• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ra là vậy, thì ra yêu trai trẻ cũng thú vị phết. Mà tao nói trước tao hết sạch ý với Hoàng nhà mày từ lúc tao block nó rồi. Tại mày dạo này cứ dính với Hoàng, rủ đi chơi đi học cũng từ chối. Tao cũng thấy bị bỏ rơi chứ bộ!

Ngọc Minh nhìn tôi ấm ức nói, tôi nghe xong mà từ bất ngờ đến thấy có lỗi. Đúng là dạo này tôi bám dính với Hoàng nhiều hơn, ngoài thời gian học khác lớp trên trường thì đa phần thời gian ngoài giờ học đều dành cho nhau. Tôi từ chối Ngọc Minh khá nhiều vì cả hai đều hẹn sát nhau, nhưng mỗi lần như thế tôi đều hẹn lại ở một hôm khác. Ai ngờ Ngọc Minh lại để ý đến vậy.

- Giờ cứ vừa tan là mày biến mất. Tưởng tham quan được đi chơi nhiều với nhau mà vừa quay sang Hoàng đã dắt mày đi rồi.

- Ui tao không để ý. Tao xin lỗi mà. -tôi day day tay Ngọc Minh xin con bạn bớt giận.

- Hứ. Quá muộn rồi.

- Thôi mà, tại tao thấy trên lớp tao ngồi ngay mày nên nói chuyện lúc nào cũng được, còn Hoàng thì khác. Nhưng mà mày yên tâm, giờ tao sẽ để ý hơn.

- Hoàng nói câu trên hả?! Giờ mày chọn đi, tao hay Hoàng?

Tôi chết lặng vài giây, khi hoàn hồn lại rồi thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Ngọc Minh. Trông có khác gì thê thiếp đòi quyền lợi không?! Ai bảo yên tâm giao bạn cho người ta, giờ bạn bị dắt đi luôn rồi mới tiếc đòi giữ lại. Tôi nhịn cười, bày ra một khuôn mặt nghiêm túc nhất có thể đáp lại.



- Mày là bạn thân tao, Hoàng là người yêu. Hai vị trí không bị trùng thì sao phải chọn. Nhưng mà mày vẫn muốn thì tao sẽ chọn…cả hai.

Tôi vừa nói liền bị Ngọc Minh hất tay ra.

- Chán. Vẫn là Hoàng hơn chứ gì?

- Sao lại hơn được, mày phải xếp thứ nhất. Giờ Hoàng với mày mà cãi nhau thì tao sẽ đứng về phía mày trước, cho đến khi biết mọi chuyện. Từ giờ tao sẽ để ý hơn mà, đi chơi với mày nhiều hơn nha.

- Hừ… Tạm được, nhớ cho kĩ đấy!

Hoàn thành nhiệm vụ một cách mĩ mãn, tôi trở về nhà báo tin cho nhóm bạn trên messenger. Bọn nó đều không nghĩ tới trường hợp Ngọc Minh sẽ ghen tức với Hoàng thay vì với tôi. Cái Linh cũng nói sẽ xin lỗi Ngọc Minh ngay lập tức. Nhờ vậy mà bữa ăn vào tối mai vẫn diễn ra đông đủ.

Vậy mà qua đêm nay trời đã mưa tầm tã, nhưng chỉ như vậy sao ngăn được lũ bạn đến nhà tôi ăn.

- Giờ tao đi chợ với Ngọc Minh. An Nguyệt quản cái nhà cho tao nha. -tôi vừa lấy ô vừa căn dặn. Cái Nguyệt nghe xong vâng vâng dạ dạ liền đứng lên phân việc cho từng đứa.

- Em đi nữa. -Hoàng tiến tới nói. Tôi nhìn cậu rồi lại quay sang Ngọc Minh với vẻ mặt vô cùng khó xử. Một ô sao đi được ba người, mà cả hai đều đang lườm nhau đến tóe ra lửa.

- Ờm… Chỉ có một cái ô thôi nên em ở nhà đi nha. -tôi đáp, lần này không về phe Ngọc Minh thì chuyện từ nát sang rách luôn quá.

- Ở đây toàn mấy anh chị em chưa quen mà. -Hoàng ấm ức nói, ánh mắt đầy nũng nịu nhìn tôi đòi công bằng.

- Mấy đứa này em lại chả đi cùng suốt lúc tham quan. Còn ngồi chơi game chung với mấy thằng Lâm, Đạt, Long cơ mà. -Ngọc Minh khoanh tay liếc. Tôi đứng giữa chỉ biết ngán ngẩm hai người này.



- Lần trước em đi chợ với chị rồi mà. Lần này để chị đi với Minh, em ở nhà ngoan nha. -tôi cười đáp, tiện tay xoa đầu Hoàng như dỗ dành em bé.

- Nhỏ này ăn nói được phết, tao không ngờ mày khéo léo đến vậy luôn. -Ngọc Minh vừa đi vừa nói.

- Hả là sao?

- Mày mà nói lần này đến lượt tao là tao giận đấy.

- À… Bạn tao sao lại được coi là thứ tự được, cũng không cần phải tranh suất. Ngoại lệ chỉ có em thôi!

Tôi ra vẻ trịnh trọng nói. Nếu lời này thốt ra từ con trai thì cái Minh đổ gục cái đùng rồi. Nhưng tiếc thay lại từ tôi nên nó chỉ có thể ôm cánh tay tôi vui sướng mà thôi. Bọn tôi ra siêu thị lựa đồ thật nhanh để thanh toán. Vì cả hai đều không tin tưởng để An Nguyệt trông đám giặc kia một mình.

- Ê mua thêm táo đi. Tí ăn lẩu xong rồi ăn. -Ngọc Minh với tay tôi lại nói.

- Hừm. Cũng được ấy, thế thì mua thêm lê luôn. Tí mày gọt nha.

- Mày mơ à?

- Trình độ gọt xoài non bằng thước kẻ của mày chẳng nhẽ lại chịu thua trước gọt táo gọt lê?!

Tôi tỏ vẻ thất vọng hết mức đáp. Cái Minh vẫn chăm chú lựa quả ngon vào túi, còn tôi đứng dõi theo như con nhìn mẹ. Tôi thật sự không biết kiểm tra quả nào ngon quả nào dở. Cứ thấy màu đỏ, quả lại to thì quất liền.

- Ừ xong bổ ra toàn dòi.

- Ghê v**, thế mày chọn kiểu gì?! -tôi thắc mắc.

- À, tao cũng không biết. Nãy giờ tao chọn bừa thôi.

- Thế mà đứng phân vân suy nghĩ như thật! Giỏi làm màu không à!!!

- Thế mới uy tín chứ, lừa được cả mày.

Tôi đánh cái Ngọc Minh vài cái cho chừa tội lanh thì nó vô tình đụng phải một người. Tưởng ai xa lạ, thì ra là người đã từng gặp một lần.

- Ôi xin lỗi. -Ngọc Minh quay ra nói nhỏ. Tôi nhìn thấy vậy cũng chỉ mỉm cười một cái cùng nhỏ bạn cho qua.

- Đây là nơi nhiều người đi lại các chị bớt đùa ở đây ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK