• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, nhóm Cảnh đế đi tới huyện nha từ sớm.

Phương Thượng cũng đã sắp xếp người tiếp đãi ba người.

Sau khi ký xong hiệp nghị vay mượn, Cảnh đế lên xe rời khỏi huyện Đào Nguyên.

Lý Nguyên Chiếu không hề muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn bị Quách Thiên Dưỡng kéo lên xe.

Trên xe, Cảnh đế nhìn Lý Nguyên Chiếu đang giận dỗi, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Mặc dù Thái tử ham chơi, nhưng lần đầu ông thấy hắn có biểu hiện này.

Xem ra huyện Đào Nguyên thật sự đã khiến người ta thay đổi hẳn.

Vì vậy, ông mở miệng hỏi: “Nguyên Chiếu, lần này xuất cung có học hỏi được gì không?”

Lý Nguyên Chiếu buồn bực nói: “Không ạ.”

“Hỗn xược!”

“Có! Nhi thần thấy bách tính sống đầy đủ sung túc, chính là công lao vất vả, kết quả cần chính yêu dân của phụ hoàng.”

Hừ, nói bậy nói bạ.

Cảnh đế nhìn Lý Nguyên Chiếu một lát: “Được! Vậy về tới kinh thành, ngươi đi bộ về cung, xem kĩ cuộc sống của bách tính kinh thành thế nào rồi báo lại cho trẫm!”

Lý Nguyên Chiếu thành thật gật đầu, nhưng trong lòng nhớ lại những thứ đồ mới lạ ở huyện Đào Nguyên.

Nhất là cái món miến chưng thịt heo đó, vô cùng ngon, hồi cung hắn cũng phải thịt một con heo làm thử xem!

Còn có Trương Bưu và cái máy hát thần kỳ trong truyền thuyết nữa, qua hai ngày rồi mà hắn vẫn không được thấy, tiếc quá!

Đột nhiên, Lý Nguyên Chiếu nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên: “Phụ hoàng! Phương Thượng chỉ làm quan thất phẩm không phí tài à?”

Nghe vậy, Quách Thiên Dưỡng không khỏi cảm thấy có chút bi ai.

Ta đây ngoài bị thiến thì có chỗ nào không bằng Phương Thượng đâu! Hắn ta chăm chỉ cần mẫn ở trong cung nhiều năm qua, hầu hạ, chăm sóc tốt cho cả Thái tử lẫn hoàng đế, giờ lại không bằng một tên Phương Thượng mới gặp mấy lần.

Đời mình đúng là chẳng ra gì…

Cảnh đế nói: “Ừ, đúng là phí tài, nhưng nếu Phương Thượng có thể gọi thiên lôi giải quyết được lũ lụt, hắn muốn làm quan gì trẫm phong quan đó!”

Ánh mắt Lý Nguyên Chiếu sáng lên: “Phụ hoàng đi tìm hắn giải quyết lũ lụt sao? Hắn có thể gọi thiên lôi thật à?”

Cảnh đế không khỏi xua tay. Đứa con này mình sinh ra rất thông minh, nhưng sao có lúc lại có biểu hiện ngu xuẩn thế chứ.

“Thiên lôi đâu ra? Đùa ngươi thôi! Về học cho tốt đi!”

Lý Nguyên Chiếu mất mát nói: “Nếu hắn có thể giải quyết lũ lụt thì tốt quá, nhi thần muốn bái Phương huyện lệnh làm sư phụ!”

“Sao? Chẳng lẽ bản lĩnh của sư phụ trong cung không bằng Phương Thượng à?”

Lý Nguyên Chiếu bĩu môi khinh thường: “Có ra gì đâu! Mấy người trong cung toàn là người bảo thủ! Bản lĩnh của họ, nhi thần không học cũng được!”

“Nếu mấy sư phụ đó có thể nhanh nhẹn được một nửa Phương huyện lệnh, nhi thần đã không trốn học!”

“Cái gì? Cái thằng nghiệt súc này, ngươi lại dám trốn học!” Giọng Cảnh đế lập tức cao lên.

“Sau này nếu ngươi còn dám trốn học chống đối sư phụ, trẫm sẽ cấm túc ngươi! Ngươi thích vườn hổ báo thế, trẫm cho ngươi ở trong vườn hổ báo cả đời! Có hiểu không?”

Nghe giọng điệu nghiêm nghị, như sẽ làm thật của Cảnh đế, Lý Nghiêm Chiếu thầm sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhượng bộ: “Vốn dĩ là vậy mà! Mấy thứ các sư phụ nói đã lỗi thời rồi!”

“Phương huyện lệnh cũng nói đó, lời cổ nhân chưa chắc đúng hết! Nhi thần cũng thấy chưa chắc!”

“Giống như bạch thoại văn, quả thực rất dễ học! Nhi thần đọc thấy trôi chảy hơn văn ngôn rất nhiều.”

“Nếu thánh nhân thượng cổ thấy, chẳng phải sẽ mắng nhi thần là mất dạy à!”


Cảnh đế tức giận: “Im miệng! Ngươi còn mặt mũi nói hay sao? Không phải do ngươi không có chí tiến thủ chắc? Về cung, mỗi ngày đều đọc sách ba giờ cho trẫm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK