Mục lục
MẠT THẾ CHUNG CƯ TRỮ VẬT TƯ SINH TỒN - Nam Lăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng vừa mở miệng, Mạnh Lộ bỗng nhiên cảm thấy hai má nóng bừng, ngày trước hai người ở chung, cô ta luôn là người chiếm ưu thế, tự tin và thoải mái, bây giờ khi mở miệng lại như thể cô ta đang cầu xin đối phương...

Cô ta không quen với việc ăn nói khép nép cầu xin Vưu Khê, đặc biệt là giờ phút này, cô ta vừa mệt vừa đói vừa khát, tóc tai rối bời, cả người chật vật mà người trước mặt cô ta lại ăn mặc chỉnh tề, gương mặt hồng hào điềm tĩnh, hoàn toàn tránh được thảm họa ngày hôm qua.

Khoảng cách này khiến cô ta lần đầu tiên cảm thấy kỳ lạ, cô ta không thích cảm giác này lắm, theo bản năng muốn thể hiện sự thân thiết của mình với Tử Thần trước mặt đối phương.

Vưu Khê nhìn cô ta một cái, cởi balo ra, trực tiếp mở ra lấy một túi bánh mì, ba thanh chocolate và hai chai nước 500ml, không để ý đến đối phương vẫn đang nhìn vào túi của mình, cô để đồ lên bàn trà rồi nhìn vào mắt Mang Mang: “Tôi chỉ có vậy thôi, các người cứ ăn trước, chắc khách sạn vẫn đang phát bữa sáng, lát nữa các người có thể nhân viên khách sạn xem sao.”

Mang Mang là nhân viên của một văn phòng khác, cũng không quá quen thuộc với bọn họ, cô ta là sinh viên mới ra trường, chỉ mới 21 tuổi.

Có lẽ là rất đói nên nhìn Phương Tử Thần, nhẹ giọng hỏi anh ta: “Anh Phương, em có thể ăn bánh mì không?”

Túi bánh mì khá lớn, bên trong có bảy tám túi cà rốt, phía trên vỏ bánh có màu vàng nâu, bên dưới có màu trắng như tuyết, bên trong còn có cà rốt xắt nhỏ, nhìn rất ngon.

“Đương nhiên là được, em cũng đói bụng, ăn nhanh đi, em cũng lấy một cái chocolate đi.” Phương Tử Thần hiền lành nói.

Lúc hai người cúi đầu mở bánh mì, Tiểu Lộ cúi đầu nhìn Mang Mang mảnh khảnh mà yêu kiều, vẻ mặt có chút khó coi.

Chỗ đồ này rõ ràng là cô ta mở miệng lấy được, còn không đủ cho hai người là cô ta và Phương Tử Thần ăn, một người hết lần này đến lần khác kéo chân sau không cần làm gì mà vẫn có thể ăn, dựa vào đâu chứ?

Vưu Khê đưa xong đồ ăn, lại đeo túi lên và định rời đi.



“Khê Khê, em đi đâu vậy, không đi cùng chúng tôi sao?” Phương Tử Thần chú ý tới động tác của cô, đột nhiên trở nên nôn nóng, thậm chí còn muốn đứng dậy kéo cô.

“Tôi đi gặp bạn tôi.” Cô không giải thích nhiều, nhưng khi quay người lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mang theo hộp y tế đứng trước cửa phòng.

Để tiện cho việc cứu người, cửa phòng trên tầng 5 đều được mở. Cô không biết anh ấy đã đứng đó bao lâu, đã nhìn thấy và nghe thấy bao nhiêu.

Tuy cô không quan tâm những chuyện này nhưng cô không thích cảm giác bị nhìn trộm, nhìn anh ấy một cái rồi đi thẳng ra ngoài.

“Tôi đến để băng bó.” Lâm Vụ giải thích với cô, thấy cô dừng lại nhìn mình thì duỗi tay về phía cô: “Xin chào, tôi là Lâm Vụ.”

“Vưu Khê.” Cô cũng bắt tay anh ấy.

“Tôi biết cô, nghe Tây Mạn nói tiếng địa phương của cô rất tốt.”

“Tạm ổn, có thể giao tiếp được.”

“Lát nữa cô có thời gian không, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.

“Tôi có thể giúp gì...” Vưu Khê suy nghĩ một chút: “Cần tôi phiên dịch sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK