẽ cả hai đều ý thức được mảng tình cảm đó khiến họ không thể chạm mặt nhau hay nói chuyện với nhau một cách bình thường.
- Cứ người này chủ động, người kia trốn rồi ngược lại. Cả hai chúng em thật sự không hợp nhau mà em không nhận ra. -Hoàng Anh cười nhẹ, cúi đầu xuống, chân vẽ theo vòng nhỏ trên cát. Một cánh tay ấm áp kéo Hoàng Anh lại vào lòng đầy vỗ về. Đạt nhìn xuống cô gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ, cảm thấy đầy chua xót.
- Thay vì cứ đuổi theo người phía trước, cậu có thể ngoảnh đầu lại nhìn. Tớ vẫn luôn chờ có ngày được nắm tay cậu tự do đi trên các con đường mà sẽ trở thành kỉ niệm của hai chúng ta. Có thể cho tớ thân phận bạn trai chính thức được không?
Hoàng Anh hơi giật mình, có chút động lòng nhưng lại nghĩ đến chuyện quá khứ khiến cô hơi rụt rè.
- Không được đâu, cậu biết tớ lụy tình như nào mà, tớ sợ bản thân sẽ trở thành người tồi tệ với cậu.
Cô cười một cách miễn cưỡng, vẻ yêu kiều không thể cưỡng lại. Quá khứ, Đạt và Hoàng Anh là bạn thân, quen nhau từ hồi mới vào lớp một. Hai người học chung cấp hai nhưng khi lên cấp 3 thì mỗi người một trường. Từ cuối cấp hai, Đạt đã lộ rõ tình cảm với Hoàng Anh rồi, nhưng khi ấy cô biết anh muốn thi vào trường chuyên, càng phải chuyên tâm vào học hành.
- Bộ yêu cậu thì cậu sẽ trói tớ một góc không cho học à?!
Đó cũng là lần đầu tiên Đạt hơi lớn tiếng với Hoàng Anh. Khi lên cấp ba, Hoàng Anh biết anh vẫn còn thích cô nên cố tình lảng tránh, không nhận ra bản thân cũng có tình cảm.
- Này, tao thấy mày kể Đạt giống lớp trưởng lắm. -Thư thắc mắc sau khi nghe Hoàng Anh kể về Đạt. Chỉ là khoe khi có một người bạn vừa đoạt giải thành phố thôi mà bao nhiêu chuyện được lôi lại. -Hạ Anh trông y hệt mà, có khác thì ở mỗi chỗ không giỏi toán hơn bạn kia, hơn cả mày nữa.
Lúc ấy, Hoàng Anh muốn gạt phăng đi mọi suy nghĩ linh tinh trong đầu. Trước giờ, Đạt luôn theo đuổi cô nhưng chưa từng được nhận lại một ánh nhìn. Sau khi Hoàng Anh phát triển sự nghiệp về nghệ thuật, Đạt mới có thể tiến gần hơn, lộ diện với thân phận là một fan cũng như người bạn cũ. Anh là chủ các phòng nhạc, khán đài lớn, cũng là một người luôn có mặt trong các show của cô. Hoàng Anh sau đó mới nói chuyện lại với Đạt. Cô cảm thấy Đạt khá giống mình ở chỗ yêu đương, đều rất nhiệt tình. Chính vì vậy cô càng hiểu, bản thân nếu chấp nhận sẽ đối xử không tốt với anh.
- Tớ không tin Hoàng Anh như vậy, càng tin rằng bản thân lúc yêu cậu sẽ không khiến cậu nhớ nhung đến ai khác. Đi mà!
- Chờ em đi nhóc Âm! -Hạ Vũ đầy bất lực túm đứa nhỏ đang muốn lăng xăng chạy ra biển theo anh trai ngay lập tức. Cô ấy giờ đã là người mẹ hai con rồi, lại còn là hai đứa sinh đôi một trai một gái. Nguyễn Vũ Hoàng Tùng Dương là một nhóc trai cực kì năng động, thừa hưởng hết nét đẹp trai của ba nó, trông không khác gì bản sao của Hoàng. Còn bé gái tên Nguyễn Vũ Hoàng Minh Tú, chỉ có vài nét bắt buộc phải nữ tính giống mẹ thôi. Nhóc này lại mít ướt, hay khóc đòi ba mẹ chiều.
Còn thắc mắc tại sao gọi tên bé Dương là Âm thì… là vậy đó. Nghe liên quan phết mà! Còn bé Tú tên ở nhà là Cáo, vì nhỏ này trông lanh lắm.
- Hai đứa chơi gần bờ thôi! Đợi ba con thay đồ xuống mới được đi ra kia. -Hạ Vũ nghiêm túc dặn dò hai đứa con 8 tuổi. -Không ngoan mẹ gửi hết cho chú Hoàng.
- Ơ anh Hoàng Long không xuống chơi biển với mình hả mẹ? -Tú ngốc nghếch hỏi, ngước đôi mắt to tròn đáng yêu lên nhìn mẹ.
- Ừm. Cô Nhi bảo Long đi đường nghịch không chịu ngủ nên vừa lên phòng ngủ luôn rồi.
