Mục lục
MẠT THẾ CHUNG CƯ TRỮ VẬT TƯ SINH TỒN - Nam Lăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vưu Khê hiểu được, bởi vì điện thoại không có tín hiệu internet nên không thể sử dụng app có chức năng FM trừ khi điện thoại có mô đun tích hợp.

Nhưng sóng ngắn FM nhìn chung chỉ có thể bắt được các kênh bản địa, mặc dù AM có khoảng cách truyền xa nhưng tín hiệu không ổn định, kể từ thảm họa ngày hôm qua vẫn chưa đầy 24 giờ, mọi người đều đang tìm kiếm người thân thất lạc và mưu sinh, trong trường hợp này có rất ít người có thể nghĩ đến việc sử dụng tín hiệu AM.

Ít nhất là cô chưa nghĩ tới điều đó.

Lâm Vụ kết nối tai nghe với điện thoại, sau đó gỡ một cái tai nghe đưa cho Vưu Khê: “Tôi biết một chút tiếng Hải Quốc nhưng tín hiệu của kênh này không ổn định, âm thanh rất mơ hồ, tôi không thể chắc chắn, có vẻ như nó đang phát nội dung nào đó liên tục.”

Vưu Khê nhận lấy tai nghe: “Sao anh không nhờ nhân viên khách sạn giúp đỡ?”

Ví dụ như Tây Mạn.

Mặc dù Tây Mạn không nói được tiếng Kinh Quốc nhưng có thể nói khá tốt tiếng quốc tế, không có khả năng Lâm Vụ không hiểu được tiếng quốc tế chứ?



Lâm Vụ có thể hiểu được nghi ngờ trong mắt cô nhưng anh ấy có suy nghĩ của riêng mình, anh ấy đến gặp Vưu Khê để xác lận lần thứ hai.

“Tôi không tin họ. Cô còn chưa biết, đêm qua có một nửa số nhân viên khách sạn đã bỏ chạy và lấy đi một ít đồ ăn và nước uống.”

Tầm mắt của anh ấy lại lướt qua mọi người, muốn nói lại thôi: “Đừng gấp, hiện giờ tin tức cứu viện bên ngoài tôi chưa chắc chắn 100%, mọi thứ đợi cô ấy phiên dịch xong rồi nói.”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Vưu Khê, Phương Tử Thần cũng vậy, Tiểu Lộ ngồi bên cạnh nhìn anh ta, lại nhìn về phía Vưu Khê, sắc mặt không vui thì thầm bên tai Phương Tử Thần: “Cô ấy có biết tiếng Hải Quốc sao? Sao chưa từng nghe qua? Để cô ấy dịch tin tức quan trọng như vậy, có được không?”

Những lời này khiến người phụ nữ trung niên trong một nhà người phía bên kia sofa quay lại nhìn, Phương Tử Thần nhíu mày ra hiệu cho Tiểu Lộ đừng nói chuyện.

Vưu Khê mắt điếc tai ngơ nhận lấy tai nghe đeo vào, mười phút sau cô tháo tai nghe với vẻ mặt ngưng trọng: “Tình hình ở thủ đô của Hải Quốc còn tệ hơn, vì địa hình thấp nên phần lớn đều chìm trong nước biển... Tổng thống Hải Quốc và một số quan chức cấp cao hôm qua đã bị cuốn vào trận sóng thần, không rõ tung tích, chính phủ Hải Quốc đang hỗn loạn, bọn họ cũng yêu cầu viện trợ nước ngoài... Các quan chức đảo Hải Quốc kêu gọi mọi người hãy tự cứu mình.”

Nói xong cô nhìn về phía Lâm Vụ: “Anh nói đúng, trong thời gian ngắn, đảo L thực sự sẽ không có cứu viện bên ngoài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK