Cố Linh Nhi vẫn tỏ ra rầu rĩ không vui, so về dung mạo, cô ta tuyệt đối không thua kém Tô Chỉ Tình chút nào hết, chẳng qua là mỗi người mỗi vẻ mà thôi, so về khí chất, Tô Chỉ Tình thì quyến rũ còn Cố Linh Nhi lại là vẻ đáng yêu ngây ngô, cũng không có chỗ nào thua kém.
Lúc trước, Cố Linh Nhi ở trên mạng đọc được một câu, nếu đáng yêu mà đem ra so sánh với gợi cảm thì chẳng đáng nhắc tới! Bởi vậy nên hiện tại cô ta có cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt!
Việc khẩn cấp trước mắt là xác nhận xem rốt cuộc Tô Chỉ Tình có thật sự là vì muốn lấy lại thể diện thật hay không, hay là muốn tranh đoạt đàn ông với mình, nếu như là vế sau, vậy thì nhất định phải đề cao cảnh giác mười phần, cô ta phải đấu một trận ra ngô ra khoai với Tô Chỉ Tình!
Rồi sau đó, Cố Linh Nhi gọi điện thoại, để cho cấp dưới tra tin tức liên quan đến Tô Chỉ Tình.
Rất nhanh, một phần tư liệu chi tiết của Tô Chỉ Tình được đưa đến trước mặt Cố Linh Nhi.
Khi Cố Linh Nhi nhìn thấy ba chữ Tô Chính Sơn, sắc mặt cũng thay đổi, bố cô ta là Tô Chính Sơn sao?
Nếu như mình nhớ không nhầm thì mới cách đây không lâu, có một người tên Tô Vĩ bỗng nhiên lao ra bảo cậu ta là con trai vừa mới nhận tổ quy tông của Tô Chính Sơn thì phải?
Tin tức này có lẽ có tác dụng quan trọng để mình có thể đoạt lại được anh Lâm hay không đó!
Tô Chỉ Tình giao căn hộ rộng lớn cho Lâm Uyên rồi nói: "Đúng rồi, có phải hôm nay Lâm Duyệt sẽ đến không?"
Lâm Uyên nói: "Chắc tầm buổi chiều mới đến, làm sao thế?"
Tô Chỉ Tình nói như lẽ đương nhiên: "Em ấy đến, người chị dâu như tôi đây đương nhiên phải đối đãi thật tốt rồi."
Lâm Uyên cười nói: "Cô nhập vai cũng sâu quá rồi đó, đến lúc bố mẹ mà tôi thật lòng coi cô như con dâu, để tôi xem cô làm thế nào."
Tô Chỉ Tình ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại nói: "Kết quả tôi muốn chính là như vậy đó! Họ chấp nhận tôi, vậy về sau không phải là anh sẽ không thể tách rời khỏi tôi rồi sao?"
Sáu giờ chiều Lâm Duyệt đến bến xe, Lâm Uyên và Tô Chỉ Tình đã chờ ở bến xe từ lúc năm giờ năm mươi phút.
Chờ khoảng mười phút, Lâm Duyệt đeo ba lô xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Uyên, anh vẫy tay rồi gọi: “Duyệt Duyệt!”
Lâm Duyệt lập tức đi đến chỗ của Lâm Uyên và Tô Chỉ Tình.
Lúc nhìn thấy Tô Chỉ Tình, Lâm Duyệt kinh ngạc nói: “Chị là chị dâu có đúng không ạ? Xinh quá đi à!”
Lâm Duyệt cũng nhìn thấy ảnh mà Lâm Uyên đăng trên vòng bạn bè, trong bức ảnh đó Tô Chỉ Tình thật sự rất đẹp.
Chỉ là ảnh mạng bây giờ quá dễ photoshop, một em gái mập mạp có chiều cao và cân nặng đều là 160 mà còn có thể mạnh tay mà photoshop thành một em gái nhỏ đáng yêu.
Vì thế, tuy rằng Tô Chỉ Tình trong ảnh rất đẹp nhưng mà Lâm Duyệt vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ tính xác thực của việc đó.
Tất nhiên là ngoài đời Tô Chỉ Tình chỉ cần đẹp bằng bảy phần trong ảnh thì cũng đã đủ để được gọi một câu người đẹp.
Nhưng sự thật thì sao nào? Ngoài đời Tô Chỉ Tình không những chẳng thua kém trong ảnh tí nào, mà thậm chí còn vì có dáng người xuất chúng đó nên khi nhìn thấy người thật, thì vẻ đẹp đó đã đánh sâu vào thị giác, so với ảnh chụp còn đẹp hơn rất nhiều!
Tô Chỉ Tình nghe xong thì nhiệt tình nói: “Duyệt Duyệt em cũng xinh lắm luôn! Để chị cầm ba lô giúp em nhé!”
“Không cần, không cần đâu, để anh em cầm đi.”
Lâm Duyệt lập tức nhét ba lô vào tay Lâm Uyên, không muốn làm phiền Tô Chỉ Tình.
Em ấy cũng nghe Trương Nguyệt Mai kể rồi, người chị dâu này của cô bé một cắc tiền sính lễ cũng không cần, so với cô ả Từ Dung Dung kia thì tốt hơn rất nhiều, đây mới chính là tình yêu đích thực!
Hoàn cảnh của nhà họ Lâm rất bình thường, mà năm nay Lâm Duyệt học lớp mười một sang năm sau đã phải thi đại học, đến lúc đó sẽ cần không ít tiền.
Anh trai mình muốn kết hôn thì cũng phải tiêu tiền, nên trong lòng Lâm Duyệt cảm thấy rất áp lực, có đôi khi em ấy nghĩ tới việc nghỉ học để đi làm kiếm tiền, san sẻ một ít khó khăn trong nhà.
Chỉ là ý nghĩ này của Lâm Duyệt đã bị bố mẹ và anh trai dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối, nhưng mà chuyện em ấy muốn tìm việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè để kiếm thêm tiền sinh hoạt và rèn luyện bản thân cũng không hề sai, vì thế kỳ nghỉ hè này em ấy sẽ đến Giang Thành.