- Hihi, cũng may là mình ngủ rồi anh nhỉ?! -Tú cười hì hì quay sang Dương nói.
Một lát sau, Hoàng chạy đến bằng tất cả sức lực, ôm chặt lấy Hạ Vũ rồi kéo cô cùng hai đứa nhóc xuống dưới nước chơi.
- Cái anh này, lớn già đầu rồi mà đùa như một đứa con nít! -Hạ Vũ bị nước bắn lên mắt nên cảm thấy hơi cay mắt mà tức giận nói. Hoàng vội cười xin lỗi rồi lau mắt hộ cô, còn thổi phù phù để bớt nóng.
- Anh háo hức gặp ba mẹ con quá mà. Thôi giờ chơi đi. Mà có cần thuê phao cho Cáo không con?
- Có có, con muốn cái phao màu hồng. Đợi con ngồi rồi ba đẩy đi như bên kia kìa.
Tú dương đôi mắt cún con lên nhìn đòi được đáp ứng. Cuối cùng, một nhà bốn người cùng với chiếc phao nối đuôi nhau ra đón từng đợt sóng cao đến ngực.
Hoàng Anh đứng trên bờ nhìn thấy vậy mà bất giác cười. Cô ấy cũng từng muốn được thành đôi với bạn thời cấp ba nhưng tất cả đã kết thúc rồi. Dành cả thanh xuân để theo đuổi một người ưu tú, đến cuối cùng bản thân lại trở nên xuất sắc từ lúc nào không biết. Người cô hết lòng yêu thương giờ đã vì công việc mà chuyển ra chỗ khác ở, ngay cả chuyến đi nghỉ mát gia đình lần này cũng không tham gia. Có lẽ cả hai đều ý thức được mảng tình cảm đó khiến họ không thể chạm mặt nhau hay nói chuyện với nhau một cách bình thường.
- Cứ người này chủ động, người kia trốn rồi ngược lại. Cả hai chúng em thật sự không hợp nhau mà em không nhận ra. -Hoàng Anh cười nhẹ, cúi đầu xuống, chân vẽ theo vòng nhỏ trên cát. Một cánh tay ấm áp kéo Hoàng Anh lại vào lòng đầy vỗ về. Đạt nhìn xuống cô gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ, cảm thấy đầy chua xót.
- Thay vì cứ đuổi theo người phía trước, cậu có thể ngoảnh đầu lại nhìn. Tớ vẫn luôn chờ có ngày được nắm tay cậu tự do đi trên các con đường mà sẽ trở thành kỉ niệm của hai chúng ta. Có thể cho tớ thân phận bạn trai chính thức được không?
Hoàng Anh hơi giật mình, có chút động lòng nhưng lại nghĩ đến chuyện quá khứ khiến cô hơi rụt rè.
- Không được đâu, cậu biết tớ lụy tình như nào mà, tớ sợ bản thân sẽ trở thành người tồi tệ với cậu.
Cô cười một cách miễn cưỡng, vẻ yêu kiều không thể cưỡng lại. Quá khứ, Đạt và Hoàng Anh là bạn thân, quen nhau từ hồi mới vào lớp một. Hai người học chung cấp hai nhưng khi lên cấp 3 thì mỗi người một trường. Từ cuối cấp hai, Đạt đã lộ rõ tình cảm với Hoàng Anh rồi, nhưng khi ấy cô biết anh muốn thi vào trường chuyên, càng phải chuyên tâm vào học hành.
- Bộ yêu cậu thì cậu sẽ trói tớ một góc không cho học à?!
Đó cũng là lần đầu tiên Đạt hơi lớn tiếng với Hoàng Anh. Khi lên cấp ba, Hoàng Anh biết anh vẫn còn thích cô nên cố tình lảng tránh, không nhận ra bản thân cũng có tình cảm.
- Này, tao thấy mày kể Đạt giống lớp trưởng lắm. -Thư thắc mắc sau khi nghe Hoàng Anh kể về Đạt. Chỉ là khoe khi có một người bạn vừa đoạt giải thành phố thôi mà bao nhiêu chuyện được lôi lại. -Hạ Anh trông y hệt mà, có khác thì ở mỗi chỗ không giỏi toán hơn bạn kia, hơn cả mày nữa.
Lúc ấy, Hoàng Anh muốn gạt phăng đi mọi suy nghĩ linh tinh trong đầu. Trước giờ, Đạt luôn theo đuổi cô nhưng chưa từng được nhận lại một ánh nhìn. Sau khi Hoàng Anh phát triển sự nghiệp về nghệ thuật, Đạt mới có thể tiến gần hơn, lộ diện với thân phận là một fan cũng như người bạn cũ. Anh là chủ các phòng nhạc, khán đài lớn, cũng là một người luôn có mặt trong các show của cô. Hoàng Anh sau đó mới nói chuyện lại với Đạt. Cô cảm thấy Đạt khá giống mình ở chỗ yêu đương, đều rất nhiệt tình. Chính vì vậy cô càng hiểu, bản thân nếu chấp nhận sẽ đối xử không tốt với anh.
- Tớ không tin Hoàng Anh như vậy, càng tin rằng bản thân lúc yêu cậu sẽ không khiến cậu nhớ nhung đến ai khác. Đi mà!