Trân Cương lắc đầu: "Tôi không đi, xấu hổ lắm." Lâm Uyên khó hiểu hỏi: "Xấu hổ? Có cái gì mà lại xấu hổ?"
Trần Cương ngập ngừng một lát rồi mới nói: "Cậu có nhớ lớp chúng ta có một người tên Tiền Dũng?"
"Có chút nhớ, tôi nhớ nhà cậu ta vô cùng giàu có. Tôi nhớ lúc ấy mới vừa học năm nhất, bạn cùng phòng của cậu ta thường kể với tôi rằng Tiền Dũng là phú nhị đại, một bộ quần áo của cậu ta có giá lên đến mấy nghìn tệ."
Trần Cương tiếp lời: "Mẹ cậu ta khi ấy cũng thường xuyên đi tập thể hình, tuy rằng đã có tuổi nhưng vẫn chú ý giữ gìn vóc dáng, chỉ tiêu cũng rất thoáng tay. Có lần chúng tôi đi uống rượu cùng nhau rồi lên giường."
"Mối quan hệ của chúng tôi kéo dài hơn một tháng. Có lần chúng tôi lên giường ở nhà bà ấy, vô tình nhìn thấy một tấm ảnh gia đình. Khi ấy tôi mới biết được đối phương là mẹ của Tiền Dũng…"
Lâm Uyên yên lặng một lát mới nói: "Quá đỉnh! Lúc đầu tôi không định đi cơ, nhưng vì em gái muốn tìm một công việc tốt hơn vào mùa hè này nên tôi mới nghĩ là vẫn nên đi xem thế nào, tiện thể tham gia họp lớp để nhìn xem mấy cậu dạo này sống ra làm sao."
Trần Cương trực tiếp nói: "Nếu là em trai thì tốt, mấy ngày hè có thể đến chỗ tôi làm. Nhưng là con gái thì thôi, công việc không thích hợp."
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Mà lúc này Chu Bằng nói: "Tôi nhớ rõ lúc lên năm hai, cậu với Tiền Dũng suýt nữa đã đánh nhau phải không? Lúc ấy cậu cứ mắng thằng nhóc đó nhưng không ngờ sau vài năm, chính mình mới thật sự ngu ngốc! Đây gọi là quân tử trả thù mười năm không muộn."
Trần Cương bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, đây thật sự chỉ là trùng hợp!"
Chu Bằng lại nói: "Ai mà tin được cơ chứ? Vậy sau khi biết bà ấy là mẹ của Tiền Dũng, cậu có cắt đứt liên lạc hay không?”
"Không có, chơi như này mới thú vị!"
Chu Bằng thế mà lại bảo: "Vậy thì cậu lại càng phải đến buổi họp lớp lần này! Về sau cậu cứ gọi cậu ta là anh, cậu ta phải gọi cậu là bố! Mấy người ai cũng có lý cả!"
Lâm Uyên nói thêm vào: "Nhóc Trần, tốt nhất là cậu nên kiềm chế lại, nếu không sớm muộn sẽ xảy ra chuyện!"
Tên này quả thực quá lăng nhăng, cứ tiếp tục trăng hoa thế này kiểu gì cũng lớn chuyện cho xeml
Trần Cương vội giải thích: "Người anh em, chuyện này thật không thể trách tôi. Tôi chỉ là huấn luyện viên của phòng tập, phụ trách cung cấp dịch vụ. Đối với tôi thì khách hàng là thượng đế, bao gồm cả mẹ của Tiền Dũng. Từ đầu đều đuôi toàn là bà ấy chủ động. Vì vậy để kiếm tiền nuôi gia đình, tôi chỉ có thể bán đứng thân thể, hy sinh nhan sắc!"
Nhóm ba người trò chuyện khoảng mười phút rồi im lặng. Hôm nay là buổi họp lớp, Trần Cương không đi, anh ta sợ nhìn thấy Tiền Dũng thì xấu hổ, vả lại cũng có một cuộc hẹn khác.
Lâm Uyên và Chu Bằng đều chuẩn bị đi, anh muốn giúp em gái hỏi thăm cơ hội tìm việc làm vào mùa hè, còn anh ta lại chỉ để ý đến việc ăn uống.
Bữa tiệc diễn ra vào 5 giờ chiều, Lâm Uyên chuẩn bị ra ngoài thì chợt nhìn thấy một chùm chìa khóa xe trên tủ đồ trước cửa.
Đây là chìa khóa chiếc A8 của Tô Chỉ Tình, phía dưới có một tờ giấy.
Lâm Uyên mở ra xem thử thì thấy có viết vài dòng: "Thấy Duyệt Duyệt nói anh muốn tham gia buổi họp lớp, thế thì đi xe của tôi đi!"
Lâm Uyên nhìn tờ giấy, cảm nhận được sự quan tâm của Tô Chỉ Tình, đây là muốn giúp anh có chút thể diện trước mấy người bạn sao?
Tuy rằng Lâm Uyên đã được kế thừa Đại Phẩm Tiên Quyết và sở hữu một sức mạnh không thể tưởng tượng được nhưng anh vẫn chọn sống ở thành phố hoa lệ này.
Xung quanh anh đều là những người bình thường, vì vậy nên dù đã có được Đại Phẩm Tiên Quyết nhưng tâm trí Lâm Uyên vẫn là của người bình thường.
Lâm Uyên cũng ham muốn những thứ phú quý, sắc đẹp, quyền thế, danh vọng như những người bình thường. Kể cả có tu vi thì anh cũng không thể bỏ qua những thứ này.
Nếu muốn gạt bỏ những dục vọng ấy, thì anh sẽ phải từ bỏ rất nhiều thứ. Lâm Uyên không thể làm được, vì anh không phải là hoà thượng.
Hơn nữa trong xã hội ngày nay, ngay cả những hoà thượng ấy cũng đang kinh doanh và kiếm tiền chứ đừng nói đến Lâm Uyên.
Hôm nay là ngày họp lớp, có thể đến đó băng chiếc xe trị giá một triệu nhân dân tệ thì thật sự rất nở mày nở mặt. Chắc chắn Lâm Uyên sẽ vì điều này mà trở nên nổi bật trước những người bạn cùng lớp!
Nghĩ đến đây, bước chân của Lâm Uyên trở nên nhanh hơn rất nhiều. Anh cầm chìa khóa, đi vào nhà để xe Lâm Hạ, lên xe và lái đi.