Quách Thiên Dưỡng mở to hai mắt ra xem, nhìn về phía trước bằng vẻ mặt khó tin.
Sau đó, hắn ta vội vàng ló đầu nhìn ra phía sau.
Tiếp theo, hắn ta lại xoay người lại, dụi mắt thật mạnh.
Con đường phía sau cực kỳ tàn tạ, khắp nơi đều là bùn đất, đá vụn, nhưng con đường trước mặt lại là một con đường bằng phẳng.
Thậm chí còn không thấy chút nhấp nhô nào!
Dưới ánh nắng mặt trời, mặt đường màu xám đen phản chiếu ánh sáng bóng loáng đến kỳ lạ, hai bên đường được bao bọc bởi những dải đá.
Lúc nãy, thùng xe bỗng nhiên chấn động chính là vì đụng trúng chỗ giao giữa đường mới và đường cũ.
Quách Thiên Dưỡng ngạc nhiên nói: “Tại sao… Tại sao lại có con đường như vậy?”
Phu xe vô cùng oan ức: “Ta cũng là lần đầu tới đây!”
Quách Thiên Dưỡng vội vàng quay lại thùng xe: “Bệ hạ, người mau ra xem đi.”
Cảnh đế cau mày rồi cũng thò người ra khỏi thùng xe.
Sau đó, ông cũng đứng hình giống như Quách Thiên Dưỡng. Trước mặt là một con đường lớn thẳng tắp, hai bên đường là hai hàng cây xanh biếc.
Trước nay, ông chưa bao giờ nhìn thấy phong cảnh như vậy!
“Quách khanh! Ngươi xác định đây là địa giới của huyện Đào Nguyên à?”
Quách Thiên Dưỡng vội vàng lấy bản đồ ra xem xét tỉ mỉ lần nữa, sau đó ra sức gật đầu.
“Không sai! Chính là nơi này!”
Lúc này, xe ngựa vẫn đang gấp rút lên đường, nhưng đi lại đã rất thuận lợi.
Cơn gió mát lạnh thổi vào mặt kết hợp với phong cảnh vui tươi sảng khoái như vậy, lông mày của Cảnh Đế không khỏi giãn ra.
“Thật không ngờ, rời khỏi kinh thành chưa tới trăm dặm lại có một nơi như vậy, dù sao trẫm cũng phải thăm thú huyện Đào Nguyên này!”
Quách Thiên Dưỡng không khỏi không tán đồng: “Đến con đường cũng được làm khác biệt như thế, quan viên ở nơi này chắc chắn không tầm thường.”
Lại nửa canh giờ trôi qua, trên đường bắt đầu xuất hiện dân cư, bọn họ đều đi lại bằng xe ngựa.
Còn có thể nhìn thấy không ít bóng dáng của nông dân trên đồng ruộng hai bên đường.
Cảnh Đế hài lòng gật đầu.
Thật không ngờ một huyện nhỏ nhoi vậy mà có thể quản lý một cách trật tự, ngăn nắp đến vậy.
Xem ra quan viên ở nơi này quả thực có năng lực phi phàm, nhưng tại sao lại không ai biết đến?
Liên tục lướt qua cây xanh ở hai bên đường, tường thành ở phía xa xa bắt đầu xuất hiện trước mắt hai người từng chút một.
………
Đến khi lại gần tường thành.
Ba người Cảnh Đế, Quách Thiên Dưỡng và phu xe đồng thời há hốc mồm.
Ở phía trước, nơi được gọi là huyện Đào Nguyên, vậy mà lại là một tòa thành kiên cố!
Tường gạch màu trắng xám, cao hơn mười mấy thước! Tất cả đều được gói gọn trong bốn chữ: Thành đồng vách sắt!
Bên trên cổng thành treo ba chữ lớn mạ vàng: Huyện Đào Nguyên!
Lúc này, Cảnh Đế vô cùng xúc động.
Ông ra sức kìm nén lửa giận, nói: “Quách Thiên Dưỡng! Ngươi cút qua đây cho ta!”
Quách Thiên Dưỡng kinh hồn bạt vía, nhưng vẫn đưa tiền đuổi phu xe đi trước, sau đó mới nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh Cảnh Đế.
“Ta cần xưởng vệ của ngươi có ích gì! Cách kinh thành chưa tới trăm dặm có một tòa thành kiên cố như vậy, tại sao lại không có ai bẩm báo chuyện này lên cho trẫm?” Cảnh Đế kìm nén lửa giận, thấp giọng trách mắng.
Cảnh Đế chinh chiến nhiều năm, đã nhìn thấy vô số huyện thành nhỏ, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy huyện nhỏ nào lại có tường thành cao đúng quy cách như vậy, nhiều lắm cũng chỉ dùng đất nung tạm bợ. Hơn nữa, huyện Đào Nguyên này còn là một huyện nhỏ không ai biết tới.
Vị trí này khá hẹp, hai mặt giáp núi, trực diện với kinh thành.
Nếu kẻ địch kiên nhẫn đả thông đường mòn, đóng binh ở đây thì sẽ lấy được kinh thành!
Chôn một quả mìn lớn như vậy dưới chân thiên tử, ai có thể không tức giận chứ?
Lúc này, trong lòng Quách Thiên Dưỡng vô cùng hoảng loạn, hắn ta vội vàng quỳ xuống dập đầu như giã tỏi.
Hắn ta thật sự không biết! Cũng không hề nghe nói tới!
Dù xưởng vệ có thần thông quảng đại ra sao cũng sẽ không tới nơi chim cũng không buồn ị này.
Những người đi qua đều nhìn họ bằng ánh mắt tò mò.
