Sống chết hiện rõ trước mắt nên đã khơi dậy được những khả năng tiềm tàng của Sở Nguyệt, lúc này thị thực của cô ta cực kì tốt, có thể nhìn xa hơn so với lúc bình thường.
Vì vậy Sở Nguyệt có thể nhìn thấy rất rõ bóng dáng của người đó, thấy người nọ vô cùng bình tĩnh nâng tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại.
Trong phút chốc, viên đạn vừa ra khỏi nòng kia bị hai ngón tay nhẹ nhàng bắt được, sau khi chạm vào hai ngón tay đó thì động năng cực lớn của viên đạn lập tức bị triệt tiêu hoàn toàn, viên đạn cứ thế mà năm gọn trong tay!
Sau khi được thoát chết trong gang tấc, Sở Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm mấy hơi, sau đó dùng vẻ mặt sợ hãi mà nhìn Lâm Uyên.
Bắt đạn bằng tay không, đây là tông sư cấp cao thủ ư? Người đẹp trai lựa chọn đứng về phía mình trong thời khắc mấu chốt thế mà lại là một vị tông sư hàng thật giá thật?
Toàn bộ quán bar trở nên im ăng trong nháy mắt, khuôn mặt của tên Mặt Sẹo lộ ra vẻ khó tin: "Không thể nào! Làm sao có thể? Bọn mày đi chết đi!”
Mặt sẹo lại tiếp tục kéo cò súng, điên cuồng xả súng về phía Lâm Uyên, trút hết năm viên đạn còn lại lên người anh.
Sắc mặt Lâm Uyên không mảy may thay đổi, như đang bắt ruồi bọ mà liên tục đưa tay đến phía trước bảt lấy mấy viên đạn đang bay tới.
Sau đó Lâm Uyên xòe tay ra, năm viên đạn xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tiếp theo, anh cầm lấy một viên đạn rồi búng một cái.
Viên đạn lập tức lao đi giống như được bản ra từ nòng súng, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Mặt Sẹo.
Trong nháy mắt giữa đôi lông mày của Mặt Sẹo xuất hiện một cái lỗ máu, ông ta trừng to mắt, khóa chặt ánh nhìn trên người Lâm Uyên, chết không nhắm mắt.
Có thể là vì ông ta không hiểu được, tại sao mình tính toán mọi chuyện nhiều như vậy để khống chế được Bang Mãnh Hổ, thế mà lại có một kẻ ở đâu lòi ra, rồi phá hủy tất cả mọi sắp xếp và kế hoạch của ông ta dễ như trở bàn tay, tại sao lại như vậy?
"Phịch' một tiếng, Mặt Sẹo quỳ xuống sàn, máu theo miệng vết thương ở giữa lông mày không ngừng chảy xuống, chắc chắn là đã hoàn toàn tắt thở.
Lúc này Sở Nguyệt mới lớn tiếng nói: “Đao Sẹo đã chết, các người còn muốn mù quáng chấp mê bất ngộ* đến bao giờ nữa?”
(*) Chấp mê bất ngộ: Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Nghe Sở Nguyệt nói vậy, sắc mặt của đám người ở đây cũng thay đổi, sau đó bọn họ từng người một ném vũ khí xuống tỏ vẻ đầu hàng.
Suy cho cùng thì bọn họ cũng không đánh lại Sở Nguyệt, huống chỉ bây giờ còn có thêm một Lâm Uyên với thực lực cao hơn cả cô ta nữa.
Đây chính là người tàn nhãn bắt đạn bằng tay không đấy? Còn chuyên nghiệp hơn cả ác thần trong phim nữa, nếu đánh nhau với Lâm Uyên thì chẳng khác nào đi chịu chết. Sở Nguyệt nhìn đám người trước mặt, nhàn nhạt nói “Các người cứ ghi nợ đi rồi tôi sẽ từ từ tính sổ các người sau! Anh đẹp trai, lần này đã làm phiền anh rồi, tôi tên là Sở Nguyệt.”
Sở Nguyệt vươn tay về phía Lâm Uyên.
Lâm Uyên bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sở Nguyệt: "Khách sáo rồi, tôi tên là Lâm Uyên.”
Sở Nguyệt nghe xong, đột nhiên nhìn về phía tay đấm vàng lão Cao, nói: “Nói ngay, ai bảo các người đến làm phiền anh Lâm!”
Lão Cao cũng bị màn bắt đạn băng tay không của Lâm Uyên làm cho choáng váng, nào dám gào lên nữa, gã ta lập tức nói: “Là một phú nhị đại tên Tiền Dũng!”
Lâm Uyên nghe xong thì hơi nhíu mày, anh còn tưởng là do Tô Chính Sơn giở trò, nào ngờ lại là Tiền Dũng!
Có điều Lâm Uyên và Tiền Dũng không có hận thù sâu nặng gì, cho dù là có thật thì cũng là thù oán giữa Tiền Dũng và Trần Cương, vậy sao anh ta lại tìm người đến đối phó anh?
Nghe lão Cao khai ra xong, Sở Nguyệt lập tức nói với Lâm Uyên: “Anh Lâm, lần này là người của tôi làm phiền anh trước, anh không những không tính toán chuyện trước đó mà còn sẵn lòng giúp tôi. Hay cứ để việc lần này cho người của tôi đi làm đi, coi như là lấy công chuộc tội, tôi nhất định sẽ cho tên Tiền Dũng kia một bài học!”
Lâm Uyên nghe vậy thì n‹ ũng được, phiền các cô
Lâm Uyên cũng có thể tự mình dạy dỗ Tiền Dũng, có điều nếu có người sẵn lòng làm thay thì anh sẽ tiết kiệm được không ít công sức.
Sở Nguyệt lập tức nói: “Không phiền chút nào hết! Anh Lâm, ở đây lộn xộn quá, chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi.”
“Cũng được.”
Sở Nguyệt nhìn về phía mấy người trong Bang Mãnh Hổ, lạnh lùng nói: “Mấy người xử lý tên Đao Sẹo này cho sạch sẽ, nếu không sạch thì cứ mang đầu tới gặp tôi!”
“Vâng, lão đại!”
Sau đó Sở Nguyệt và Lâm Uyên cùng vào một căn phòng yên tĩnh trong quán bar, cô ta nói với Lâm Uyên: “Anh Lâm, lần này may mà có anh!”
Sở Nguyệt nhìn Lâm Uyên bãng ánh mắt tràn đầy cảm kích và ngưỡng mộ.