m thanh bên tai trở nên to hơn, tiếng sóng dữ tàn phá bừa bãi, tiếng những tòa nhà bị đập vỡ, tiếng ô tô nổ vang, tiếng người la hét kêu cứu trong hoảng sợ và tuyệt vọng, cô nhìn các tòa nhà thấp bé liên tục bị đổ sập, cũng có các tòa cao tầng yếu ớt lung lay sắp đổ.
Tốc độ của nước biển cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã áp sát, đợt sóng nhỏ hơn trước một chút nhưng vẫn nhấn chìm tất cả tòa nhà dưới ba tầng.
Những chiếc xe trên đường phía trước khách sạn “Nhược Na Á” dường như bị cuốn vào dòng nước, những chiếc xe giống như ô tô đồ chơi bị sóng đánh thẳng vào tường khách sạn, phá hỏng tường trong tiếng hoảng hốt lo sợ của du khách, cuối cùng bị nhấn chìm từng cái một.
Nước lũ lập tức tràn vào sân và bể bơi dưới tầng, sau đó đập vỡ kính dọc đường rồi tràn vào sảnh khách sạn.
Tòa nhà hình tam giác khẽ rung chuyển, Vưu Khê ngồi xổm xuống, tim đập loạn xạ.
Dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng vào lúc này cô vẫn cảm thấy run rẩy và sợ hãi khi đối mặt với sự gầm thét của thiên nhiên.
Tiếng kêu cứu bên tai bộc phát rõ ràng hơn, có cả tiếng khóc của trẻ em và tiếng thét chói tai tuyệt vọng của người lớn.
Có người trèo lên nơi cao hơn liên tục kêu gọi người thân, có người vất vả lắm mới ôm được thân cây hoặc là tòa nhà để cứu mạng nhưng lại bị dòng nước cuốn đi do va chạm với mảnh vụn tòa nhà.
Cô nhìn thấy người phụ nữ ở ban công bên cạnh, nửa ôm lan can nửa quỳ ở đó, nhìn cơn sóng thần địa ngục ở dưới tầng với vẻ mặt tái nhợt, đứa con của cô ấy ở bên trong cánh cửa gọi mấy lần nhưng không có kết quả rồi chạy chân ngắn tới ôm cô ấy.
“Mẹ... nước... nhiều nước quá...” Cậu bé mở to mắt, ngạc nhiên nhìn xuống phía dưới ban công.
Người phụ nữ vô thức ôm lấy cậu bé, ôm chặt thân thể nho nhỏ của bé vào lòng, dường như sợ nếu buông tay thì bảo bối của mình sẽ bị nước biển tàn nhẫn cuốn đi giống như những người bên dưới.
Sóng thần đã đi qua phạm vi khách sạn và tiếp tục di chuyển về phía bắc, tuy nhiên vẫn có dòng nước chảy cuồn cuộn vọt tới phía nam. Màu sắc của dòng chảy này đậm hơn, xám đen, xen lẫn nhiều mảnh vụn của nhà cửa, phương tiện, người dân vùng vẫy mệt mỏi trong dòng nước... và xác chết trôi nổi.
Mực nước vẫn dâng lên nhanh chóng, mưa xối xả kèm theo sóng thần, mang theo mùi ẩm thấp của biển đổ xuống vừa nhanh vừa dữ dội.
Vưu Khê vội vàng trở về phòng, đóng chặt cửa kính trượt, ngoài phòng vang lên tiếng nói hoang mang và tiếng bước chân.
Có rất nhiều người bị nước cuốn trôi nhưng cũng có nhiều người may mắn ở trên các tầng có độ cao vừa đủ khi sóng thần ập đến hoặc phản ứng kịp thời chạy lên các tầng cao hơn và may mắn tránh khỏi.
Cơn mưa như trút nước liên tục đập vào cửa kính trượt, cả bầu trời như muốn sụp đổ.
Cơn mưa lớn do trận sóng thần này gây ra đến gần tối mới dần dần dừng lại, mà trong khoảng thời gian này, một đợt sóng thần khác lại ập đến, gây ra những đợt sóng cao hơn mực nước ban đầu.
Nước nhấn chìm toàn bộ các tòa nhà dưới bốn tầng, sau khi mưa tạnh, mực nước không dâng lên nữa nhưng cũng không rút xuống.
Những người sống sót dưới nước khắp nơi cố gắng hết sức để đến gần tòa nhà cao tầng, Vưu Khê từ trên nhìn xuống thấy nhân viên khách sạn thả vài chiếc thuyền cao su bằng tay, kêu gọi những thanh niên khỏe mạnh và không bị thương xuống nước cứu người, cứu toàn bộ những người đang trôi nổi ở vùng nước gần đó lên, tất cả những người được cứu đều bị thương, có người chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Tốc độ của nước biển cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã áp sát, đợt sóng nhỏ hơn trước một chút nhưng vẫn nhấn chìm tất cả tòa nhà dưới ba tầng.
Những chiếc xe trên đường phía trước khách sạn “Nhược Na Á” dường như bị cuốn vào dòng nước, những chiếc xe giống như ô tô đồ chơi bị sóng đánh thẳng vào tường khách sạn, phá hỏng tường trong tiếng hoảng hốt lo sợ của du khách, cuối cùng bị nhấn chìm từng cái một.
Nước lũ lập tức tràn vào sân và bể bơi dưới tầng, sau đó đập vỡ kính dọc đường rồi tràn vào sảnh khách sạn.
Tòa nhà hình tam giác khẽ rung chuyển, Vưu Khê ngồi xổm xuống, tim đập loạn xạ.
Dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng vào lúc này cô vẫn cảm thấy run rẩy và sợ hãi khi đối mặt với sự gầm thét của thiên nhiên.
Tiếng kêu cứu bên tai bộc phát rõ ràng hơn, có cả tiếng khóc của trẻ em và tiếng thét chói tai tuyệt vọng của người lớn.
Có người trèo lên nơi cao hơn liên tục kêu gọi người thân, có người vất vả lắm mới ôm được thân cây hoặc là tòa nhà để cứu mạng nhưng lại bị dòng nước cuốn đi do va chạm với mảnh vụn tòa nhà.
Cô nhìn thấy người phụ nữ ở ban công bên cạnh, nửa ôm lan can nửa quỳ ở đó, nhìn cơn sóng thần địa ngục ở dưới tầng với vẻ mặt tái nhợt, đứa con của cô ấy ở bên trong cánh cửa gọi mấy lần nhưng không có kết quả rồi chạy chân ngắn tới ôm cô ấy.
“Mẹ... nước... nhiều nước quá...” Cậu bé mở to mắt, ngạc nhiên nhìn xuống phía dưới ban công.
Người phụ nữ vô thức ôm lấy cậu bé, ôm chặt thân thể nho nhỏ của bé vào lòng, dường như sợ nếu buông tay thì bảo bối của mình sẽ bị nước biển tàn nhẫn cuốn đi giống như những người bên dưới.
Sóng thần đã đi qua phạm vi khách sạn và tiếp tục di chuyển về phía bắc, tuy nhiên vẫn có dòng nước chảy cuồn cuộn vọt tới phía nam. Màu sắc của dòng chảy này đậm hơn, xám đen, xen lẫn nhiều mảnh vụn của nhà cửa, phương tiện, người dân vùng vẫy mệt mỏi trong dòng nước... và xác chết trôi nổi.
Mực nước vẫn dâng lên nhanh chóng, mưa xối xả kèm theo sóng thần, mang theo mùi ẩm thấp của biển đổ xuống vừa nhanh vừa dữ dội.
Vưu Khê vội vàng trở về phòng, đóng chặt cửa kính trượt, ngoài phòng vang lên tiếng nói hoang mang và tiếng bước chân.
Có rất nhiều người bị nước cuốn trôi nhưng cũng có nhiều người may mắn ở trên các tầng có độ cao vừa đủ khi sóng thần ập đến hoặc phản ứng kịp thời chạy lên các tầng cao hơn và may mắn tránh khỏi.
Cơn mưa như trút nước liên tục đập vào cửa kính trượt, cả bầu trời như muốn sụp đổ.
Cơn mưa lớn do trận sóng thần này gây ra đến gần tối mới dần dần dừng lại, mà trong khoảng thời gian này, một đợt sóng thần khác lại ập đến, gây ra những đợt sóng cao hơn mực nước ban đầu.
Nước nhấn chìm toàn bộ các tòa nhà dưới bốn tầng, sau khi mưa tạnh, mực nước không dâng lên nữa nhưng cũng không rút xuống.
Những người sống sót dưới nước khắp nơi cố gắng hết sức để đến gần tòa nhà cao tầng, Vưu Khê từ trên nhìn xuống thấy nhân viên khách sạn thả vài chiếc thuyền cao su bằng tay, kêu gọi những thanh niên khỏe mạnh và không bị thương xuống nước cứu người, cứu toàn bộ những người đang trôi nổi ở vùng nước gần đó lên, tất cả những người được cứu đều bị thương, có người chỉ còn hơi thở thoi thóp.