Cảnh đế bất đắc dĩ thở dài một hơi, Quách khanh đã ở bên cạnh ông từ nhỏ tới lớn nên ông cũng không đành lòng trách móc quá nhiều, chỉ là… thật sự có phần không trọng dụng hắn ta nữa.
“Đứng lên đi, lúc quay về ta sẽ tính sổ với ngươi.”
Trong lòng Quách Thiên Dưỡng rất vui mừng, hắn biết mình đã thoát rồi.
Lúc Cảnh Đế còn chưa tới mười tuổi, hắn ta đã đi theo bên cạnh ông, nên hắn ta hiểu rất rõ tính cách của hoàng đế ra sao. Ông nói như vậy có nghĩa là hắn ta sẽ không sao cả.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn chảy nước mắt nước mũi từ từ đứng lên: “Nô tỳ tạ ơn lão gia.”
“Đi thôi, vào thành!”
Nói xong, cả hai cùng cất bước đi vào trong thành.
Cả hai đi đến cửa thành, bỗng nhiên bị ba sai nha cản lại: “Mời hai vị xuất trình giấy đi đường!”
Quách Thiên Dưỡng sớm đã chuẩn bị đầy đủ, đưa qua.
Sai nha lật xem hai lần rồi đưa trả lại cho hắn ta, hỏi tiếp: “Tới huyện Đào Nguyên có chuyện gì?”
“Buôn bán! Lão gia nhà ta kinh doanh đồ gốm sứ, tới đây để xem.”
Nghe tới hai chữ buôn bán, sai nha cười toe toét, xoay người rỉ tai nói thầm với người bên cạnh một hồi, sau đó người nọ vội vội vàng vàng chạy vào trong thành.
Cảnh Đế không hiểu ra sao, nhưng ông cũng không hỏi nhiều, người ta rõ ràng không muốn để người khác biết được.
Thế là ông mở miệng nói: “Huyện Đào Nguyên tường cao kiên cố như vậy, chắc đã tốn không ít tiền nhì? Quan phủ có tăng thuế hay không?”
Chưa đợi sai nha ở trước mặt trả lời, một sai nha ở phía sau đã vui vẻ trước.
“Hỏi rồi! Hỏi rồi! Ta nói cái gì ấy nhỉ! Lấy tiền ra!”
Sai nha bị hỏi lúc trước bất đắc dĩ liếc Cảnh Đế một cái, sau đó lấy mười văn tiền từ trong ngực ra.
Sau đó, hắn ta mới giải thích: “Tường thành này à… thực ra là đồ giả. Ngươi không nhìn thấy phiến đá được dán ở bên ngoài à? Hoa văn đều được khắc lên đó.”
“Huyện thái gia của chúng ta ghét bỏ tường đất xấu, mới nghĩ ra cách như vậy, chẳng tốn bao nhiêu tiền.”
Quách Thiên Dưỡng:…
Cảnh Đế nhất thời cười ha ha.
Thì ra là như vậy. Thật không ngờ huyện lệnh này còn là một con người tao nhã! Xem ra là ông nghĩ nhiều rồi.
Mắt thấy quan sai kia bị thua tiền, lúc này, tâm trạng của Cảnh Đế rất tốt, ông bảo Quách Thiên Dưỡng lấy hai lượng bạc ra đưa sang.
Ai ngờ, lúc nhìn thấy ngân lượng, ánh mắt sai nha thay đổi, lạnh lùng nói: “Làm gì vậy! Cất đi, cấy đi! Huyện Đào Nguyên chúng ta không có hứng thú với thứ này.”
Cánh tay Quách Thiên Dưỡng run rẩy giữa không trung, đưa qua không được, cất về cũng không được.
Trong lòng hắn ta nhất thời dở khóc dở cười, còn có nơi không thích lấy ngân lượng à? Thật con mẹ nó tà môn!
Cảnh Đế cũng lộ ra vẻ mặt trầm tư, đến một tiểu lại nhỏ bé mà còn có ý thức như vậy, huyện Đào Nguyên… thật sự rất thú vị.
Hai người cũng không rối rắm bao lâu, cất ngân lượng lại rồi đi thẳng vào trong thành.
Vừa mới đi vào trong thành, hai người lại im lặng…
Trước mặt là một con đường được lát bằng đá phiến, vô cùng sạch sẽ.
Các công trình kiến trúc ở hai bên mọc lên như rừng, rất nhiều người đi lại trên đường.
Đến cả những quầy hàng nhỏ bán hàng ven đường cũng rất nhiều.
Hơn nữa, những căn nhà ở bên đường trông có vẻ đều rất sáng sủa, hiển nhiên mới được xây xong chưa lâu.
Xét về toàn thể, trông nơi này vậy mà còn xa hoa hơn kinh thành rất nhiều.
“Bệ… lão gia! Nơi này lát đường bằng đá phiến! Quả thực là… hiếm thấy!”
Cảnh đế nghiêm mặt, gật đầu.
Kinh thành còn không thể xa xỉ đến mức dùng đá phiến để lát đường, đa số đường ở ngoại ô kinh thành vẫn là đường đất.
Mỗi khi trời mưa, đường vô cùng lầy lội. Nhưng con đường đá phiến ở huyện Đào Nguyên lại nhìn mãi không thấy điểm cuối!
Điều quan trọng nhất chính là tinh thần của người dân đi trên đường cũng hoàn toàn khác biệt so với kinh thành!
Sắc mặt mọi người đều hồng hào, không có chút xanh xao nào, mà số lượng những người béo dường như cũng không ít.
E rằng kinh thành cũng thua xa!
Sự nghi ngờ trong lòng Cảnh Đế càng ngày càng nặng.