“Tôi dự định đi lấy một ít vật tư trước rồi đến núi Vọng Hải.” Lâm Vụ cuối cùng cũng nói đến trọng điểm.
Kế hoạch của anh ấy không phải là đi cùng thuyền của đội cứu hộ mà là đi trên chiếc tàu cano cũ mà Nguyên Nịnh đã lái từ biển tới.
Bọn họ có thuyền riêng, tìm một trung tâm thương mại chưa bị ngập, nhân lúc đội cứu hộ vẫn đang cứu người và không có thời gian để tìm kiếm tất cả các vật tư, trước tiên họ lấy một ít đồ ăn và nước uống rồi cúng đi tới núi Vọng Hải tìm khách sạn hoặc nhà dân, mọi người ở gần nhau thì có thể chăm sóc lẫn nhau nếu cần thiết.
“Cano không bị lái đi sao?” Có người hỏi.
“Chìa khóa cano ở chỗ tôi.” Nguyên Nịnh mở miêng. Khi xuống thuyền, cô ấy tiện thể lấy chìa khóa mà không để bất kỳ ai phát hiện.
Không chỉ vậy, đêm qua cô ấy cũng đã thực hiện một số thủ thuật trên cano, cho dù người khác có lấy được chìa khóa thì cũng không thể lái đi được. Lúc đo cô ấy đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nghĩ đến việc người thân mất tích nên cô ấy đương nhiên phải chuẩn bị trước.
Thời gian không nhiều, Lâm Vụ không muốn trì hoãn đi theo thuyền cứu hộ, vẫn nên đi tìm vật tư để mọi người trực tiếp ứng phó.
Mọi người cũng không ngốc, lập tức nói kế hoạch của anh ấy rất tốt, bọn họ sẽ cùng nhau đi tìm vật tư.
Người trong phòng này đều biết Lâm Vụ là bác sĩ ngoại khoa, kể từ trận sóng thần ngày hôm qua đến nay vẫn luôn điều trị cứu người, vì vậy, dù không quen biết nhau nhưng bởi vì tin tưởng Lâm Vụ nên hoàn toàn nhất trí.
Sau khi Lâm Vụ nói thời gian xuất phát, mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng đi chuẩn bị, Phương Tử Thần muốn nói gì đó với Vưu Khê nhưng Tiểu Lộ nói thời gian có hạn, hiện giờ bọn họ còn chưa chuẩn bị gì, tốt xấu gì cũng phải tìm được balo và giày chứ?
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại mẹ con Nguyên Kỳ, Nguyên Nịnh và Vưu Khê.
Lâm Vụ nhìn về phía Vưu Khê: “Còn cô thì sao?” Anh ấy nhận thấy cô không mở miệng ngoại trừ lúc phiên dịch.
Vưu Khê có đủ đồ đạc, có thể chọn bất cứ thứ gì mình muốn, điều duy nhất cô lo lắng là làm sao rời khỏi đảo L.
Nếu cô ở lại khách sạn, rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội rời khỏi đảo L, nghĩ đi nghĩ lại cô cảm thấy vẫn nên đi theo số đông sẽ tốt hơn.
Vì đi theo số đông nên cho dù không thiếu vật tư cũng phải tích trữ một số thứ tượng trưng, nếu không sẽ trở nên lập dị, sẽ chỉ nói với người khác rằng bản thân có vấn đề.
Vì vậy, cô gật đầu: “Tôi đi cùng các người.”
****
Lâm Vụ trở về phòng thu dọn đồ đạc, Vưu Khê không có gì chuẩn bị nên ở lại phòng, Nguyên Kỳ để Viên Viên lại, nhanh chóng chạy lên tầng, định nhanh chóng đóng gói một ít quần áo và vật dụng cho Nguyên Nịnh.
Nguyên Nịnh đã mặc áo phông và quần dài nhờ sự giúp đỡ của Nguyên Kỳ, lúc này cô ấy đứng dậy, lấy một chiếc áo phông khác trong balo của Nguyên Kỳ, muốn xé nó ra để quấn quanh phần bụng đã được xử lý.
Kế hoạch của anh ấy không phải là đi cùng thuyền của đội cứu hộ mà là đi trên chiếc tàu cano cũ mà Nguyên Nịnh đã lái từ biển tới.
Bọn họ có thuyền riêng, tìm một trung tâm thương mại chưa bị ngập, nhân lúc đội cứu hộ vẫn đang cứu người và không có thời gian để tìm kiếm tất cả các vật tư, trước tiên họ lấy một ít đồ ăn và nước uống rồi cúng đi tới núi Vọng Hải tìm khách sạn hoặc nhà dân, mọi người ở gần nhau thì có thể chăm sóc lẫn nhau nếu cần thiết.
“Cano không bị lái đi sao?” Có người hỏi.
“Chìa khóa cano ở chỗ tôi.” Nguyên Nịnh mở miêng. Khi xuống thuyền, cô ấy tiện thể lấy chìa khóa mà không để bất kỳ ai phát hiện.
Không chỉ vậy, đêm qua cô ấy cũng đã thực hiện một số thủ thuật trên cano, cho dù người khác có lấy được chìa khóa thì cũng không thể lái đi được. Lúc đo cô ấy đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nghĩ đến việc người thân mất tích nên cô ấy đương nhiên phải chuẩn bị trước.
Thời gian không nhiều, Lâm Vụ không muốn trì hoãn đi theo thuyền cứu hộ, vẫn nên đi tìm vật tư để mọi người trực tiếp ứng phó.
Mọi người cũng không ngốc, lập tức nói kế hoạch của anh ấy rất tốt, bọn họ sẽ cùng nhau đi tìm vật tư.
Người trong phòng này đều biết Lâm Vụ là bác sĩ ngoại khoa, kể từ trận sóng thần ngày hôm qua đến nay vẫn luôn điều trị cứu người, vì vậy, dù không quen biết nhau nhưng bởi vì tin tưởng Lâm Vụ nên hoàn toàn nhất trí.
Sau khi Lâm Vụ nói thời gian xuất phát, mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng đi chuẩn bị, Phương Tử Thần muốn nói gì đó với Vưu Khê nhưng Tiểu Lộ nói thời gian có hạn, hiện giờ bọn họ còn chưa chuẩn bị gì, tốt xấu gì cũng phải tìm được balo và giày chứ?
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại mẹ con Nguyên Kỳ, Nguyên Nịnh và Vưu Khê.
Lâm Vụ nhìn về phía Vưu Khê: “Còn cô thì sao?” Anh ấy nhận thấy cô không mở miệng ngoại trừ lúc phiên dịch.
Vưu Khê có đủ đồ đạc, có thể chọn bất cứ thứ gì mình muốn, điều duy nhất cô lo lắng là làm sao rời khỏi đảo L.
Nếu cô ở lại khách sạn, rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội rời khỏi đảo L, nghĩ đi nghĩ lại cô cảm thấy vẫn nên đi theo số đông sẽ tốt hơn.
Vì đi theo số đông nên cho dù không thiếu vật tư cũng phải tích trữ một số thứ tượng trưng, nếu không sẽ trở nên lập dị, sẽ chỉ nói với người khác rằng bản thân có vấn đề.
Vì vậy, cô gật đầu: “Tôi đi cùng các người.”
****
Lâm Vụ trở về phòng thu dọn đồ đạc, Vưu Khê không có gì chuẩn bị nên ở lại phòng, Nguyên Kỳ để Viên Viên lại, nhanh chóng chạy lên tầng, định nhanh chóng đóng gói một ít quần áo và vật dụng cho Nguyên Nịnh.
Nguyên Nịnh đã mặc áo phông và quần dài nhờ sự giúp đỡ của Nguyên Kỳ, lúc này cô ấy đứng dậy, lấy một chiếc áo phông khác trong balo của Nguyên Kỳ, muốn xé nó ra để quấn quanh phần bụng đã được xử lý.