Mục lục
MẠT THẾ CHUNG CƯ TRỮ VẬT TƯ SINH TỒN - Nam Lăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân viên đã rời đi, hơn nửa số phòng ở tầng này ban đầu đóng cửa, khi cô đi ngang qua phòng bên cạnh, cửa đột nhiên mở ra, người phụ nữ cô gặp lúc chiều cũng lịch sự chào hỏi.

“Xin chào, cảm ơn cô chiều nay đã nhắc nhở, tôi mới không xuống lầu ngay, nếu không...” Cô ấy nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng khi sóng thần ập đến thì không tự chủ được rùng mình.

"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi.”

“Nhưng cô đã gián tiếp cứu mạng tôi và con trai tôi, tôi họ Nguyên, tên là Nguyên Kỳ, tôi là người thành phố H.”

“Tôi là Vưu Khê, người thành phố S.”

“Xin lỗi, tiếng quốc tế của tôi không được tốt lắm, tôi muốn hỏi cô tình hình dưới đó thế nào rồi?”

Vưu Khê kể ngắn gọn những gì mình nhìn thấy.

"Cảm ơn, thực ra lần này chúng tôi đến đảo L cùng em gái, em ấy nói tiếng quốc tế tốt hơn nhưng hôm nay em ấy ra biển chơi và lên thuyền rời đi lúc sáng, tôi cũng không biết em ấy hiện đang ở đâu...”

Nguyên Kỳ nói như vậy nhưng trong lòng cô ấy cũng biết rõ, cơn sóng thần đáng sợ như vậy sẽ chỉ khiến em gái cô ấy lành ít dữ nhiều.

“Mẹ...” Cậu bé bước ra ngoài cửa, vươn tay nắm lấy tay Nguyên Kỳ: “Viên Viên đói bụng rồi, khi nào chúng ta đi ăn cơm với dì vậy?”

Nguyên Kỳ cảm thấy đau xót, ngồi xuống ôm lấy con trai: “Là lỗi của mẹ, đã quên mất thời gian ăn cơm, giờ mẹ sẽ dẫn Viên Viên xuống tầng ăn cơm.”

Vưu Khê không có ý định đưa bữa ăn mình nhận được cho đối phương, dù sao khách sạn vẫn còn đầy đủ vật tư, vẫn chưa đến nông nỗi đó.

Nguyên Kỳ bế con trai lên rồi do dự mở miệng: “Cái đó, nếu sau này có thông báo gì từ khách sạn, cô có thể tiếp tục phiên dịch giúp tôi không? Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng tôi không biết tiếng...”



Đây chỉ là chuyện nhỏ, Vưu Khê gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Cô quay trở lại phòng, vừa đóng cửa bật đèn, căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm, một lát sau, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân và tiếng người hoảng loạn, trong trường hợp này, bóng tối sẽ khiến con người càng thêm sợ hãi.

Cũng may khoảng mười phút sau, đèn trong phòng lại sáng lên, đây chắc là nguồn điện dự phòng của khách sạn.

Nguồn điện dự phòng chỉ cung cấp dịch vụ thắp sáng, còn điều hòa và các thiết bị điện khác đều ngừng hoạt động, Vưu Khê mở cửa kính trượt ra ban công, mưa lớn và sóng thần đã cuốn trôi cái nóng trong không khí vốn không quá nóng của hòn đảo.

Cô tắt hết đèn lớn trong phòng, chỉ để lại đèn sàn trong phòng khách và chuẩn bị ăn tối. Tai họa vừa ập đến chiều nay khiến cô không còn tâm trạng tự nấu cơm nên cô lấy món cháo sườn heo sò điệp nấm hương kiểu Quảng Đông và một hộp xá xíu trong không gian tinh ốc.

Đây là những món cô đặt mua trong năm ngày qua, đều được đóng gói trong hộp mang về, khi lấy ra đồ ăn vẫn còn ấm, cảm giác như vừa mới ra khỏi nồi không lâu.

Trong thế giới xa lạ, những món ăn quen thuộc mang lại cảm giác an toàn quen thuộc.

Cháo sườn heo sò điệp nấm hương làm ấm dạ dày có vị mặn, hạt gạo mềm dẻo, sò điệp thơm lừng, sườn được nấu chín mềm, thơm ngon, tan ngay trong miệng.

Xá xíu thơm ngon có vị ngọt, từng miếng ba chỉ mỡ không những không béo ngấy mà lại vô cùng mềm ngọt, kết hợp với nước tương thì cực kỳ ngon.

Cô ăn mọi thứ theo nguyên tắc không lãng phí, bỏ hộp đồ ăn rỗng vào túi nhựa rồi ném vào không gian tinh ốc, sau đó lấy một ly trà bưởi mật ong ra.

Loại bưởi của cửa hàng này sử dụng là bưởi hồng, múi bưởi đỏ tươi lơ lửng trong nước mật ong mát mẻ, kèm theo những viên đá nổi, uống một ngụm sẽ có cảm giác mát lạnh sảng khoái.

Vì đã tắm từ trưa, cô không thấy nóng nên không định tắm lại làm lãng phí nước của khách sạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK